Edit: Iris & Phong Vũ
Beta: Phong Vũ
Cảm giác trên lưng có thêm một bàn tay, anh ôm cô. Đôi môi mỏng lại
một lần nữa tìm đến chạm vào cái trán trơn bóng, hàng lông mày xinh đẹp
tuyệt trần, rồi trượt xuống bờ mi như nhung đang run rẩy phủ trên đôi
mắt khép hờ. Nụ hôn dần trượt xuống cái mũi xinh xắn, rồi hai gò má ấm
áp. Cuối cùng dừng lại ở đôi môi mọng đang hé mở của cô.
“Phán Tình.” Anh gọi to tên cô, nhưng âm thanh ấy dường như biến mất
hoàn toàn vào trong môi cô. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng tựa như là một cái
lông vũ nho nhỏ đang đậu ở trên môi cô. Rồi nhanh chóng, lại biến thành
điên cuồng. Càng ngày càng xâm lấn làm càn, mang theo sự cố chấp ngang
ngược không cách nào cự tuyệt được.
Tả Phán Tình muốn giãy dụa, muốn phản kháng. Nhưng cuối cùng cô chỉ
có thể ôm lấy thắt lưng anh. Tiếp nhận nụ hôn của anh. Cảm giác đầu lưỡi của hai người đang cùng nhau nhảy múa. Động tác đó vô cùng thân thiết
đến dị thường.
Sự chủ động của cô đúng là chất xúc tác tốt nhất. Cố Học Văn vì thế
mà càng hôn càng sâu. Tay trái không tự giác mà giữ chặt gáy của cô, bởi vì dùng sức, nên cánh tay lại hơi hơi đau. Cảm giác đau này khiến anh
phải buông ra cô. Lấy lại nhịp thở. Cố gắng đè nén dục vọng đang dâng
trào. Kéo tay cô.
“Ăn cơm đi. Nguội rồi sẽ không ngon đâu.”
Tả Phán Tình cắn cắn môi, cảm giác về hơi ấm của Cố Học Văn trên mặt
cô vẫn còn chưa tan, trái tim lại đập có chút mất tốc độ. Bắt buộc mình
phải ngồi xuống, im lặng ăn cơm, nhưng lại không nhịn được nhìn Học Văn, một tay bị thương, nhưng dường như không ảnh hưởng chút nào, anh vẫn
rất tự nhiên uống nước, ăn cơm.
“Anh, tay của anh không đau sao?”
“Cũng tàm tạm.” Cố Học Văn gật đầu, đối diện với ánh mắt quan tâm của Tả Phán Tình, cảm thấy rất thoải mái. Khóe môi cong lên một đường cung
thật đẹp, ẩn chứa trong đó còn vài phần dịu dàng.
“Cái này thì đáng gì, bọn anh đều đã trải qua nhiều cái còn đau hơn nữa ấy chứ.”
So với cái này còn đau hơn hả? Tả Phán Tình chợt nhớ tới cảnh tuyển
chọn và khảo nghiệm của bộ đội đặc chủng mà mình từng xem: “Các anh
không phải là giống như trên TV vẫn chiếu đấy chứ, phải đi qua những
vòng lửa gì gì đó hả?”
“Gần như vậy.” Cố Học Văn gật đầu, miệng uống sữa đậu nành, như là
đang nói chuyện thời tiết vậy: “Thật ra thì những cái chiếu trên TV cũng không tính là cái gì.”
Với một chiến sĩ lính đặc chủng thì thể chất là nền tảng. Yêu cầu cơ
bản nhất là: mang được vật nặng 15 kg chạy bền cự li dài trong vòng 22
phút, chạy hết 5km lại lên xà kép 200 cái trở lên, vượt 400 m chướng
ngại vật không được quá 4 phút, ném lựu đạn mấy trăm lần, mỗi lần phải
ném qua 35 m. Trong một phút, phải chống đẩy – hít đất 100 cái hoặc làm
60 lần đẩy tạ 35 kg.
Nếu có thể hoàn thành tất cả những cái đó, vậy thì sẽ tiến hành những đợt huấn luyện càng nghiêm khắc hơn. Các phương diện đều cần phải có kỹ năng chiến đấu, kỹ năng cơ động, còn có kỹ năng thâm nhập.
Cho dù là súng ống, hay là đánh nhau kịch liệt, bất luận là gặp phải
sự cố gì, vẫn phải trèo lên, vượt qua. Tóm lại, trên cơ bản sau khi huấn luyện kêt thúc, thì bọn họ đều có một tấm thân mình đồng da sắt, cho
nên những loại đau đớn này, căn bản không để vào mắt.
“Không tính là cái gì?” Mỗi khi Tả Phán Tình xem TV, đều có chút cảm
giác bộ đội không được đối xử như người bình thường, nhưng mà cảm tình
kia có nên gọi là thoải mái ?
“Ăn cơm đi.” Huấn luyện dĩ nhiên là phải gian khổ rồi, nếu như không giản khổ thì sao mà có thể đào tạo ra nhân tài chứ?
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cảm thấy rất kinh ngạc: “Anh, tại sao anh lại không như anh trưởng?”
Đi theo chính trị, đi theo con đường làm quan. Với Cố gia làm hậu
thuẫn, việc Cố Học Văn đi theo chính trị cũng là việc rất đơn giản.
Cố Học Văn không trả lời, chỉ chuyên tâm ăn cơm. Anh không nói, Tả
Phán Tình cũng không hỏi nữa, trong lòng lại có chút tiếc nuối, anh đối
với cô, dường như vẫn có những chuyện không thể nói.
Thì vốn là thế mà, người ta dựa vào cái gì mà phải nói tất cả mọi
chuyện với mày chứ? Chẳng qua hai người chỉ là đang cùng nhau diễn trò
mà thôi. Mày cho mày là cái gì chứ?
Cố gắng kiềm chế sự mất mát trong lòng, Tả Phán Tình chuyên tâm ăn cơm, xong rồi dọn dẹp cái bàn.
Cố Học Văn nói đến khách sạn thăm Cố Thiên Sở và mấy trưởng bối. Cô gật đầu, trở về phòng thay quần áo đi ra.
Cô mặc một cái váy Bohemian dài. Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo
lưới. Tóc dài tùy ý xõa trên vai, bên tai còn đeo một chiếc kẹp tóc nhỏ. Dây chuyền len tạo hình hoa hồng màu vàng rủ xuống ngực, trên cổ tay
còn đeo một cái vòng tay cùng màu, cả người thoạt nhìn tinh thần phấn
chấn lại xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Học Văn đảo một vòng trên người cô, cuối cùng gật gật đầu, vươn tay nắm lấy tay cô.
“Đi thôi.”
“Ừ.” Tả Phán Tình cầm lấy túi xánh đi ra cửa, lại đột nhiên nghĩ đến
một một chuyện khác. Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “Cố Học Văn, sao anh lại cho em nhiều tiền như thế?”
“?”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh, cô tin tưởng không thể có người
khác: “Tài khoản của em có thêm mấy chục vạn. Có phải là do anh gửi
không ?”
“Không phải là em đang không có tiền dùng sao?”
Hôm Cố Học Văn ở nhà cô có nhìn thấy tài khoản của cô, muốn gửi cho Tả Phán Tình một chút tiền, nhưng hôm trước mới nhớ đến.
“Anh cũng thật tôn trọng em đấy nhỉ.” Trong lòng nghĩ, cô cũng không
muốn tiêu tiền của Cố Học Văn, không đúng, phải nói là cô không muốn
tiêu tiền của người khác.
Đổi một góc độ khác mà suy nghĩ, thì từ trước đến nay trong sách vở
cũng có nói, nếu đàn ông có tiền thì vợ dĩ nhiên được tiêu rồi, nếu
không nhất định sẽ cho người phụ nữ bên ngoài tiêu.
Để cho người phụ nữ khác tiêu, không bằng để cô tiêu thì hơn.
Cố Học Văn nhìn thấy trong mắt cô có phần không tình nguyện, khẽ nhăn mày lại: “Anh không có ý coi thường em, chẳng qua là cảm thấy em vừa
mới đi làm, có lẽ sẽ có việc cần dùng tiền mà thôi.”
Thật ra anh muốn mua cho cô một chiếc xe, để có phương tiện đi làm,
dù sao anh cũng không thường xuyên ở nhà, nhưng sau đó cô nói cô không
có bằng lái, nên anh đành phải thôi.
“Vậy cũng không cần phải nhiều như vậy chứ.” Tả Phán Tình chu cái
miệng, cảm thấy anh thật khoa trương: “Vợ anh đây có tiêu thế nào cũng
không tới năm mươi vạn tệ đâu? Anh biết chưa hả?”
Tiền trong thẻ tín dụng cứ từ từ gia tăng, chốc lát đã lên tới mấy
vạn tệ. Anh cũng thiệt là hào phóng, một hơi cho cô tận năm mươi vạn tệ. Như thế là sao? Anh có nhiều lắm sao?
“Năm mươi vạn?” Cố Học Văn sửng sốt một chút, sau đó nhìn Tả Phán Tình một lúc lâu: “Không phải là ba mươi vạn sao?”
Anh mấy năm cũng có dư một chút tiền, bình thường thì ủy thác cho Hồ
Nhất Dân đầu tư giúp anh, về phương diện quản lý tiền bạc thì tên đó
đúng là rất có tay, mới vài năm, số tiền anh kiếm được cũng tương đối
lớn, nhưng mà ——
“Anh chỉ cho em ba mươi vạn thôi.” Cố Học Văn nghiêm túc, nhìn chằm
chằm mặt Tả Phán Tình, có chút không hiểu: “Không phải năm mươi vạn?”
“. . . . . .” Tả Phán Tình cũng ngây ngẩn cả người: “Ba mươi vạn của anh chuyển hồi nào? Hôm qua hay là hôm kia?”
“Hôm kia.” Hôm kia không khống chế được như vậy, kỳ thật anh cũng có chút hối hận, cho nên ——
“Ủa?” Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, nếu ba mươi vạn hôm kia là của Cố Học Văn chuyển, vậy hai mươi vạn ngày hôm qua là của ai?
Cố Học Văn cũng nghĩ tới đều đó: “Em nói hôm qua còn có người chuyển cho em hai mươi vạn?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu, có chút không thể tin được nhìn Cố Học Văn: “Không phải anh thiệt hả?”
Cố Học Văn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Tả Phán Tình mím môi, đứng bất động hồi lâu, trong đầu nghĩ tới người biết tài khoản của cô, ngoài Cố
Học Văn, Trịnh Thất Muội, thì chỉ có công ty .
Chẳng lẽ là Kỷ Vân Triển?
Cô nghĩ tới đó, thì Cố Học Văn cũng nghĩ đến rồi. Sắc mặt lập tức
trầm xuống. Tả Phán Tình hai tay xoắn vào nhau, làm sao cũng không nghĩ
đến Kỷ Vân Triển sẽ cho mình tiền.
Nhưng mà ——
“Này. Anh đừng có hiểu lầm đó nha. Nói không chừng không phải anh ta đâu.”
Cô có hơi sợ, Cố Học Văn lại nghĩ đến cái gì đó. Nếu anh mà như vậy, cô thực sự sẽ bị anh dày vò chết mất.
“Anh chẳng hiểu lầm gì cả.” Cố Học Văn cất giọng nói rất lạnh: “Ngày
mai em đem tiền trả lại cho anh ta. Bà xã của anh, không cần người đàn
ông khác nuôi.”
“Em cũng không cần đàn ông nuôi.” Là ai hả. Dám xem thường cô thế hả. Tả Phán Tình chu chu miệng, cầm túi xách oán hận ra ngoài.
Cố Học Văn đi theo sau cô, sắc mặt nghiêm túc. Quãng thời gian chờ thang máy, cả hai người đều trầm mặc.
Vốn đã mở lòng vui vẻ chơi Trung thu, lại vì nguyên nhân này mà trong lòng hai người đều có chút khó chịu. Cố Học Văn buồn bực thì có thể
hiểu. Còn Tả Phán Tình thì lại đang rối rắm một khác chuyện.
Kỷ Vân Triển, anh làm cái gì vậy hả? Một cái di động tôi cũng không muốn anh mua cho, sao lại có thể muốn tiền của anh chứ?
Trong lòng có một chút ê ẩm, cảm xúc ngổn ngang. Kỷ Vân Triển, nếu
anh thực sự yêu tôi, tại sao năm đó lại nhẫn tâm mặc kệ vứt bỏ tôi, mà
đi 5 năm? Sao anh lại nhẫn tâm để tôi ở trong khách sạn một mình chờ anh cả buổi tối?
Chẳng phải anh không biết mỗi lần cho dù anh chỉ muộn có vài phút thì cô cũng sẽ giận dỗi rất lâu. Nếu anh mà không cả buổi trêu cho cô cười
thì cô cũng không thèm để ý đến anh.
“Em lại nghĩ đến anh ta?”
Chất giọng đàn ông thuần hậu lại có vài phần giận dỗi cất lên. Tả Phán Tình cúi đầu nhìn thấy mũi chân mình không nói.
“Tả Phán Tình, để anh nhắc em nhé, em bây giờ đã là vợ của anh.” Dùng sức kéo tay Tả Phán Tình qua, áp người cô lên tường thang máy, hai
tròng mắt diều hâu của Cố Học Văn càng thêm nặng nề tối tăm: “Không được ở trước mặt anh nghĩ đến thằng đàn ông khác.”
“Em có nói em nghĩ anh ta sao?” Tả Phán Tình rút tay về, quay mặt
không nhìn anh: “Cố Học Văn, anh đừng có nhỏ nhen như vậy nữa được
không?”
Nhỏ nhen? Hai chữ đó làm cho mặt Cố Học Văn biến sắc. Đang định nói
gì đó thì thang máy đã tới, Tả Phán Tình biết mình nói hớ, chỉ là ý thức con người dù sao cũng không cách nào khống chế được.
Nỗi đau do Kỷ Vân Triển gây nên, Tả Phán Tình làm cách nào cũng không thể quên được. Nỗi đau này, so với phát hiện ra Chương Kiến Nguyên bắt
cá hai tay còn đau hơn vạn phần.
Buồn bực bước ra khỏi thang máy, bóng người cao lớn phía sau đã đuổi
kịp tới, muốn mở miệng nói gì đó, thì di động lại vang lên, là Ôn Tuyết
Phượng.
“Phán Tình à. Không phải con nói ông bà thông gia hôm nay sẽ qua đây
sao? Chúng ta đã đặt chỗ ở Tường Vân, giữa trưa cùng ông bà thông gia
gặp mặt một chút.”
“Dạ. Con biết rồi.” Tường Vân á? Tả Phán Tình líu lưỡi. Xem ra ba mẹ thật sự vừa ý với hôn sự cùng Cố gia rồi.
“Vậy con nhớ nhé, ba mẹ phải đến đó trước một chút.”
“Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu, đột nhiên nhớ là quên nói cho ba mẹ biết
người tới không chỉ có vợ chồng Cố Chí Cường. Còn có Cố Thiên Sở. Định
báo với Ôn Tuyết Phượng một tiếng thì bà đã cúp máy.
“Chết mất thôi.” Cúp máy nhanh như vậy làm gì chứ? Thật là. Xoay
người, Cố Học Văn đã đứng ở phía sau cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi
người cô.
Ánh mắt đó chăm chú đến nỗi cô có chút sợ hãi, không được tự nhiên
tính đánh trống lảng: “À. Chúng ta đi đón ba mẹ anh đi. Ba mẹ em đã đặt
chỗ, nói phải gặp mặt ông nội và mấy người một chút.”
Cũng không để ý đến phản ứng của anh, cô nhanh chân bước về chiếc
Hummer của anh, lúc tay vừa chạm tới cửa xe thì bị anh giữ chặt, xoay cô một vòng, đặt ở trên cửa xe.
“Ngày mai, đem tiền trả lại cho anh ta. Sau đó không được gặp anh ta nữa. Nghe không?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .