Edit: Wynnie
Beta: Phong Vũ
Cằm siết chặt lại, sâu trong đôi mắt lấp lánh một chút nước mắt, Tả
Phán Tình nuốt nước miếng, muốn lui người về sau, nhưng phía sau cũng là cửa xe.
Cảm giác lạnh như băng kia dù cách một lớp quần áo vẫn khiến cô ớn
lạnh từng cơn. Giật mình một cái, cô đột nhiên dùng sức đẩy anh một cái, ngồi thẳng dậy, rồi nhanh chóng nắm chặt lấy túi xách của mình.
“Cố Học Văn, anh đừng có hù dọa em như vậy. Cũng không phải em bảo
anh ta cho em tiền, hơn nữa nói không chừng cũng không phải là tiền của
anh ta, anh làm như vậy để làm gì?”
“Không phải anh ta?” Cố Học Văn gật đầu, vẻ âm u trong mắt càng phát ra rõ ràng hơn: “Vậy thì ai?”
“Làm sao em biết được.” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn anh: “Rốt cuộc
anh có muốn đi gặp ông nội nữa không? Nếu không thì em đi một mình.”
Cố Học Văn im lặng ngồi bất động, Tả Phán Tình cũng không dám động
đậy, hai người giằng co cả buổi rồi Cố Học Văn lạnh lùng liếc cô một
cái, cuối cùng đi về phía bên kia mở cửa lên xe.
“Khùng.” Nhỏ giọng nói thầm một câu, Tả Phán Tình đột nhiên mở to hai mắt nhìn, rất nhanh mở cửa xe lườm Cố Học Văn.
“Này. Tay của anh bị thương, chúng ta gọi taxi đi đi.”
Tay anh không phải đang bị thương sao? Lại muốn lái xe, có phải muốn làm vết thương toét ra không?
Sự quan tâm chân thành trong mắt cô, làm vẻ u ám trên mặt Cố Học Văn
tan đi không ít. Lạnh lùng khỏi động xe: “Không sao, nếu anh không lái
xe, ba mẹ sẽ hiểu lầm.”
“Nhưng mà–” Mua bữa sáng dù sao cũng không ảnh hưởng đến tay lắm
nhưng mà lái xe thì khác nha. Hôm nay lại là cuối tuần, người xe đông
đúc. Nhỡ có chuyện gì –
“Em có lên xe không?” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em không lên. Cố Học
Văn, chúng ta nên ngồi taxi thôi. Nếu ba mẹ có hỏi, anh có thể nói xe bị hư mà.”
Cố Học Văn bất động, tiếng động cơ xe khởi động vang lên bên tai hai người, Tả Phán Tình cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cố Học Văn, anh có nghe không?” Cô không muốn có chuyện gì xảy ra, bất kể là với cô hay với anh.
“Vậy em nghĩ đi, ngày hôm qua anh về nhà bằng cách nào?” Cố Học Văn liếc cô một cái: “Lên xe.”
“Nhưng mà–” Anh nghĩ mình đang đóng phim hành động sao? Tay bị thương còn muốn lái xe. Tả Phán Tình cắn môi, nhất định không chịu lên xe.
Cố Học Văn dứt khoát xuống xe, hai ba bước đã đi đến, dùng một tay đã có thể nhét cô vào trong.
“Cố Học Văn–”
Không đợi cô kịp nói gì, anh lại lên xe, không để ý đến cô mà giẫm chân ga rời đi.
Tả Phán Tình nhìn chằm chằm vào tay trái của anh, có chút lo lắng,
vậy mà vẻ mặt anh cứ thản nhiên như không. Cuối cùng cô cũng chọn cách
im lặng. Quay đầu nhìn đường lớn trước mặt.
Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt. Ánh mặt trời rội khắp ngõ ngách, trên mặt mọi người ai ai cũng mang nét vui tươi. Rất nhiều người trên tay
còn có mang quà cáp. Bước chân vội vàng.
Điện thoại Tả Phán Tình reo không ngừng, mở ra thì thấy có vài tin
nhắn. Đều là tin nhắn chúc cô ngày lễ vui vẻ. Thè lưỡi, cô soạn tin trả
lời.
Cố Học Văn nhìn sắc mặt vui vẻ của cô, mi tâm nhíu chặt tới nỗi không thể chặt thêm nữa.
Tả Phán Tình hoàn toàn không phát hiện ra. Gửi tin nhắn gửi lời hỏi thăm bạn bè, nhẹ nhàng thở ra. Di động lại vang lên.
“Tình Tình.” Dĩ nhiên là.
“…” Tả Phán Tình lén liếc nhìn Cố Học Văn, phát hiện anh đang chuyên tâm lái xe, mới nhè nhẹ thở ra: “Có việc gì sao?”
“Trung thu vui vẻ.” Giọng nói chân thành lộ ra vài phần mất mát: “Anh vốn nghĩ, Trung thu năm nay, có thể ở cùng em.”
Lặng im, Tả Phán Tình không biết nên nói gì.
“Tình Tình, hy vọng em hạnh phúc.”
“…”
“Sao không nói gì?” Giọng nói có chút chua xót: “Chẳng lẽ chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể sao?”
Mím môi hồi lâu, Tả Phán Tình rốt cuộc mở miệng: “Xin lỗi.”
Có lẽ, cô có thể cùng anh làm bạn bè, nhưng mà cô sợ. Sợ bản thân
không nhịn được sẽ chờ mong, sợ bản thân không nhịn được sẽ hỏi, sẽ
đoán.
Nếu 5 năm trước, anh ta không làm cô tổn thương, hai người bình thản
chia tay, thì ngày hôm nay cô có thể sẽ không quan tâm nhiều như vậy?
Tả Phán Tình không biết, cho nên, cô chỉ có thể nói câu xin lỗi với anh.
“Tình Tình–” chẳng lẽ ngay cả một câu chúc tết vui vẻ, cũng không thể nói với anh sao?
Không đợi Kỷ Vân Triển nói xong, Tả Phán Tình đã ngắt điện thoại.
Trong lòng có chút ảo não, cô đang làm gì vậy? Ít ra cũng phải hỏi xem
tiền kia có phải của anh ta gửi cho cô hay không chứ?
Vậy đành phải đợi ngày mai gọi lại hỏi thôi, lấy lại tinh thần mới phát hiện, xe đã dừng trước cửa khách sạn từ lúc nào.
“Tới rồi hả?” Mở cửa định xuống xe, cánh tay bị Cố Học Văn kéo lại một chút: “Lại là anh ta?”
Người đàn ông kia đúng là âm hồn không tan mà.
“Cố Học Văn, anh đừng như vậy.” Giọng nói Tả Phán Tình rất nhẹ: “Em
đã ngắt điện thoại không để ý đến anh ta, anh còn muốn em làm thế nào
nữa?”
Cố Học Văn không buông tay, giọng nói lạnh như băng như dao: “Em xin
lỗi anh ta? Tại sao lại xin lỗi? Là vì em không thể ở bên cạnh anh ta?
Có phải nếu bây giờ anh cho em cơ hội, em sẽ lập tức lao đến chỗ anh ta
không?”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình kỳ thật rất rối, chính cô cũng không biết
đối mặt như thế nào với Kỷ Vân Triển: “Anh đừng nói nữa có được không?
Hôm nay là tết, em không muốn tranh cãi với anh.”
Tranh cãi? Cố Học Văn không lên tiếng, khí thế quanh thân bắt đầu trở nên lạnh lẽo, cuối cùng anh mở cửa xuống xe, cũng không để ý đến Tả
Phán Tình. Đóng cửa xe rầm một cái.
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, cũng nhanh chóng xuống xe, chạy theo
anh, vừa muốn đưa tay kéo anh, mới phát hiện mình đang đi bên trái, nên
vòng qua kéo tai phải của anh.
“Cố Học Văn, anh đừng như vậy mà.”
Cô thật sự không muốn tranh cãi với anh trước cửa khách sạn. Rốt cuộc cô phải nói bao nhiêu lần, anh mới hiểu được, cô và Kỷ Vân Triển đã
không có khả năng nữa rồi.
“Học Văn.” Một giọng nói khác thản nhiên vang lên. Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển cũng đã đến, đang đi sau lưng hai người họ.
“Anh, chị dâu.” Tả Phán Tình cũng cố kìm nén cơn giận, chào hỏi hai người họ.
Cố Học Võ không nhìn Tả Phán Tình, chỉ nhìn vẻ mặt bất ngờ của Cố Học Văn: “Muốn đi gặp ông nội, Học Văn cậu xác định sẽ mang khuôn mặt đó
lên trên ấy?”
Đôi mắt nghiêm túc của Cố Học Văn khẽ chuyển, nhìn anh ta một lúc
lâu, cuối cùng vẻ mặt mới nhu hòa được một chút. Thản nhiên liếc Tả Phán Tình một cái, xoay người, đi vào cửa khách sạn.
Các vị trưởng bối đã thức dậy từ sớm, Tả Phán Tình chuyển lời của ba
mẹ mình, còn nói đã đặt bàn ổn thỏa cả rồi. Cố Thiên Sở rất vui vẻ.
“Ừ. Cũng đã lâu rồi ta không được trải qua một Trung thu náo nhiệt như vậy.”
Vẻ vui mừng làm khuôn mặt ông hồng hào hẳn lên. Tình thần Cố Thiên Sở thoạt nhìn vô cùng tốt.
Vợ chồng Cố Chí Cương, bình thường đều rất hiếu thuận với Cố Thiên
Sở, thấy ông vui như vậy, cũng không cự tuyệt, đồng ý cùng đến Tường Vân dùng cơm.
Kiều Tâm Uyển cùng Cố Học Võ cũng không từ chối được mà đi cùng.
Lúc này Cố Học Mai cũng vừa đến, vào cửa thì thấy trong phòng mọi
người đang tụ hợp đông đủ, cảm thấy vô cùng náo nhiệt. Thấy ba mẹ và ông nội đang nói chuyện, Cố Học Mai đẩy xe vào một góc trong phòng không
nói gì.
Tả Phán Tình vốn đang nói chuyện phiếm với Kiều Tâm uyển, thấy Cố Học Mai như vậy, cảm thấy chị ấy dường như có tâm sự, lúc chị ấy mới vào
phòng, vẻ mặt còn có chút buồn rầu. Tựa như vô cùng không vui.
“Chị?” Thử kêu chị ấy một tiếng, Tả Phán Tình đến trước mặt chị ấy ngồi xuống: “Sao vậy? Nhìn chị giống như đang không vui?”
“Chị không sao.” Cố Học Mai cột lại tóc, mắt nhìn về trước không nói: “Chỉ là cảm thấy thật náo nhiệt quá.”
Nghiêm túc nghĩ lại, Cố gia cũng đã rất lâu chưa cùng nhau đón Trung thu đông đủ như vậy.
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu: “Hôm nay là trung thu, lát nữa ăn
cơm xong, tìm nơi nào chơi một chút, tối nay sẽ cùng nhau ngắm trăng
nhé.”
“Đến chỗ của Lợi Tân đi.” Cố Học Võ đề nghị, nhìn vẻ mặt Cố Học Mai
vì anh nhắc đến tên người kia mà chấn động: “Nghe nói hiện nay nó là lão đại trong lĩnh vực giải trí ở thành phố C, rất nhiều địa điểm ăn chơi
đều có đầu tư của nó.”
“Thằng nhóc Lợi Tân kia, cũng coi là tài giỏi trong đám bọn trẻ các
con.” Cố Thiên Sở đúng lúc nghe thấy, cũng nói thêm: “Không biết con gái nhà ai có được may mắn này.”
“Ba này thật là, chẳng lẽ Lợi Tân giỏi, còn Học Văn, Học Võ lại không giỏi sao?” Uông Tú Nga cũng không thấy con của mình so với con nhà
người ta kém ở chỗ nào: “Lợi Tân đúng là tốt thật, có điều nghe nói ở
thành phố C, nó rất đào hoa. Qua lại yêu đương hết cô này đến cô khác,
làm mẹ nó tức muốn chết.”
“Thanh niên chơi bời một chút, cũng không sao.” Nhất là ở xã hội hiện nay, đàn ông có tiền nào mà không đào hoa.
Uông Tú Nga nói tiếp, không thấy được khuôn mặt Cố Học Mai trong nháy mắt đã tái nhợt. Hai tay đặt trên đùi, nắm chặt vào nhau.
“Đào hoa?” Cố Thiên Sở hừ lạnh một tiếng: “Không khác gì hạ lưu, nếu yêu mà không muốn kết hôn thì đều gọi là lưu manh.”
Đừng tưởng ông đã già nhé, ông cũng không phải là người không theo
kịp thời đại: “Có tiền cũng không thể làm hại con gái nhà người ta. Là
đàn ông thì phải chung tình một chút mới tốt.”
Giống như ông, đời này chỉ yêu một người vợ, đến giờ vẫn vậy.
“Đúng vậy. Đúng vậy.”
Cố Chí Cương kéo tay áo Uông Tú Nga, ý bảo bà không nên nói tiếp nữa.
Tả Phán Tình cũng cảm thấy bầu không khí có vẻ không bình thường lắm. Nhất là nhìn Cố Học Mai, bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể
ngã xuống: “Chị, chị thấy khó chịu sao?”
“Chị không sao.” Cố Học Mai kéo kéo khóe miệng, tâm tình thoáng cái
đã rớt xuống đến mức thấp nhất, Đỗ Lợi Tân, ở thành phố C rất đào hoa
sao?
Mất mát trên mặt cô, rõ rệt rơi vào mắt Cố Học Võ, anh liếc nhìn mẹ
mình một cái, vẻ mặt có chút không đồng tình: “Mẹ cũng chưa từng thấy
Lợi Tân chơi bời, nên đừng nói lung tung như vậy. Theo con biết, Lợi Tân rất chung tình, đến bây giờ ngay cả một người bạn gái cũng không có.”
“Vậy sao?” Uông Tú Nga thật sự bất ngờ: “Vậy mà lần trước gặp ông Đỗ, ông ấy còn than vãn với mẹ, nói Lợi Tân chỉ biết chơi đùa, không chịu
tìm bạn gái, làm ông ấy nhứt cả đầu.”
“Mẹ, chú Đỗ quanh năm vắng nhà, có bao nhiêu thời gian quan tâm Lợi Tân chứ? Không biết thì đừng nói lung tung.”
“Mẹ–” Uông Tú Nga định nói gì đó, mới phát hiện thái độ của con trai
hôm nay rất bất thường: “Mẹ nói Lợi Tân đào hoa, chứ có nói con đào hoa
đâu. Con thay nó tranh luận làm gì?”
Đúng vậy, nhất thời ánh mắt mọi người đều đổ lên người Cố Học Võ. Bao gồm cả Cố Học Mai, trong mắt cô, có tia cầu xin nhàn nhạt.
Cố Học Võ thấy được, thở dài, xoay người nhìn ba mẹ của mình: “Mẹ.
Nói sao cũng là tụi con cùng nhau lớn lên. Đừng nói lung tung mà.”
“Mẹ không nói nữa được chưa?” Uông Tú Nga tức giận: “Không ngờ người
làm mẹ như mẹ mà không có địa vị gì cả? Người ta cũng có ở đây đâu. Mẹ
mới nói có hai câu, lại vướng bận con chuyện gì sao? Anh em với con thân thiết hơn, hay mẹ ruột thân hơn hả?
“Mẹ–” Cố Học Võ có chút bất đắc dĩ.
Tả Phán tình thấy tình hình không ổn, chạy nhanh ra hòa giải: “Ông
nội, bác trai bác gái, ba mẹ. Thời gian cũng không còn sớm nữa. Hay là
chúng ta đến nhà hàng nha? Ba mẹ con cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Vậy đi thôi.”
Cố Thiên Sở cũng không có tâm tình đi lo chuyện dạy dỗ con cái của
người khác, chuyện trong nhà của mình còn chưa đủ đau đầu sao?
“Đừng để thông gia chờ lâu quá.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Trần Tĩnh Như thở phào nhẹ nhõm, đi theo Cố Chí
Cương mỗi người một bên dìu Cố Thiên Sở: “Ba. Chúng ta đi trước đi.”
“Ừ.”
Nhóm trưởng bối ra cửa trước. Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, xoay
người qua, Cố Học Văn đứng sau lưng mặt không biểu tình nhìn cô.
“Anh còn đứng đây làm gì?”
Trưng bộ mặt này ra cho ai nhìn không biết nữa?
“Đi thôi.” Cố Học Văn vươn tay ôm thắt lưng cô cùng đi ra ngoài. Tả
Phán Tình nhớ đến Cố Học Mai, phát hiện Cố Học Võ đi tới sau lưng chị
ấy, hai tay đặt lên tay vịn.
Thở dài, Cố Học Mai có người chăm sóc là được rồi. Quay sang tức giận lườm Cố Học Văn: “Anh làm em người ta kiểu gì vậy? Học Mai là chị của
anh, sao anh không đi đẩy chị ấy?”
Cố Học Văn thản nhiên liếc cô một cái, lại nhìn nhìn tay của chính
mình. Tả Phán Tình thè lưỡi, đột nhiên nhớ đến tay anh đang bị thương.
Lái xe thì có thể dùng một tay, nhưng mà đẩy xe lăn thì không thể rồi.
“Được rồi.” Tả Phán Tình không nói nữa, cùng anh đi ra ngoài.
Cố Học Võ đi sau cùng, đối diện với ánh mắt mất mát của Cố Học Mai:
“Nếu thật sự để ý, thì phải tin tưởng nó. Nếu như không tin, thì quên
đi.”
“Anh.” Cô thật sự cảm thấy hơi rối. Nói Đỗ Lợi Tân đào hoa, cô cũng
không tin. Nghĩ đến cậu ta cuối tuần đều phải bay đi bay về. Giữa thành
phố C và Bắc Đô phải bay tới bay lui như vậy, sao có thể còn thời gian
và sức lực ở bên ngoài làm bậy được.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại nhớ đến hình ảnh của Đỗ Lợi Tân
cùng Trịnh Thất Muội. Cuối tuần này, không phải Đỗ Lợi Tân không có về
Bắc Đô sao? Cậu ta rõ ràng đã có người mới, quên người cũ rồi.
“Học Mai.” Cố Học Võ nhẹ nhàng kêu tên cô: “Đừng nghĩ nữa, hôm nay là ngày tết, vui vẻ một chút.”
“Dạ.” Cố Học Mai gật đầu, trong lòng rối rắm. Rốt cuộc có nên nói cho Đỗ Lợi Tân biết mình đang ở thành phố C hay không? Có nói hay không
đây?
…………..
Bữa ăn trưa náo nhiệt lạ thường. Tả Chính Cương và Cố Chí Cường đã
lâu không gặp, nói mãi vẫn không hết chuyện. Ôn Tuyết Phượng và Trần
Tĩnh Như ngồi kể cho nhau nghe chuyện ngày nhỏ của hai con, cũng vô cùng vui vẻ.
Kiểu Tâm Uyển và Cố Học Võ vì có ba mẹ đang ở đây, nên cũng không tranh chấp gì, ở cùng nhau xem như cũng hài hòa.
Tả Phán Tình gặp nhiều người, cũng đem chuyện tranh chấp vừa rồi với
Cố Học Văn quên mất, huống chi cô còn nhớ một chuyện khác. Tay của Cố
Học Văn bị thương.
Cô ngồi bên trái anh, thấy anh muốn đưa tay trái lên cầm chén, liền
lén kề sát vào người anh: “Anh khẳng định anh không có vấn đề gì? Tay
không thấy đau chứ?”
“Anh không sao.” Cô tới gần, Cố Học Văn ngửi được hương thơm trên
người cô, nghe trong giọng nói của cô là sự lo lắng. Vẻ mặt dịu dàng hơn không ít.
Tả Phán Tình không tin lắm. Nhìn lên bàn, xoay xoay bàn tròn, gắp mấy miếng cá vào chén Cố Học Văn: “Ăn cá đi.”
Đối với sự bình phục vết thương rất có lợi.
Còn có–
Đứng lên, vừa rồi cô cố ý gọi một tô canh gan heo, múc một chén, đặt xuống trước mặt Cố Học Văn: “Uống chút canh đi.”
Bổ máu, cũng không biết vết thương có sâu lắm không, nhưng chắc chắn là mất không ít máu, cần bồi bổ một chút.
“Ôi ôi.” Ôn Tuyết Phượng dù đang trò chuyện cùng Trần Tĩnh Như, nhưng mắt vẫn đang nhìn chằm chằm con gái mình: “Người ta nói nữ sinh ngoại
tộc, lúc đầu em cũng không tin. Bây giờ nhìn Phán tình xem, em thật lòng tin tưởng rồi. Chị nhìn con bé xem. Chăm sóc Học Văn kỹ chưa kìa.”
“Đúng vậy.” Trần Tĩnh Như cũng rất hài lòng. Cố Học Văn không nên
sống một mình ở thành phố C. Bây giờ có người chăm sóc anh rồi, bà cũng
yên tâm.
“Phán Tình thật sự là một đứa trẻ ngoan. Chị sui, cám ơn chị, đã nuôi dạy được một đứa con gái ngoan như vậy.”
“Đâu nào, nhờ anh chị sui không chê thôi.” Ôn Tuyết Phượng rất vui
vẻ, làm ba mẹ, không có nguyện vọng gì, chỉ hy vọng con cái mình được
hạnh phúc là tốt rồi
Tình cảm của Tả Phán Tình và Cố Học Văn có thể tốt đẹp, họ là những người vui vẻ và an tâm nhất.
Khuôn mặt Tả Phán Tình đỏ ửng, nhìn nụ cười trêu chọc của Ôn Tuyết Phượng. Lắp bắp ngồi lại chỗ của mình: “Con–”
Khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc từ nãy của Cố Học Văn, lúc này rốt cuộc đã nổi lên chút dịu dàng. Mắt nhìn Tả Phán tình một cái, đem chén canh
kia đưa đến trước mặt cô.
“Em uống đi. Em gầy quá.”
“Cố Học văn.” Anh làm gì vậy? Giờ này lại khách sáo sao? Tả Phán Tình nhìn cánh tay anh, cuối cùng đưa mặt đến gần bên anh: “Cái tên kia, em
nhớ anh còn phải quỳ bàn phím đó. Nếu anh không uống, tối nay về nhà anh phải quỳ ngay.”
Cố Học Văn hơi ngẩn ra, rất nhanh, khóe môi giơ lên một nụ cười rạng
rỡ. Đem chén canh qua uống cạn. Tả Phán Tình hài lòng gật đầu, lại múc
thêm một chén cho anh.
“Uống nhiều chút, bổ máu.”
“Học Văn bị thiếu máu sao?” Uông Tú Nga thính tai nghe được hai từ
kia, mắt nhìn về phía Cố Học Văn: “Thân thể Học Văn khó chịu hả con?”
“Đâu có.” Tả Phán Tình tranh trả lời trước Cố Học Văn: “Anh ấy gần
đây huấn luyện hơi vất vả, con nghĩ nhất định cần rất nhiều máu. Cho nên ăn nhìu gan heo chút cho bổ.”
“Phán Tình thật là hiền tuệ nha.” Uông Tú Nga có chút ganh tị. Con dâu của mình cũng không quan tâm chồng nó được như vậy.
Kiều Tâm Uyển sao lại không hiểu ý tứ của Uông Tú Nga chứ, mắt thản
nhiên quét qua Cố Học Văn: “Nếu đã huấn luyện cực nhọc như vậy, vậy đừng làm nữa. Nhờ ba cậu chuyển ngạch. Hoặc là triệu hồi về Bắc Đô. Không
phải sẽ không vất vả nữa sao.”
Ánh mắt sắc bén của Cố Học Võ trừng Kiều Tâm Uyển một cái, chị ta làm như không thấy: “Vốn là vậy mà. Ông nội tuổi cũng lớn rồi, hai anh em
các người cũng không ở nhà, chẳng lẽ không nghĩ đến cảm nhận của ông nội sao?”
Khóe miệng Cố Học Võ nhếch lên trào phúng, nói nảy giờ, đúng là Kiều
tâm Uyển vẫn chưa hết hi vọng, muốn anh phải quay về Bắc Đô: “Tôi tin
ông nội sẽ hiểu. Hơn nữa. Cũng không phải sống luôn ở thành phố C.”
“Em biết mà.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Thế nhưng dù sao tuổi của ông
nội cũng đã cao, muốn có cháu nội bên cạnh, cũng rất bình thường đúng
không?”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ tức giận lên: “Đang ăn tết đó, cô nhất định phải nói như vậy sao?”
“Em nói sai gì sao?” Kiều Tâm Uyển nhướng nhướng đôi mày nhỏ: “Hai anh em anh chẳng lẽ không thấy mình ích kỷ sao?”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nắm chặt hai nắm tay, đang muốn phát cáu,
Cố Thiên Sở lúc này mới mở miệng: “Ồn ào cái gì. Ta còn chưa chết mà.
Các con cũng không sợ thông gia chê cười sao.”
Kiều Tâm uyển cùng Cố Học Võ đồng loạt im lặng. Cố Thiên Sở xoay
người nhìn Tả Chính Cương: “Để cậu chê cười rồi. Mấy đứa nhỏ không hiểu
chuyện.”
“Không sao, không sao.” Tả Chính Cương xua tay: “Đây cũng là vì quốc gia cống hiến công sức thôi mà.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Ôn Tuyết Phương nhanh nhẹn hòa giải: “Tôi thấy
Học Văn như vậy rất tốt, trừng trị kẻ xấu, biểu dương chính nghĩa. Rất
giỏi.”
Mấy vị trưởng bối lại quay về bàn luận chuyện trước đây, nhất thời
bầu không khí lại khôi phục sự thân thiện. Tả Phán Tình liếc nhìn Kiều
Tâm Uyển, chị ta buồn rầu ăn uống, khép hờ đôi mắt, bên trong xuất hiện
tia ủy khuất. Ánh sáng phản chiếu kia, hình như là nước mắt?