Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 147: Chương 147: Em nghĩ anh là người như vậy sao?




Edit: Wynnie

Beta: Phong Vũ

Trong lòng gợn lên chút khó hiểu. Cố Học Võ à Cố Học Võ, nếu anh không muốn gặp chị ấy như vậy, thì tại sao không ly hôn với chị ấy đi?

Mắt nhìn về phía Cố Học Mai, từ đầu đến cuối bữa cơm cũng không nói một câu, hình như tâm tình đang vô cùng sa sút.

Ngày tết lớn như vậy, bọn họ lại làm sao vậy?

………………….

Ăn cơm trưa xong. Mọi người lại ngồi một hồi, bàn bạc cả nữa ngày, cuối cùng quyết định cùng nhau đến một khu du lịch của công ty Đỗ Lợi Tân. Nơi đó ở ngay ngoại ô cách xa trung tâm thành phố.

Đi chừng hai tiếng, năm sáu chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước cổng khu du lịch. Vào cửa, đầu tiên là một vườn hoa lớn. Giữa hoa viên là một suối phun nước kiểu Italy, bên cạnh suối phun là một hồ nước nhỏ, bên trong cá vàng các loại bơi lội tung tăng, vô cùng đẹp mắt.

Mười mấy loại hoa cúc nở đầy vườn, khắp nơi là một màu vàng rực đặc trưng của mùa thu.

Một nhân viên phục vụ đi xuyên qua hoa viên ra nghênh đón. Đại sảnh của khu nghỉ mát, được xây ở nơi cao ráo. Đèn thủy tinh thật lớn, trang hoàng theo phong cách Baroque. Bên trái đại sảnh là bàn phục vụ, mặt bàn sáng loáng có thể soi cả bóng người trên đó.

Bên trái bài trí một bộ sô pha theo phong cách châu Âu, thoạt nhìn mềm mại mà thoải mái. Tiếp đó là những cổng vòm và hành lang gấp khúc nối tiếp nhau, nhân viên phục vụ đã được huấn luyện những cử chỉ tao nhã, cho nên không vì bỗng nhiên có nhiều khách tiến vào mà lúng túng.

Cố Thiên Sở nhìn bên trong một cái, gật gù, ánh mắt chuyển sang Cố Học Võ: “Ở đây có cái gì? Hay là chỉ có người trẻ các con chơi thôi?”

“Ông nội.” Cố Học Võ đẩy Cố Học Mai vào cửa rồi nhẹ buông tay, Tả Phán Tình đúng lúc tiếp nhận chỗ của anh ta. Nhìn anh ta đi đến bên canh Cố Thiên Sở.

“Chỗ này con cũng chưa từng tới, chỉ nghe Hồ Nhất Dân nói qua. Nơi này ăn uống vui chơi, đầy đủ mọi thứ. Có thể ngâm suối nước nóng, chơi bài, đánh mạt chược, còn có phòng đá bóng cùng cách loại nhạc cụ khác. Hay là hôm nay mọi người đừng về khách sạn nữa, ở lại đây luôn đi. Buổi tối cũng có thể ra hoa viên ngắm trăng thưởng hoa, thế nào ạ?”

“Cũng được.” Cố Thiên Sở nghĩ một chút: “Ta cao tuổi rồi, ngâm suối nước nóng có lẽ cũng không thích hợp lắm. Trước tiên tìm cho ta một phòng nghỉ ngơi chút đã, mấy đưa các con đi chơi đi.”

Lúc này nhân viên phục vụ mang chìa khóa phòng đến. Dựa trên tổng số người, mà mở tổng cộng bảy phòng. Cố Học Văn lấy một phòng, đi đến trước mặt Cố Thiên Sở.

“Ông nội. Con đưa ông về phòng.”

“Không cần đâu.” Cố Thiên Sở khoát tay: “Bọn trẻ các con đi chơi đi. Để phục vụ đưa ta đi là được rồi.”

“Mẹ cũng mệt rồi, cũng muốn đi nghỉ chút cho khỏe.” Uông Tú Nga nói, Trần Tĩnh Như lại giữ lấy tay bà: “Ấy chị dâu đừng đi mà. Nếu đã đến đây rồi, thì đi chơi chút đi. Dù sao cũng gần đến giờ cơm chiều rồi.”

Ôn Tuyết Phượng và Tả Chính Cương vẫn còn ở đây, Cố Thiên Sở là trưởng bối, mấy người bọn phải đi cùng chứ.

Ôn Tuyết Phượng lập tức hiểu ý, cười cười: “Chị thông gia, tôi nghĩ tôi phải nghỉ ngơi một chút, tối nay còn phải ngắm trăng, lớn tuổi rồi, không nghỉ ngơi không được.”

“Chị thông gia muốn nghỉ ngơi hả?” Trần Tĩnh Như quay đầu: “Vậy mà tôi còn muốn cùng hai người đi chơi vài vòng.”

“Không cần đâu.” Ôn Tuyết Phượng lắc đầu, Tả Chính Cương cũng vội phụ họa theo: “Đúng vậy, nghỉ ngơi một chút. Tôi muốn chợp mắt một lúc, không khí bên này thật tốt, không chừng tối nay ngắm trăng sẽ đẹp lắm đây.”

“Mấy người chúng ta đi nghỉ thôi, để bọn trẻ đi chơi đi.”

Cố Chí Cương mở miệng, thật sự là không phải vì mệt, mà những nơi thế này, ông cũng rất ít đến. Hôm nay nếu không phải tiếp ông cụ, sao lại đến đây chứ?

Cố Học Võ thấy mấy người lớn đều nói muốn đi nghỉ, bèn quay sang nhìn Cố Học Văn: “Vừa rồi đám Tống Thần Văn nghe nói chúng ta đến đây, lát nữa cũng sẽ đến. Hay là chúng ta đi ngâm suối nước nóng trước. Chờ bọn họ đến rồi mới đi chơi?”

“Được.”

Cố Học Văn tùy ý. Tả Phán Tình mới đầu còn gật gật, rồi lập tức liền lắc đầu: “Thôi. Em không ngâm suối nước nóng đâu.”

“Ủa?” Kiều Tâm Uyển nhìn Tả Phán Tình: “Ngâm suối nước nóng rất tốt cho cơ thể đó.”

“Em–” Tả Phán Tình sao lại không biết ngâm suối nước nóng rất tốt chứ, nhưng mà–

Mắt nhìn về phía Cố Học Văn, trên tay anh còn bị thương, sao có thể ngâm được chứ? Ngâm như vậy, không phải mọi người đều sẽ biết hay sao?

“Không sao, mọi người đi ngâm đi. Em cùng anh đi chơi cờ.”

“Cậu không ngâm suối nước nóng sao?” Cố Học Võ thấy có chút kỳ quái.

“Không.” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn Cố Học Võ với ánh mắt khiêu khích: “Lâu rồi không cùng anh chém giết, em muốn xem kì nghệ của anh có bị mai một không.”

“Vậy phải làm cậu thất vọng rồi.” Cố Học Võ bình tĩnh ứng chiến: “Đánh cậu không còn manh giáp, cũng không thành vấn đề.”

“Vậy em sẽ chống mắt lên xem đấy.”

Hai người đàn ông đến phòng chơi cờ, chờ bọn Tống Thần Vân, chỉ còn lại Tả Phán Tình, Kiều Tâm Uyển và cả Cố Học Mai.

“Đi thôi. Chúng ta đi ngâm suối nước nóng.”

“Em không đi đâu.” Cố Học Mai nãy giờ không mở miệng, lúc này mới thản nhiên cười yếu ớt: “Em đi nghỉ một chút.”

“Học Mai.” Kiều Tâm Uyển chặn xe lăn của cô lại: “Tuy rằng em không đi lại được, nhưng mà bởi vì vậy lại càng phải ngâm suối nước nóng nhiều một chút. Đi thôi.”

“Nhưng mà–”

Cố Học Mai cự tuyệt không được, bị Kiều Tâm Uyển đẩy đi, xuyên qua đại sảnh, ra khỏi hoa viên. Lại ra đến bên ngoài, đúng là có một ngọn núi nhỏ. Dưới chân núi, có mấy cái hồ.

Một cái nối liền một cái. Ở giữa dùng đá lát thành một bậc thang. Xoay tròn đối diện nhau, ôm trọn lấy. Ở đâu cũng có người.

Đây là lần đầu tiên Tả Phán Tình đến những nơi như thế này, trong lòng vô cùng cảm thán. Từ những bậc thang này đi lên, có những hòn giả sơn ngăn cách từng cái ao nhỏ. Người ở bên trong, chỉ nghe tiếng nói từ bên ngoài, chứ không thể nhìn thấy mặt.

“Chúng ta cùng ngâm nước đi.” Tả Phán Tình hứng thú bừng bừng đưa ra đề nghị, Cố Học Mai lắc đầu, liếc nhìn xuống chân mình: “Những hồ ở phía trước đều là hồ đơn. Mỗi người một hồ. Hồ dành cho các cặp tình nhân sẽ lớn hơn một chút. Chúng ta có lẽ phải tách ra thôi.”

“Được rồi.” Tả Phán Tình cũng không cố ép. Cố Học Mai tính tình mạnh mẽ độc lập, bình thường không để cho người khác đối xử đặc biệt với chị ấy. Cùng mọi người thay quần áo, bên ngoài khoác lên áo tắm dài, đi vào hồ nước phía sau hòn giả sơn, rất nhanh chợt nghe thấy tiếng nước truyền đến.

Trong lòng Tả Phán Tình cảm thấy hiếu kỳ, men theo đường lát đá nhỏ đi đến, nước từ trên núi chảy xuống. Vô cùng trong suốt, mơ hồ có thể ngửi thấy một mùi gì đó, không biết là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ chịu.

Tính cách tò mò của Tả Phán Tình lại nổi lên, vẫn tiếp tục bước lên. Đến cuối con đường đá. Phía trên lại không có suối nước nóng. Cô đứng ở đó nhìn thoáng qua. Phát hiện đứng nhìn ở góc độ này, toàn bộ các hồ tắm họp lại thành hình một lá sen thật to.

Bỗng nhiên một trận gió thổi đến, mát lạnh sảng khoái, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, lúc này Tả Phán Tình nghe thấy rõ ràng, mùi hương kia chính là đàn hương.

Nhìn kỹ hai phía bên cạnh, trong một hòn đá đặt trên đỉnh hòn giả sơn, có thắp đàn hương.

Thì ra hương thơm xuất phát từ nơi đó. Rất có ý nghĩa.

Nghĩ đến lần trước gặp mặt Đỗ Lợi Tân. Đúng là nhận không ra, anh ta lại có mắt làm ăn như vậy. Nơi này thật sự rất tốt, việc làm ăn chắc hẳn cũng tốt lắm đây.

Đi dạo một vòng, phát hiện bên cạnh có một cái hồ lớn. Cái hồ kia so với mấy cái cô nhìn thấy lúc nãy còn lớn hơn nhiều. Lúc này trời cũng đã hơi tối rồi.

Mặt trời chiều cũng đã dần ngã về tây, ánh chiều tà làm cho suối nước nóng được bao phủ một màu vàng, vô cùng đẹp mắt. Nhìn suối nước nóng dập dềnh ánh nắng chiều, Tả Phán Tình cảm thấy thích thú. Cởi áo tắm ra. Bước xuống hồ trầm mình xuống.

Nước từ phía trên chảy xuống, xung quanh là hòn giả sơn, làm cho hồ nước cách ly với thế giới bên ngoài. Cô không cần lo lắng sẽ có người rình mò. Yên tâm ngâm mình. Nước ấm áp, vào thời tiết như thế này, làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Một bóng đen vào lúc này đang im lặng đến gần. Tả Phán tình hoàn toàn không phát hiện ra. Thân thể chìm sâu vào nước, ngâm mình vô cùng mãn nguyện.

………………….

Cố Học Mai nhìn hồ tắm phả ra từng làn khói dày đặt, nhẹ nhàng cởi áo tắm ra.

Ngồi trên xe đẩy, vươn tay đỡ lan can bên cạnh, cẩn thận chống đỡ cơ thể mình.

Lúc đang di chuyển vào suối nước nóng, thì chân đụng phải chỗ trơn trượt, nửa người dưới vốn đã yếu không thể chống đỡ nổi, mắt thấy sẽ té xuống hồ nước, thì một đôi tay to đúng lúc kéo cô lên. Cô cả kinh, gần như muốn hét lên.

Quay sang, liền nhìn thấy Đỗ Lợi Tân đứng ở đó. Trên người cậu ta cũng mặc áo choàng tắm. Lồng ngực lớn lộ ra phân nữa, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm.

“Cậu–” Sao lại đến đây?

Đối diện với đôi mắt u ám của cậu ta, câu nói kia lại không hỏi được.

“Sao đến thành phố C cũng không nói với anh?” Nếu không phải vừa rồi Cố Học Võ gọi điện báo là bọn họ đến khu nghỉ mát chơi, vậy anh cũng sẽ không biết cô đã đến đây?

Cô ấy thì sao? Có phải cô ấy lại định đến rồi đi không nói tiếng nào?

“Cậu…” Không phải cậu ta đã có người khác rồi sao?

Cố Học Mai cúi đầu, trên mặt bay lên hai luồng mây đỏ ửng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, lúc này trên người cô chỉ mặc có bộ biniki, mà cậu ta đang ôm cô, cô thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ từ bàn tay cậu ta truyền đến, nóng như vậy: “Cậu thả tôi ra.” Nóng đến tận tim.

Đỗ Lợi Tân nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thả cô ngồi lên xe lăn, tay làm hai động tác đơn giản, đem áo tắm của mình cởi ra, lại ôm lấy cô đi vào trong bể tắm.

“Đỗ Lợi Tân.” Cố Học Mai có chút ngượng ngùng, có chút sợ hãi, xấu hổ kêu tên anh: “Cậu, cậu buông tôi ra.”

Đỗ Lợi Tân ngoan ngoãn thả cô ra, nhưng dán sát người vào thân thể cô cùng nhau ngâm nước. Bàn tay to của anh vòng bên thắt lưng cô, không cho cô rời khỏi người mình.

Tư thế thân mật này làm Cố Học Mai không quen, hai tay đặt trên ngực anh, muốn đẩy anh ra.

Đỗ Lợi Tân cất giọng rất trầm thấp: “Tại sao đến thành phố C cũng không nói cho anh biết?”

Cố Học Mai trầm mặc, nhìn chằm chằm ngực anh hồi lâu, đột nhiên cắn chặt răng: “Cậu không phải đã có người khác rồi, tôi cần gì phải nói cho cậu biết nữa?”

“Có người khác?” Đỗ Lợi Tân nhìn chằm chằm đôi mắt khép hờ của cô, chỉ cảm thấy người con gái này hết sức vô lương tâm: “Anh nghĩ, có phải em muốn anh moi tim ra cho em xem thì em mới có thể tin anh không?”

Trong lòng anh, trong đầu anh, cả thân thể, toàn bộ máu bên trong, chỉ gọi tên một người, chính là Cố Học Mai, mà cô, lại nói anh đã có người khác rồi?

“Không phải sao?” Cố Học Mai cắn môi, nghĩ đến những lời hôm nay nghe được: “Ai chẳng biết ông chủ Đỗ ở thành phố C, có quyền có thế, phụ nữ đông đúc, thiếu một mình tôi thì có làm sao?”

“Cố Học Mai.” Sắc mặt Đỗ Lợi Tân nháy mắt bùng phát, khuôn mặt đen lại, thâm sâu cười lạnh nói: “Phụ nữ đông đúc? Ở trong lòng em, em lại nghĩ anh là người như vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.