Edit: Minh mập
Edit: Phong Vũ
Cố Học Văn hừ lạnh một tiếng, khoé miệng nhếch lên: “Nếu em dám đi
tìm thằng khác, anh sẽ cắt em trai nhỏ của gã xuống cho em ăn đấy.”
“A ——” cô trừng mắt nhìn anh, tức giận đẩy anh một cái: “Anh đi chết đi. Anh thật độc ác.”
“Vậy thì như thế này có độc ác không?” Anh xoay người lăn qua. Đối
với cô lại là một phen mạnh mẽ điên cuồng công kích. Bàn tay đưa xuống
phía dưới lại muốn làm bậy.
“Đáng ghét ——” Tả Phán Tình đẩy anh ra: “Cố Học Văn đủ rồi nha, anh mà còn làm thế nữa thì tối nay anh ra sofa mà ngủ đi?”
Động tác của anh lập tức dừng lại, nhìn Tả Phán Tình: “Em sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?”
“Em nhẫn tâm vậy đó. Anh muốn thử không?” Tả Phán Tình mau chóng
xuống giường, nhặt quần áo trên mặt đất rồi thoăn thoắt mặc vào, không
thèm để ý đến Cố Học Văn, đi vào toilet rửa mặt.
Cố Học Văn bật cười, chỉ muốn đùa cô chút thôi, muộn thế này rồi,
ngày hôm qua vừa về là đã lăn ra ngủ còn chưa kịp chào ông nội.
Nhưng nghĩ tới Cố Học Võ, sắc mặt anh lập tức trầm xuống. Cố Học Võ
có nhiều việc phải giải quyết, hẳn là không thể về thành phố C nhanh như vậy, không biết anh ấy có muốn nói chuyện ly hôn của mình với người lớn không?
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Tả Phán Tình đi ra, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm
trọng của anh, cô cẩn thận dò xét: “Đừng nói là anh có nhiệm vụ phải đi
nha?”
“Không phải.” Cố Học Văn lắc đầu, kéo Tả Phán Tình qua đặt bên cạnh
mình: “Anh đang nghĩ có nên nói chuyện của anh hai cho mọi người biết
không.”
“Không cần đâu.” Tả Phán Tình phản đối: “Nói làm gì? Để Cố Học Võ về tự nói với mọi người không phải tốt hơn sao?”
Thì thôi vậy. Cố Học Văn trầm mặc, anh cũng không thể nói rõ ràng
được. Nhưng mà đối với quyết định của Cố Học Võ, anh vẫn thấy có chút
kinh ngạc, anh nghĩ anh ấy ít nhiều gì cũng có chút tình cảm với Kiều
Tâm Uyển, bằng không sẽ không dễ dàng tha thứ, như vậy, không ngờ ——
“Nghĩ cái gì nữa vậy?” Tả Phán Tình thấy anh lại thất thần, dùng sức
vỗ vỗ bờ vai anh: “Đừng nghĩ nữa. Anh ấy ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi.
Để anh ấy lo việc giải thích với mọi người đi.”
Cố Học Văn gật đầu, từ chối cho ý kiến, đứng dậy mặc quần áo, nhìn Tả Phán Tình: “Đi, đi ăn cơm. Ăn xong anh dẫn em đi chơi.”
“Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết rơi mà?” Tả Phán Tình nhìn anh: “Đi đâu chơi vậy?”
“Bí mật.”
“Xấu xa.” Tả Phán Tình liếc nhìn anh, nhưng trong mắt cũng không giấu được ý cười. Ba ngày, tuy rằng hơi ít một tý, nhưng không sao, có còn
hơn không.
Trịnh Thất Muội nhìn Thang Á Nam đang ngồi ở bên kia bàn ăn, vết
thương trên lưng anh ta cũng đã gần khỏi hết. Tuy rằng mới một tuần,
nhưng vết thương trên người anh ta khôi phục nhanh đến mức cô không thể
ngờ.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng trong giao ước một tuần. Lúc trước cô đã thỏa thuận với Thang Á Nam, trong vòng một tuần, vết thương của anh
ta khỏi hẳn là cô lập tức rời đi. Giờ ăn xong bữa cơm này là cô có thể
rời đi rồi
Trong phòng thực trống trải, Hiên Viên Diêu không biết đã đi đâu,
trong khoảng thời gian này cũng không thấy anh ta ở đây. Cả thuộc hạ của anh ta từ cái ngày Cố Học Văn tới, bọn họ cứ như biến mất tiêu.
Cả một cái biệt thự to thế này mà chỉ có cô với Thang Á Nam ở.
Mỗi ngày sẽ có người đến quét tước, nấu cơm, dọn dẹp xong thì về. Nếu không phải bởi vì cô hiện tại đang ở trong tình cảnh xấu hổ mà tế nhị
nào đó thì cô gần như là nghĩ mình đang mơ.
Nhưng cô biết rất rõ ràng, cô không phải. Điện thoại di động của cô
đã tìm thấy, có thể liên lạc ngay với Tả Phán Tình. Tả Phán Tình chắc
hẳn vẫn đang rất lo lắng cho cô, muốn cô rời đi.
Nhưng cô vẫn không đi. Cô tự nói với mình, một tuần, hiện tại chính là một tuần. Hôm nay cô có thể đi rồi.
Lại nhìn Thang Á Nam một cái, cả một tuần này, cô cùng anh ta sống chung một phòng nhưng lại không phát sinh chuyện gì cả.
Anh ta bị thương, mấy ngày hôm trước cơ bản là nằm bẹp trên giường,
hai ngày nay đã có thể xuống giường thì thường xuyên biến mất tăm. Cô
cũng không biết anh ta đi đâu.
Nhưng đến tối anh ta sẽ quay về phòng ngủ.
Bọn họ ngủ cùng một giường, anh ta nghiêng người ôm cô, nhưng không
có chạm vào cô. Cô từng cảm thấy xấu hổ nhưng sau lại thành quen.
Mỗi ngày nằm trong vòm ngực rộng lớn của anh ta đi vào giấc ngủ.
Sáng dậy, cô cảm giác anh ta dường như có chút phản ứng, nhưng anh ta lại không tiến thêm một bước với cô. Tâm tình cô có chút quái dị.
Cho dù anh ta bị thương, nhưng với thân thủ của anh ta thì muốn làm gì cô cũng không phải chuyện khó.
Cô không hiểu vì sao anh ta lại không giống trước kia. Trịnh Thất Muội cắn môi, đột nhiên không muốn ăn nữa.
Không phải không cảm giác được tầm mắt của cô, nhưng Thang Á Nam vẫn
bình tĩnh giải quyết hết đồ ăn. Cuối cùng buông bát, thản nhiên mở
miệng: “Hiên Viên Diêu đã về Mỹ rồi.”
“Ơ?” Trịnh Thất Muội nhìn anh ta, không rõ anh ta có ý gì: “Thì sao?”
“Mai tôi cũng phải đi rồi.” Thang Á Nam bình thản như là đang nói thời tiết.
“Đi, đi Mĩ?” Giọng Trịnh Thất Muội nói có chút khác lạ. Anh ta, anh ta phải đi ?
“Ừ.”
Cách một bàn ăn, Thang Á Nam nhìn cô, vẻ mặt cương nghị hiện lên một tia chăm chú: “Chuyện trước đây tôi xin lỗi.”
Không nghĩ lại nghe thấy anh ta xin lỗi. Trịnh Thất Muội nhất thời
không biết phải như thế nào, cuối cùng lắc lắc đầu: “Không liên quan đến anh.”
Nếu không phải cô chạy đi uống rượu, cũng sẽ không có chuyện sau này. Tính ra cô cũng có trách nhiệm.
“Tôi phải đi có việc.” Thang Á Nam nhìn cô: “Em có thể đi tìm Tả Phán Tình, cũng có thể quay về thành phố C.”
“Anh đi đâu?” Trịnh Thất Muội không rõ trong lòng mình đang nghĩ gì nữa. Chỉ tự nhiên buột miệng hỏi: “Anh đi đâu?”
“Về Mĩ.” Thang Á Nam nói xong đứng lên, đi ra ngoài, đi đến phòng
khách anh ta dừng lại một chút nhưng không xoay người: “Em về kiếm một
người đàn ông tốt rồi lập gia đình đi.”
Một câu mà khiến cho Trịnh Thất Muội đứng bật lên hét về phía anh ta: “Thang Á Nam, anh nhất định phải như vậy sao?”
Thang Á Nam đứng bất động, Trịnh Thất Muội thở sâu, nắm chặt đôi bàn
tay trắng như phấn: “Hiên Viên Diêu không phải là người tốt. Anh ta đi
rồi, sao anh lại còn muốn đi theo anh ta? Anh là đàn ông, anh có thể
đừng trở thành công cụ hại người của Hiên Viên Diêu nữa được không? Anh
có thể có cá tính riêng chút được không?”
Thang Á Nam bất động, lưng anh ưỡn thẳng tắp, hai tay nắm chặt thành quyền: “Không phải chuyện của em.”
“Anh không phải là đàn ông à?”
Trịnh Thất Muội thật sự nhìn không được, vọt tới trước mặt Thang Á
Nam: “Anh ta bảo anh làm cái gì thì anh làm cái đó? Anh ta nói thế nào
thì anh làm thế đó? Vậy bản thân anh thì sao? Cá tính của anh đâu? Bản
tính của anh đâu? Thang Á Nam, tôi thực sự khinh thường anh.”
Câu cuối cùng cô gần như hét lên. Cô là thật sự rất phẫn nộ, thật sự rất tức giận.
Nhìn cô kích động như vậy nhưng Thang Á Nam chỉ nhìn cô, trên mặt một chút dao động cũng không có: “Nói xong chưa? Nói xong rồi vậy tôi phải
đi.”
“Không được đi.” Trịnh Thất Muội khó chịu nhìn vết sẹo trên mặt Thang Á Nam, cô tin vết thương của anh ta nhất định có quan hệ gì đó với Hiên Viên Diêu, cô nhớ là từng nghe cái tên yêu nghiệt đó nói, gã nói Thang Á Nam đã cứu gã một mạng.
“Anh đã cứu anh ta một mạng không phải sao? Vậy sao anh cứ vì hắn bán mạng lâu như vậy? Không thể bỏ qua được sao? Anh không thể sống bình
thường như bao người khác, làm việc, nghe nhạc, không phải đặt mình vào
nguy hiểm.được sao?”
Thang Á Nam nhìn chằm chằm Trịnh Thất Muội, gương mặt xinh đẹp lúc này tràn đầy tức giận cùng khó hiểu, còn có căm hờn.
“Liên quan gì tới em?” Thang Á Nam mi tâm không hề động đậy, lạnh
lùng liếc mắt một cái. Lướt qua cô đi ra ngoài. Trịnh Thất Muội chạy lên chặn đường anh ta.
“Anh không phải nói muốn kết hôn với tôi sao? Anh đã nói là sẽ kết
hôn với tôi mà? Anh dựa vào đâu mà bắt tôi phải gả cho một tên xã hội
đen? Anh thậm chí ngay cả lão đại cũng không phải, anh chỉ là một con
chó. Một con chó của Hiên Viên Diêu mà thôi.”
Cô nghĩ mình có thể chọc giận Thang Á Nam nhưng mà không như cô nghĩ. Anh ta nghe toàn bộ những lời cô nói mà không có chút phản ứng nào.
Ánh mắt thậm chí còn không liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng lướt qua cô,
đi cũng không quay đầu lại.
Trịnh Thất Muội mềm nhũn cả người, vô lực tựa vào tường. Không rõ
mình vì sao lại kích động như vậy. Thực buồn cười, cũng chỉ là một tên
đàn ông, một tên đàn ông xấu xa vô cùng.
Được rồi, không xấu, chỉ có một vết sẹo là nhìn không giống như là
người tốt cho lắm thôi. Lại không có tí cá tính nào. Vóc dáng rõ cao lớn nhưng lại chẳng có chút tâm huyết nào.
Cô không nên bất ngờ, nhưng mà sâu trong thâm tâm cô có chút cảm giác bất lực. Giác quan thứ sáu nói cho cô biết rằng Thang Á Nam không phải
là người như vậy. Không phải bởi vì anh ta cứu cô, không phải vì anh ta
đã đỡ giùm cô 100 roi da kia.
Mà là bởi vì cái câu “Đi mau” anh ta đã nói mà lúc mê man không ý
thức được kia. Người đang tỉnh thì có thể nói dối nhưng khi ý thức đã mê man vào trong giấc ngủ rồi thì không thể.
Cô tin Thang Á Nam thật lòng muốn cô đi. Anh ta thật sự sợ Hiên Viên Diêu sẽ làm hại cô.
Chính vì một nói đi mau kia mà cô quyết định ở lại để chăm sóc anh
ta. Nhưng bây giờ cô đột nhiên lại không rõ. Thang Á Nam có lẽ bị bệnh
nên mới hồ đồ.
Di động rung lên, là Tả Phán Tình, Phán Tình hỏi cô khi nào thì đi,
cô ấy đã tìm được công ty, muốn có cơ hội cùng cô ấy ra ngoài gặp mặt,
cô ấy nói muốn cô cùng cô ấy đi dạo một vòng Bắc Đô.
“Uh.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Mai tớ đến tìm cậu.”
Một tuần đã qua, tất cả đã xong.
Trong lòng đã có quyết định, nhưng vẫn không thoải mái được, nhìn
xung quanh căn biệt thự to lớn này. Cô lại tự hỏi không biết tại sao
mình lại rối rắm?
Hiên Viên Diêu quay về Mĩ, chứng tỏ hắn ta chỉ nhất thời có hứng thú
với Tả Phán Tình? Bây giờ qua cơn hứng thú, hắn ta sẽ không làm gì Tả
Phán Tình nữa phải không?
Thang Á Nam và cô là một chuyện ngoài ý muốn, hiện tại cái “ngoài ý
muốn” đã kết thúc, cô có thể đi rồi nhưng vì sao cô lại có chút luyến
tiếc?
Trong đầu hiện lên tình cảnh sáng nay. Lúc cô tỉnh lại, anh ta đã tỉnh, nằm nghiêng người hai mắt cứ nhìn chằm chằm cô.
Cô bị ánh mắt của anh ta làm cho xấu hổ, đột nhiên anh ta lại ôm chầm lấy cô.
“Buông ra.” Nghĩ đến việc anh ta lại muốn giống như trước thì cô bắt đầu phản kháng.
“Đừng nhúc nhích.” Anh ta trầm thấp mở miệng, hai tay ôm chặt thắt
lưng cô, không hề mở miệng, ý tứ thực rõ ràng, anh ta chỉ muốn ôm cô.
Chỉ đơn giản như vậy.
Cực kỳ quái lạ là cô không phản kháng lại. Để mặc anh ta ôm cô, thật
lâu sau, anh ta rốt cuộc cũng buông ra, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa
mặt. Lúc này vết thương trên người anh cũng đã khôi phục bảy tám phần.
Nhưng trên lưng vẫn còn những vết sẹo trông đến ghê người.
Vết thương này nhắc nhở cô một việc. Anh ta là vì cô mới bị thương. Chính anh ta đã cứu cô.
Thân thể mềm nhũn, Trịnh Thất Muội không có sức cử động, trượt người
ngồi xuống dưới đất, không động đậy. Mãi đến nghe thấy giọng nói ở ngoài cửa.