Edit: Jade
Edit: Phong Vũ
Lúc Thang Á Nam trở về, liền thấy Trịnh Thất Muội ngồi bất động dưới đất, cũng không biết đã ngồi bao lâu.
Mi tâm nheo lại, anh ta rất nhanh tiến lại. Tay sờ vào trán cô: “Em làm sao vậy?”
Trịnh Thất Muội ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh ta có chút quan
tâm, lắc lắc đầu, đang muốn đứng lên, nhưng do ngồi lâu quá mà chân đều
đã tê cứng.
Thang Á Nam thấy vậy liền ôm lấy cô, đem cô ra ngoài phòng khách ngồi xuống.
“Sao em còn chưa đi?”
Anh ta đã đi ít nhất ba tiếng, chẳng lẽ trong ba tiếng này cô vẫn giữ tư thế ngồi như vậy?
Trịnh Thất Muội bất động, tầm mắt vẫn ở trên mặt anh, trong đầu xuất
hiện một ý nghĩ, cô đột nhiên mở miệng: “Thang Á Nam, đưa tôi đi Mỹ đi.”
Tả Phán Tình không ngờ Cố Học Văn lại đưa cô đến công viên Hương Sơn. Bắc Đô liên tục đổ mấy trận tuyết, khắp nơi đều một màu trắng xóa.
Tuyết đọng lại trên đường lớn có người quét sạch sẽ nhưng mà trên đường
nhỏ thì không có.
Nhìn đi nhìn lại, xung quanh toàn một màu trắng. Chẳng trách khi cô
muốn ra ngoài, Cố Học Văn lại bảo cô phải thay áo lông, lại còn bảo cô
phải đeo bao tay, khăn quàng cổ. Gần như là trang bị toàn bộ mới được ra cửa.
“Đẹp thật.” Trẻ con lớn lên ở phương nam chính là như vậy, nhìn thấy
tuyết thì cứ ngạc nhiên như người nhà quê. Cố Học Văn nhìn thấy khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô chỉ lộ ra hai con mắt, cười cười: “Thật ra đẹp nhất
là vào cuối tháng mười đến đầu tháng mười một, thời điểm đó, lá đỏ đầy
núi, nhìn rất hấp dẫn.”
“Thật không?” Tả Phán Tình trước đây đã có nghe nói, lúc này nghe Cố
Học Văn nói như vậy, trong lòng lại có chút mong đợi: “Sang năm lại đến
xem.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Em thích, sang năm chúng ta lại đến.”
“Uhm.” Tả Phán Tình đồng ý, nhưng lập tức lại nghĩ đến một chuyện
khác: “Đến lúc đó, nói không chừng anh lại bận việc. Ra ngoài làm nhiệm
vụ này, rồi diễn tập này. Còn có thời gian theo tiểu nữ này ngắm hoa
ngắm cảnh không đây?”
Cố Học Văn đến gần cô, cái mũi giật giật, ngửi ngửi người cô mấy cái: “Kỳ lạ, buổi sáng đâu có ăn dấm đâu mà sao toàn mùi dấm chua thế này?”
“Chết đi.” Tả Phán Tình mặc kệ, dùng sức đẩy anh ra: “Anh là chó hả? Ngửi người ta như thế, anh mới chua ấy.”
Cố Học Văn từ chối cho ý kiến, lúc này cũng không phải là lúc cùng Tả Phán Tình tranh luận, kéo tay cô chỉ chỉ phía trước: “Đi tới phía trước chính là Tĩnh Nghi Viên. Lúc này tuy không thể ngắm lá đỏ nhưng mà vẫn
có thể ngắm tuyết. Chúng ta đi thôi.”
“Uhm.” Tả Phán Tình chưa từng đến đây, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Đi theo Cố Học Văn đi đông đi tây.
Cả ngày, ở đây vui chơi, thoáng chút đã hết ngày.
Lúc muốn về thì đã hơn bảy giờ tối, Cố Học Văn đưa Tả Phán Tình đi ăn cơm Tây.
Sắp đến Tết, khắp nơi đều tràn ngập không khí Tết. Trên đường cửa
hàng đã treo, dán các câu chúc mừng năm mới. Tả Phán Tình tâm tình rất
tốt, lúc này di động lại vang lên.
Liếc nhìn Cố Học Văn một cái, cô nhận điện thoại. Xe lúc này dừng lại trước cửa một nhà hàng. Cố Học Văn xuống xe, cô vừa vặn cúp máy.
Hai người vào nhà hàng ăn cơm, Cố Học Văn nhìn mặt cô, thản nhiên mở miệng.
“Vừa rồi là Trịnh Thất Muội?”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu: “Cô ấy đã về thành phố C. Còn báo với em, Hiên Viên Diêu đã về Mỹ.”
“Thật không?” Cố Học Văn có chút bất ngờ. Hiên Viên Diêu cứ như vậy
mà đi sao, thật đúng là làm cho anh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu: “Thật ra, mấy ngày hôm trước em còn có
hẹn cậu ấy ra ngoài, cậu ấy nói có việc. Em có chút lo lắng sợ cậu ấy
lại bị Hiên Viên Diêu khống chế, không ngờ Hiên Viên Diêu lại quay về
Mỹ. Còn cậu ấy hiện tại cũng đã quay về thành phố C. Em có thể thở phào
rồi.”
Cố Học Văn từ chối cho ý kiến. Trong lòng cũng không có dễ dàng tin
việc Hiên Viên Diêu đã chịu từ bỏ. Nhưng mà hôm nay đưa Tả Phán Tình đi
chơi, cô vui vẻ là quan trọng nhất.
“Không cần vì người không liên quan mà không vui. Ăn đi.”
“Như thế nào là người không liên quan?” Tả Phán Tình xem thường anh:
“Thất, Thất là bạn thân của em, cậu ấy nói có việc, em là người đầu tiên đứng ra giúp cậu ấy. Không để cậu ấy bị người ta ức hiếp.”
“Tình cảm của bọn em thật là tốt.”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu: “Tụi em từ nhỏ lớn lên cùng nhau,
sau đó lại cùng học lên đại học học thiết kế. Khả năng của Thất Thất
thật ra rất giỏi, nhưng mà cậu ấy lại không thích cuộc sống đi làm. Ban
đầu còn theo em làm ở một công ty một năm. Ông chủ đó đúng là rất biến
thái, kết quả không tốt liền quy cho thiết kế của bọn em không bán được. Sau đó ngày nào cũng thúc giục bọn em thiết kế.”
“Bọn em chịu không nổi liền nghỉ việc, sau đó em tìm việc. Thất Thất
nói cậu ấy không muốn tìm nữa mà vay tiền ba mẹ mở một của hàng nhỏ,
kinh doanh trang phục nữ cao cấp. Với con mắt nhìn đồ tốt, biết phối
hợp, khách hàng quen rất nhiều. Việc kinh doanh về sau cũng tốt lên,
hoàn toàn bỏ nghề thiết kế sang một bên. Bây giờ anh có yêu cầu cậu ấy
vẽ, cậu ấy cũng không chịu.”
“Thì ra là vậy.” Cố Học Văn gật đầu: “Chẳng trách bọn em tình cảm rất tốt”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu: “Tốt rồi, cô ấy không có việc gì,
em cũng thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng cô mau chóng thoát khỏi quá khứ, tìm
được tình yêu mới.”
Ánh mắt nhìn Cố Học Văn, cô đột nhiên nghĩ đến: “Anh không phải có
vài người anh em sao? Lần sau nhớ giới thiệu hai người cho Thất Thất.”
Cố Học Văn còn chưa mở miệng nói, cô lại lập tức nghĩ đến: “Nếu là
giống Đỗ Lợi Tân thay đổi thất thường như vậy thì quên đi. Cái loại đàn
ông này không đáng tin cậy.”
“Em nói xong chưa?” Cố Học Văn nhìn bộ dạng đầy phẫn nộ của Tả Phán Tình: “Có thể ăn chưa?”
Người phục vụ bưng khay đến, Tả Phán Tình bĩu môi, thu giọng lại bắt
đầu im lặng ăn. Quên đi, dù sao Thất Thất không có việc gì, cô hẳn là
phải nhẹ nhõm. Áp chế nội tâm có chút bất an kia. Cô muốn mình tin Thất
Thất sẽ không có việc gì, nhất định sẽ.
Nhưng mà nội tâm có chút áy náy. Nếu không phải vì cô, Thất, Thất căn bản không phải trải qua những việc này. Cô quyết định nhất định phải vì Thất Thất làm việc gì đó. Lần sau lúc cùng Cố Học Văn đi gặp anh em tụ
tập, cô sẽ nhìn xem có người thích hợp thì giới thiệu cho Thất Thất, cứ
quyết định như vậy.
Cố Học Văn quả nhiên chỉ nghỉ có ba ngày, sau khi ở cùng cô ba ngày liền lại quay về doanh trại.
Thời gian ba ngày, đối với Tả Phán Tình mà nói thật sự quá ít. Cũng
hiểu đây là cuộc sống cô phải đối mặt sau này, chồng thường xuyên vắng
nhà, thỉnh thỏang về nhà cũng chỉ ở được hai ngày là lại đi.
Cô muốn làm mình quen nếp.
Thời gian thoáng một cái đã trôi qua, cũng gần đến tết âm lịch. Tả
Phán Tình lần đầu tiên không cùng ba mẹ trải qua Tết âm lịch nên có chút không quen. Hơn nữa bởi vì vừa tới, ở Cố gia ít nhiều cũng có cảm giác
hơi xa lạ.
Như là biết tâm tư của cô, Trần Tĩnh Như sợ cô buồn chán, lúc không
có việc gì liền kéo cô ra ngoài. Đi dạo khắp nơi. Qua vài ngày, cô đối
với Bắc Đô cũng dần quen.
Đi theo Trần Tĩnh Như xem chung quanh, mua đồ tết…, thời gian một ngày liền trôi qua rất nhanh.
Trước giao thừa một ngày, Cố Học Văn về nhà. Điều này làm cho Tả Phán Tình thực sự bất ngờ, cô vẫn nghĩ Cố Học Văn đến Tết cũng không có cách nào trở về. Mà điều cô không biết chính là Cố Học Văn vốn là không có
nghỉ.
Nhưng nghĩ đến năm nay Tả Phán Tình lần đầu tiên ở Cố gia ăn Tết, sợ
cô không quen, cho nên trước tiên báo cáo với trung đoàn, điều chỉnh
ngày nghỉ.
Tả Phán Tình rất vui, tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị kỹ cho việc Cố
Học Văn không về nhà ăn tết, nhưng mà anh lại trở về, làm cho cô lập tức cảm giác là lạ.
Tuy rằng Trần Tĩnh Như đối với cô rất tốt, nhưng mà Cố Học Văn không ở nhà, cô cứ luôn có cảm giác mình là khách ở Cố gia.
Cố Học Văn về rồi sẽ không giống như vậy, chỗ có anh, cô mới có cảm giác nơi này là nhà của cô.
Chiều nay, Cố Học Võ và Cố Học Mai cũng về.
Cố Thiên Sở tâm tình rất tốt, sắc mặt hồng hào. Đã nhiều năm, mọi
người trong nhà không cùng nhau ăn tết, năm nay còn có thêm một thành
viên mới. Làm sao ông không vui vẻ cho được.
Nhưng mà đợi đến lúc ăn cơm tối, tất cả mọi người nhìn Cố Học Võ, phát hiện chỗ bên cạnh anh vẫn còn trống.
“Tâm Uyển đâu?” Buổi chiều không phát hiện ra. Còn tưởng rằng về phòng đi nghỉ ngơi trước. Thế nhưng cơm cũng không ra ăn?
“Đúng vậy.” Uông Tú Nga nhìn con mình: “Tâm Uyển không có quay về Bắc Đô sao? Sao lại không về nhà? Các con không phải là ——”
Lại cãi nhau nữa sao?
Phần sau của câu đó tuy không nói, nhưng người nào trong Cố gia vẫn
hiểu được ý tứ của bà. Ánh mắt cùng nhau nhìn về phía Cố Học Võ, ngoại
trừ Cố Học Văn và Tả Phán Tình.
“Cô ấy sẽ không về.” Cố Học Võ thản nhiên mở miệng, giọng nói đó
giống như là nói chuyện thời tiết: “Con muốn nói với mọi người. Nhưng mà ở thành phố C nhiều việc, bận rộn công tác, nên quên chưa nói.”
“Nói cái gì?” Cố Chí Cương có dự cảm con mình muốn nói gì.
“Con với Kiều Tâm Uyển đã ly hôn. Thủ tục cũng đã làm xong rồi.”
Giọng nói Cố Học Võ giống như là nói chuyện thời tiết thường ngày.
“Keng” Cái chén trong tay Cố Thiên Sở rớt xuống bàn một phát thật mạnh, hai mắt không chút khách khí quét về phía Cố Học Võ.
“Ly hôn? Thủ tục đều làm xong?”
“Dạ.” Cố Học Võ ngẩng đầu nhìn ánh mắt mấy vị trưởng bối: “Chúng con đã ly hôn hơn một tháng.”
Cố Thiên Sở bật người đứng dậy, vươn tay chỉ vào Cố Học Võ: “Anh có
bản lĩnh nhỉ? Lá gan lớn nhỉ? Muốn ly hôn cũng không nói với người lớn
chúng ta?”
“Ba, ba ngồi xuống, đừng nóng giận.” Uông Tú Nga đứng lên muốn nói
cái gì, lại bị Cố Thiên Sở trừng mắt lườm qua, sợ tới mức im lặng.
“Không tức giận? Ta có chết mới không tức giận. Con dạy con giỏi thật đấy. Điều thứ 7 của gia quy Cố gia là gì? Không được ly hôn, nghiêm
khắc thực hiện một chồng một vợ, bạc đầu giai lão. Nó hiện tại đây là
đang làm cái gì?”
Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt cũng có chút không tán thành. Nếu
kết hôn thì không nên ly hôn. Muốn ly hôn cũng phải nói ba mẹ một tiếng. Anh quả thật quá tắc trách.
“Ông nội.” Cố Học Võ đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Cố Thiên Sở:
“Con với Kiều Tâm Uyển không có cách nào tiếp tục sống chung với nhau.
Cho nên con với cô ta mới ly hôn, như vậy đối với tất cả mọi người đều
tốt.”
“Mọi người?” Cố Thiên Sở hừ lạnh một tiếng: “Mọi người nào? Đúng là
anh giỏi nhỉ? Trước đây lúc anh muốn kết hôn với Kiều Tâm Uyển, ta không có khuyên anh sao? Ta nói Cố gia không cho phép ly hôn. Giải thích kỹ
lưỡng với anh, anh nói anh hiểu rõ rồi. Anh nói anh với Kiều Tâm Uyển sẽ cùng nhau cả đời. Lời của chính anh nói, tự mình dù sao vẫn còn nhớ
chứ?”
“Con nhớ.” Cố Học Võ gật đầu: “Nhưng mà hiện tại tình huống không giống vậy.”
Anh là một ngày cũng không thể nhẫn nại với người phụ nữ kia, chỉ có thể ly hôn.