Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 157: Chương 157: Là thật hay là giả?




Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

“Đi Đi.” Tả Phán Tình là thật chịu hết nổi rồi: “Tôi không sao đâu. Các anh đi đi. Tôi sẽ ngoan ngoãn ăn hết cháo, các anh có thể đi rồi chứ?”

Kỷ Vân Triển và Cố Học Văn cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người cùng lúc gật đầu: “Vậy em nghỉ ngơi đi.”

Hai người đàn ông to lớn rời đi. Phòng bệnh lập tức khôi phục sự tĩnh lặng, nhìn cũng rộng lớn thoáng đãng hơn.

Tả Phán Tình bưng chén cháo lên, mùi thơm dìu dịu từ bát cháo tỏa ra làm cho cô cũng cảm thấy hơi đói bụng.

Đặt chén cháo đã sạch trơn xuống, cô xuống giường vận động người một chút. Ngoài những chỗ bị phồng rộp ở trên lòng bàn chân có hơi đau thì không thấy có chỗ nào khó chịu nữa.

Nghĩ nghĩ, cô cầm túi xách, định rời đi.

Vừa đúng lúc này y tá đi vào kiểm tra phòng, nhìn thấy túi xách trên tay Tả Phán Tình thì sửng sốt một chút: “Cô ơi, cô không thể đi được, chồng của cô đã nói là muốn cô ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, nên cô chưa thể tự do đi khỏi đây đâu.”

“Tôi đã không sao rồi mà.”

“Nhưng ——”

“Cô xem xem tôi đã không có việc gì nữa rồi này.” Làm sao mà còn cần phải theo dõi chứ? Theo dõi thì cũng để làm gì chứ? Tả Phán Tình nhìn cô y tá kia: “Nếu cô lo tôi trốn viện, thì bây giờ tôi sẽ đi trả tiền viện phí ngay.”

Cũng không để ý đến cô y tá kia nữa, cô trực tiếp đi làm thủ tục xuất viện rồi rời đi.

Ra đến cửa bệnh viện, lên một chiếc taxi, nói địa chỉ cửa hàng quần áo của Trịnh Thất Muội, Tả Phán Tình dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Rất nhanh xe đã tới cửa hàng của Trịnh Thất Muội, nhưng ai ngờ hôm nay Thất Thất lại không mở cửa. Lấy di động ra ấn dãy số của cô ấy, điện thoại kêu thật lâu mới có một người đàn ông nhấc máy.

“Alo.” Giọng đàn ông à? Đàn ông?

Tả Phán Tình hoảng hồn, Trịnh Thất Muội sẽ không thực sự quyến rũ người đàn ông đó lên giường đấy chứ? Trời ạ?

“Thất, Thất Thất đâu?”

“Cô ấy đang ngủ.” Giọng của người đàn ông rất bình tĩnh, không có một chút cảm giác ngượng ngùng nào cả.

“Ách. Ngại quá, quấy rầy hai người rồi. Vậy, anh có thể nói với cô ấy là Tả Phán Tình tìm cô ấy được không?”

Rất nhanh điện thoại đã ngắt, Tả Phán Tình chỉ cảm thấy mình thật khó xử, còn có chút ngượng ngùng. Nhưng nhiều nhất là cảm giác lo lắng, thời gian này cô chỉ gặp Thất Thất vài lần, nhưng lại chưa gặp người đàn ông kia lần nào. Có hai lần cô ấy nói phải hẹn người đàn ông đó đi ăn cơm, nhưng thật sự rất khéo là lần nào cô ấy hẹn thì người đàn ông đó lại bận việc.

Nghĩ đến đây, Phán Tình lại có chút nghi ngờ, cô đột nhiên nghĩ tới một việc. Vừa rồi giọng nói đó nghe hơi quen, hình như cô đã nghe ở đâu rồi.

Đối với âm thanh cô đặc biệt rất nhạy cảm, chỉ cần nghe qua một lần thì sẽ nhớ, cơ bản sẽ không quên. Giọng nói ấy đã nghe qua ở đâu nhỉ?

Tả Phán Tình rất cố gắng nhớ lại nhưng cũng không thể nào nhớ được là đã nghe ở đâu.

Lúc này đột nhiên có một chiếc xe dừng ở trước mặt Tả Phán Tình, cửa kính xe từ từ hạ xuống, lại là gương mặt Ôn Tuyết Kiều.

“Phán Tình? Con không sao chứ?”

“Bà, sao bà lại ở đây?” Tả Phán Tình nhìn ngó xung quanh, cũng không phát hiện những người khác. Cả một buổi sáng suy nghĩ miên man, cô vẫn chưa thể tìm ra được manh mối, lúc này nhìn thấy Ôn Tuyết Kiều, tâm tình của cô càng phức tạp hơn.

“Mẹ tới đón con.” Ôn Tuyết Kiều mở cửa xe, nhìn Tả Phán Tình với vẻ mặt hết sức dịu dàng: “Có mấy thứ, mẹ nghĩ nên cho con xem một chút.”

“Là cái gì?”

Vẻ mặt Tả Phán tình có phần đề phòng, đối với Ôn Tuyết Kiều, quả thật cô có một loại tình cảm thân thiết. Nhưng còn Ôn Tuyết Phượng suốt mấy chục năm qua quan tâm chăm sóc cô, vì vậy cô lại không có cách nào dễ dàng tin tưởng bà ta như vậy.

“Là bằng chứng chứng minh mẹ kế của con đã cướp chồng của mẹ.” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Phán Tình, mẹ không có ý định phá hoại tình cảm của con với người mẹ kế đã giả dạng làm mẹ trong suốt thời gian qua. Mẹ chỉ muốn nói cho con biết. Bà ta thật sự không phải giống như những gì con đã nghĩ đâu ——”

Móng tay Tả Phán Tình đâm vào trong lòng bàn tay, mà cô không hề cảm thấy đau đớn, người phụ nữ yêu mình thương mình như Ôn Tuyết Phượng mà lại là kẻ thứ ba cướp chồng của em gái mình sao? Có thể như vậy sao?

“Con không dám lên xe, là không dám chấp nhận sự thật tàn khốc này sao?”

Giọng của Ôn Tuyết Kiều nhẹ nhàng trong trẻo mà lại lạnh lùng còn có chút cảm giác áp bách. Chân Tả Phán Tình lảo đảo một cái, cuối cùng cô cắn răng, đi vào trong xe.

Sau khi cô lên xe Ôn Tuyết Kiều cười, thản nhiên nói với người lái xe phía trước.

“Lái xe.”

Xe dừng lại ở quán cafe lần trước. Lần này Tả Phán Tình đã không còn sợ hãi luống cuống như lần trước nữa, từ lúc cô đi theo Ôn Tuyết Kiều, thì đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.

Tìm một chỗ ở góc ngồi xuống, Tả Phán Tình cắn môi, lúc này cô mới nhớ trên cả đoạn đường đi đến đây cô dường như quên cả hít thở.

“Bà, bà có thể nói rồi.” Đối mặt với người phụ nữ này, cô thật sự không biết phải xưng hô như thế nào.

“Hôm qua mẹ đã cho con xem giấy đăng ký kết hôn năm đó của mẹ và Tả Chính Cương. Bây giờ mẹ muốn cho con xem vật này, nó có thể chứng minh lời mẹ nói là thật.”

Bà lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi xách ra bật lên, rất nhanh, Tả Phán Tình đã nghe được những âm thanh rất quen thuộc.

“Ôn Tuyết Kiều, cô đừng có nằm mơ, tôi sẽ không trả Tả Chính Cương lại cho cô đâu.” Giọng nói này, là của Ôn Tuyết Phượng, nhưng giọng điệu lại rất cường thế và hung ác, cô chưa nghe thấy bao giờ.

“Chị, em cầu xin chị, em không phải đến để tranh giành Tả Chính Cương với chi, em chỉ muốn gặp Phán Tình thôi, em xin chị, cho em nhìn nó 1 cái thôi, một cái thôi được không chị?” Ôn Tuyết Kiều khóc, nghe vô cùng đáng thương, ngẩng đầu, thấy bà cũng đang nhìn mình, trong mắt đã rơm rớm lệ.

“Không bao giờ.”

“Chị, chị đã cướp Chính Cương rồi, nhiều như vậy năm, em chưa từng tranh với chị, em chỉ muốn nhìn Phán Tình một chút thôi mà.”

Đoạn tiếp theo.”Cô hãy quên đi, đây là điều tuyệt đối không có khả năng.”

“. . . . . .”

Những đoạn đối thoại sau, âm thanh rất ồn ào. Sắc mặt Tả Phán Tình tái nhợt, ngồi ở chỗ đó mãi vẫn không nhúc nhích. Mẹ của cô, người đã nuôi cô suốt hơn hai mươi năm qua, bà không hề phủ nhận.

Bà thật sự đã cướp chồng của em gái mình, nhưng sao lại làm cho cô và mẹ đẻ phải chia lìa? Tả Phán Tình không thể chấp nhận chuyện này là sự thật. Ngơ ngác nhìn Ôn Tuyết Kiều tắt bút ghi âm đi. Nhìn chằm chằm khuôn mặt bà, hai mắt đã có lệ vòng quanh.

“Phán Tình, con biết không, mấy năm nay, mẹ đã nhiều lần đi tìm con, nhưng người mẹ kia của con, lần nào cũng không cho mẹ gặp con. Sau đó, mẹ thật sự không có cách nào, đành đi theo chồng ra nước ngoài, thật vất vả buôn bán kiếm được chút tiền, nhưng vẫn không có con. Nhiều năm như vậy, điều mẹ nghĩ đến nhiều nhất chính là trở về tìm con.”

“. . . . . .”

Tả Phán Tình nói không ra lời, toàn bộ nhận thức về thế giới của cô đã sụp đổ ngay tại đây ngay giờ phút này. Trời đất quay cuồng, cô không biết phải làm sao bây giờ.

“Bà, bà thật sự là mẹ tôi?”

“Nếu con không tin, chúng ta có thể đi xét nghiệm ADN.” Ôn Tuyết Kiều lau đi giọt nước mắt, vẻ mặt có chút kích động: “Mẹ mới là người sinh ra con.”

“Tôi, tôi muốn suy nghĩ một chút.”

“Phán Tình,” Ôn Tuyết Kiều bắt được tay cô: “Con nghe mẹ nói nhiều như vậy, chẳng lẽ con không thể gọi mẹ một tiếng mẹ sao?”

“Tôi ——” nhìn thấy sự chờ mong, háo hức, hi vọng trong mắt bà ta mà Tả Phán Tình chỉ có thể cắn môi đến bật máu, đứng lên, cũng không quay đầu lại chạy nhanh ra cửa.

“Phu nhân.” Lái xe vẫn ngồi ở chỗ bên kia, lúc này đi tới vẻ mặt cung kính: “Bà có muốn đuổi theo không?”

“Không cần.” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tả Phán Tình đã bỏ chạy xa ngoài cửa kính: “Trước mắt để mấy ngày cho nó bình tĩnh một chút đã.”

“Phu nhân chẳng lẽ bà không lo, cô ấy sẽ đi tìm ba mẹ mình xác nhận sao?”

“Lo lắng?” Ôn Tuyết Kiều đột nhiên bật cười: “Tôi đương nhiên lo lắng, cho nên, bây giờ tôi phải đi gặp chị gái tôi đã, nhưng trước đó phải nhỏ thuốc nhỏ mắt đã.”

“Phu nhân, bà thật lợi hại.” Vẻ mặt lái xe tràn đầy tán thưởng. Ôn Tuyết Kiều cũng không thích nghe, nên vẫy vẫy tay: “Đi thôi. Hôm nay đến đây thôi. Để vài ngày nữa lại đến tìm nó là được.”

“Đúng là tướng tài mưu trí.” Lái xe đi theo Ôn Tuyết Kiều ra cửa.

. . . . . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . . . . .

Cố Học Văn nhìn màn hình trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc, hôm qua anh cho Cường Tử đi theo dõi Tả Phán Tình và quay phim mang về đây.

Anh muốn biết là ai đã làm cho Tả Phán Tình khác thường như thế. Sau đó anh lại thấy, lúc tan tầm, Tả Phán Tình cầm túi xách đi ra. Thì có một người phụ nữ ngăn cô lại.

Người phụ nữ này——

Cố Học Văn nhìn người phụ nữ này rất quen, là một bộ đội đặc chủng, ở phương thức nhận diện thì phải có trí nhớ thật tốt. Người phụ nữ này anh chưa từng gặp, nhưng lại cảm thấy nhìn rất quen.

Nhìn thật kỹ lại, gương mặt này khi nói chuyện thì phong cách cũng có đến năm phần là rất giống Tả Phán Tình.

Cố Học Văn ngây người, trong đầu hiện lên gương mặt của Ôn Tuyết Phượng, Ôn Tuyết Phượng và Tả Phán Tình, chỉ có ba phần giống nhau, nhưng nhìn người phụ nữ này, so với Tả Phán Tình đã có năm phần giống rồi.

Không. Không chỉ có năm phần, mà toàn bộ đường nét trên khuôn mặt cùng cái trán, người phụ nữ này nếu bỏ qua độ tuổi lớn hơn Tả Phán Tình, thì xem ra so với Tả Phán Tình có đến bảy phần giống nhau.

Tại sao một người phụ nữ lại có thể giống Tả Phán Tình đến bảy phần?

Tả Phán Tình ngay từ đầu đã không muốn cùng bà ấy lên xe, nhưng do trên tay bà cầm một vậy gì đó đưa ra? Vậy đó là ——

Dừng hình ảnh, phóng to, rồi phóng to hơn nữa. Trên màn hình đã nhìn thấy, hình như là giấy chứng nhận kết hôn của người phụ nữ ấy và Tả Chính Cương?

Cố Học Văn ngồi không yên, cầm lấy chìa khóa xe đi ngay ra ngoài. Xe đi một đường chạy như bay tới nhà Tả Phán Tình.

Ôn Tuyết Phượng nhìn thấy Cố Học Văn đến thì có phần bất ngờ: “Học Văn? Sao con lại tới đây? Phán Tình đâu?”

“Cô ấy đi làm ạ.” Không định nói cho bà biết chuyện Tả Phán Tình chịu kích động phải nằm viện. Lúc này Cố Học Văn muốn tìm ra đáp án: “Mẹ, ba có ở nhà không?”

Vừa hỏi xong, anh liền nhìn thấy Tả Chính Cương đang ngồi trên sofa trong phòng khách, trước mặt còn có một quyển sách đang mở, ông ngẩng đầu nhìn thấy Cố Học Văn thì gật gật đầu.

“Vào đi.”

Cố Học Văn đi vào, Ôn Tuyết Phượng đóng cửa lại, bà định đi lấy cho anh cốc nước, Cố Học Văn xua xua tay, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Chính Cương.

“Ba. Con xin lỗi hôm nay đến đây đường đột như vậy. Nhưng mà con thật sự là có chuyện muốn hỏi rõ hai người.”

“Chuyện gì?”

Mấy ngày nay Ôn Tuyết Phượng đều bị dọa cho sợ chết khiếp rồi, mà Ôn Tuyết Kiều lại không thấy xuất hiện nữa, nên bà không thể biết được cô ta có đến nữa hay không, hôm nay bà vừa cùng Tả Chính Cương nói chuyện này, lại thêm một trận phiền não.

“Phán Tình, cô ấy không phải là con gái của hai người? Có đúng như vậy không ạ?”

Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng đồng loạt biến sắc, cùng nhau nhìn về phía Cố Học Văn, sau đó nhất trí phủ nhận: “Học Văn, con nói bậy bạ gì đó?”

“Là nói bậy thật sao?” Cố Học Văn vừa rồi đã nhìn thấy Ôn Tuyết Phượng và Tả Chính Cương thay đổi sắc mặt: “Phán Tình không phải là con gái hai người đúng không?”

“Con. Con nghe ai nói như thế?” Tả Chính Cương đỏ mặt: “Phán Tình là con gái của ba, ba là ba của nó.”

Cố Học Văn nhíu mày. Không biết nên hỏi thế nào mới tốt, Ôn Tuyết Phượng mở lời.

“Học Văn, Phán Tình quả thật là con gái của Chính Cương. Nhưng con bé không phải là con gái của mẹ.”

Cái gì? Cố Học Văn ngây ngẩn cả người, không rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.