Edit: Wynnie
Beta: Phong Vũ
Trên hành lang bệnh viện, Cố Học Văn nhìn thấy Kỷ Vân Triển.
“Cô ấy bị ngất.” Vẻ mặt Kỷ Vân Triển khó nén sự đau lòng: “Là tôi đưa cô ấy vào bệnh viện.”
Đối diện với vẻ lo âu trong mắt anh, trong lòng Cố Học Văn cảm thấy
có chút khó chịu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kỷ Vân Triển một lúc lâu,
cuối cùng mới nhẹ nhàng mở miệng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc Phán Tình xuống xe thì bị một người phụ nữ kéo đi. Tôi thấy cô
ấy hình như không tình nguyện đi theo cho lắm, nên mới lái xe theo sau.
Sau đó lại bị mất dấu, lúc khó khăn lắm mới tìm được, thì thấy Phán Tình vọt ra từ quán cà phê, đi mãi không ngừng. Tôi sợ cô ấy gặp chuyện nên
đành phải đi theo cô ấy. Không ngờ–”
Kỷ Vân Triển thở dài: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy cô ấy như vậy. Giống như cả thế giới đều thay đổi vậy.”
Một người phụ nữ?
Vẻ mặt Cố Học Văn ngưng trọng, trong mắt hiện tia khó hiểu. Phụ nữ?
Lúc anh đang trầm mặc, thì Kỷ Vân Triển quan sát anh, Cố Học Văn tuy
không mặc đồng phục, nhưng vừa nhìn là đã thấy trên người toát lên một
phong cách quân nhân.
Mặt mũi kiên nghị, bình tĩnh làm cho Kỷ Vân Triển có vài phần nể trọng.
Vô cùng có thiện ý vươn tay, vẻ mặt Kỷ Vân Triển rất chân thành.
“Kỷ Vân Triển.”
Cố Học Văn thu hồi suy nghĩ, lúc này mới nhìn về phía Kỷ Vân Triển.
Cũng không phải loại thư sinh yếu đuối như anh tưởng tượng, trên người
Kỷ Vân Triển có một loại phong thái quân tử hiền hòa như ngọc.
Thấy anh đưa tay ra, Cố Học Văn cũng đưa tay ra mà bắt lấy.
Hơi hơi dùng lực, nhưng Kỷ Vân Triển không hề sợ hãi, mặt đầy tự đắc, khóe môi Cố Học Văn hơi hơi cong lên: “Cố Học Văn.”
Lui về sau một bước, Cố Học Văn gật đầu với anh, bước chân về phía
phòng bệnh. Trên giường bệnh, Tả Phán Tình đang ngủ say, sắc mặt của cô
có chút tái nhợt.
Hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, dường như ngay cả trong mơ cô cùng không được yên ổn.
Cố Học Văn tiến đến, ngồi xuống trước giường bệnh, đưa tay nắm lấy
tay cô, đặt vào tay mình vuốt ve nhè nhẹ. Nâng tay lên, xoa mi tâm của
cô.
Kỷ Vân Triển vẫn đang ở phía sau, nhìn anh làm những động tác đó vô
cùng lưu loát. Vẻ dịu dàng trong đôi mắt kia cùng vẻ ngưng trọng vừa rồi cứ như của hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng dậy lên chút chua xót, lại có chút vui mừng. Tình Tình của anh, đã có người thay thế được vị trí của anh, quan tâm chăm sóc cô
rồi.
“Anh về đi.” Cố Học Văn cất giọng nhàn nhạt: “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Kỷ Vân Triển vẫn không đi, tựa người vào tường, nhìn Tả Phán Tình
đang ngủ trên giường, dưới ánh đèn gương mặt cô thoạt nhìn vô cùng trắng trẻo mịn màng: “Tôi là mối tình đầu của Tình Tình.”
Thân thể Cố Học Văn bỗng chốc căng thẳng, xoay lại nhìn chằm chằm
khuôn mặt Kỷ Vân Triển, không rõ anh có ý gì. Kỷ Vân Triển bắt đầu kể
những chuyện đã qua, giọng điệu nhẹ nhàng, bình tĩnh giống như đang nói
về chuyện của người khác.
“Tôi rất tự tin. Tôi cứ tưởng tôi nuông chiều cô ấy thành hư, thì
trên thế giới này sẽ không có người đàn ông thứ hai có thể chịu được
tính xấu của cô ấy nữa.”
Nhìn thấy vẻ không đồng ý trong mắt Cố Học Văn, trong lòng anh lại tăng thêm chua xót: “Thế nhưng tôi đã sai rồi.”
“Anh nói xong chưa?” Cố Học Văn tỏ rõ ý muốn đuổi khách.
Kỷ Vân Triển thở dài: “Tôi nói với anh những điều này, không phải
muốn làm anh khó chịu. Mà là muốn nói cho anh biết, cô ấy từng là báu
vật tôi nâng niu trong tay. Nếu không phải vì lúc đó tôi lựa chọn sai
lầm. Tôi sẽ không mất cô ấy. Nếu cô ấy đã gả cho anh, thì tôi hi vọng
anh hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Cố Học Văn quan sát sắc mặt anh một lúc lâu, nét mặt khó đoán: “Không cần anh phải dạy tôi nên làm thế nào. Nếu anh thật sự yêu cô ấy, sẽ
hiểu hiện tại cô ấy là phụ nữ đã có chồng, anh cần cách xa cô ấy một
chút.”
“Tôi không làm được.” Kỷ Vân Triển cự tuyệt: “Tôi đã lui đến không
thể lui nữa rồi, hiện tại tôi chỉ muốn âm thầm dõi theo cô ấy, trông
chừng cô ấy, cho dù chỉ nhìn cô ấy cười thôi, tôi cũng đã thỏa mãn rồi.”
Đứng thẳng người, vẻ mặt anh vô cùng cương quyết: “Cố Học Văn. Tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết. Đời này, tôi đã yêu cô ấy, cũng sẽ mãi
yêu cô ấy. Nếu anh đối xử không tốt với cô ấy, hoặc là phụ lòng cô ấy.
Tôi nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, đoạt lại cô ấy từ tay anh.”
Cố Học Văn cũng đứng lên, đối với sự khiêu khích của anh không chút
nào tránh né, vẻ mặt vô cùng tự nhiên: “Anh vĩnh viễn không có cơ hội
đó.”
“Thật sao?” Kỷ Vân Triển nở nụ cười, cười đến chua xót mà bất đắc dĩ: “Vậy tôi đành phải chúc cô ấy hạnh phúc.”
Xoay người rời đi, bóng lưng cô tịch nói không nên lời. Cố Học Văn
nhìn theo cánh cửa phòng bệnh đã đóng, và cả tiếng bước chân càng lúc
càng xa kia, quay đầu nhìn Tả Phán Tình đang ngủ trên giường không hề
biết gì.
Bỗng nhiên anh có thể phần nào hiểu được, vì sao Tả Phán tình đối với Kỷ Vân Triển lại nhớ mãi không quên. Ánh mắt của cô cũng thật không tệ. Kỷ Vân Triển quang minh lỗi lạc, xem chừng cũng là một người quân tử.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nghĩ đến nguyên nhân cô ngất xỉu. Vẻ mặt anh vô cùng ngưng trọng. Một người phụ nữ?
Là ai? Lấy điện thoại ra bấm mấy số.
“Là tôi đây, làm giúp tôi một việc.”
Phân phó xong xuôi, Cố Học Văn lại ngồi xuống trước giường bệnh, vẻ mặt gợn lên một tia đau lòng.
………….www.sakuraky.wordpress.com……………
Tả Phán Tình mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ, cô chỉ có năm tuổi,
khóc lóc ầm ĩ đòi một con búp bê mới, lúc đó hoàn cảnh của Tả gia cũng
bình thường, không có khả năng thỏa mãn yêu cầu bất hợp lý của cô.
Tả Chính Cương kiên quyết không chịu mua, nhưng Ôn tuyết Phượng vẫn
mua cho cô, sau đó vì con búp bê nọ mà cả nhà ăn rau một tuần lễ. Bà vẫn rất vui vẻ.
Ôn Tuyết Phượng cũng đi làm, bà bán hàng ở chợ. Tiền cũng không nhiều, nhưng đối xử với Phán Tình vô cùng tốt.
“Phán Tình, con xem đây là cái gì?”
Cô thích ăn quà vặt nào, thích món đồ chơi nào, chỉ cần những đứa trẻ khác có, bà cũng sẽ mua cho cô giống như vậy.
Cô đi học đại học, Ôn Tuyết Phượng nói là việc học của cô quan trọng, mua cho cô quần áo đủ mặc trong một tuần. Còn bảo cô thay rồi thì đừng
có giặt, cứ mang về nhà để bà giặt sau.
Trịnh Thất Muội cũng từng hâm mộ ganh tị mà nói: “Mẹ cậu đối với cậu thật quá tốt.”
“Chứ sao, cậu cũng không nghĩ thử xem. Mẹ là mẹ ruột của tớ mà.”
Cảnh tượng bỗng chốc thay đổi, Ôn Tuyết Kiều vẻ mặt ủy khuất: “Mẹ con là kẻ thứ ba, người kết hôn với ba con trước là mẹ, con là do mẹ sinh
ra.”
“Bà ta đối xử tốt với con, là bởi vì bà ta chột dạ. Bà ta sợ người
khác biết được bà ta đã cướp chồng và con gái của em mình, cho nên mới
ra sức đối xử tốt với con như vậy.”
“Gia đình con ban đầu căn bản không phải ở đây, mà là ở cùng nhà bà
ngoại. Bởi vì Ôn Tuyết Phượng làm bà ngoại con tức chết, nên không còn
mặt mũi quay về, mới dọn đến đây sống.”
“Mẹ là mẹ ruột của con–”
“Không. Không–” Tả Phán Tình không ngừng lắc đầu, những cảnh vướng
mắc trong mơ làm cô không chịu nỗi phải ngồi bật dậy, không ngừng thở
dốc, lúc này mới phát hiện mình đang ở một nơi lạ lẫm.
Trần nhà màu trắng. Tường nhà màu trắng. Một mùi thuốc khử trùng rất
nặng, chưa kịp thích ứng nên cô nhíu mày lại. Mắt lại thấy trên tay mình là một cái đầu đen.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt cuối cùng cô nhìn thấy trước khi mất đi ý thức: “Kỷ Vân Triển?”
Cố Học Văn đang tựa vào bên giường nghỉ ngơi thì bị cô làm tỉnh giấc, mắt chưa kịp mở đã nghe được cô gọi tên người đàn ông khác, vẻ mặt
khựng lại, ngước mắt nhìn cô chằm chằm.
“Em gọi ai?” Giọng nói lộ ra một tia nguy hiểm.
“Cố Học Văn?” Ai tới nói cho cô biết có chuyện gì vậy: “Anh, sao anh lại ở đây?”
“Thế nào? Anh không thể ở đây sao? Kỷ Vân Triển mới có thể ở đây à?”
Tuy biết giữa hai người họ không có gì, nhưng thái độ của cô như vậy vẫn làm tâm tình anh tích tụ buồn bực.
“Tôi, tôi không có ý đó.” Mắt đảo qua phòng bệnh, cũng không nhìn
thấy bóng dáng Kỷ Vân Triển, chẳng lẽ ngày hôm qua cô gặp ảo giác? Kỷ
Vân Triển không có xuất hiện?
“Sao tôi lại nằm viện?”
Cố Học Văn không trả lời câu hỏi của cô, nhìn chằm chằm mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Người phụ nữ ngày hôm qua là ai?”
“Cái, cái gì mà người phụ nữ?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, rất
nhanh liền phản ứng lại, anh ấy hỏi người đó là ai. Cắn môi, không biết
phải nói như thế nào. Không biết vì sao, rõ ràng người phụ nữ kia nói
rất rõ ràng, nhưng cô không thể nào tin Ôn Tuyết Phượng là người thứ ba
cướp chồng người khác, nhất là cướp chồng của em gái mình.
Mà hai mươi mấy năm nay, việc bà bảo vệ quan tâm mình hoàn toàn không phải là giả tạo, cô cảm giác được điều đó.
“Nếu con không tin, chúng ta có thể đi làm xét nghiệm ADN.”
Nhưng mà nếu lời nói của bà ta là sự thật, vậy, Ôn Tuyết Phượng chẳng phải chính là dì cả của cô sao? Còn Ôn Tuyết Kiều mới chính là mẹ ruột?
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa rối rắm. Bỗng nhiên cô không biết phải làm gì bây giờ. Đi xét nghiệm ADN? Hay là hoàn toàn không tin lời của
người phụ nữ kia?
“Phán Tình?” Tay Cố Học Văn xoa nhẹ trán cô: “Em có chỗ nào không thoải mái sao?”
Còn đang suy nghĩ sâu xa nên Tả Phán Tình theo bản năng gạt tay anh
ra, thấy anh thay đổi sắc mặt, trong lòng cô gào thét cúi đầu: “Xin lỗi, tôi–”
Cô đang hơi rối, hơi phiền. Cô không biết làm sao bây giờ.
“Người phụ nữ ngày hôm qua là ai?” Người phụ nữ làm cô trở nên khác
thường, là thân phận gì, có mục đích gì, nói với Tả Phán Tình những gì?
Anh phải biết.
“Đâu có người phụ nữ nào.” Cô vẫn còn chưa hiểu rõ. Tả Phán Tình
trừng mắt liếc anh một cái: “Anh rảnh quá hả? Nếu anh không có việc gì
thì đi mua bữa sáng đi. Tôi đói bụng.”
“Tả Phán Tình.” Thái độ trốn tránh này của cô khiến Cố Học Văn vô cùng khó chịu: “Em có biết anh là ai không?”
“Cố Học Văn. Là chồng tôi chứ ai.” Tả Phán Tình đang rối lắm: “Anh
không cần nói tôi cũng biết, làm ơn đi, anh để tôi yên tĩnh một chút
được không?”
Cô thật sự rất rối, rất phiền, lo lắng đến hoàn toàn không biết phải làm sao. Cô chỉ muốn ở một mình im lặng suy nghĩ thôi.
Cốc cốc. Cửa phòng bệnh gõ vang hai tiếng, Kỷ Vân Triển đẩy cửa phòng bệnh ra.
“Chào buổi sáng.”
“Kỷ Vân Triển?” Tả Phán Tình lại sửng sốt, ánh mắt cẩn thận nhìn về
phía Cố Học Văn, không xác định anh sẽ có phản ứng gì. Lại phát hiện sắc mặt anh chỉ là càng lúc càng trầm, cũng không nói chuyện.
Kỷ Vân Triển vào cửa, đem bữa sáng đặt lên đầu giường, ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình: “Em vẫn chưa ăn sáng đúng không?”
“Anh, sao anh biết tôi ở đây?” Tả Phán Tình lại lần nữa hỗn loạn,
liếc nhìn Kỷ Vân Triển, lại nhìn nhìn Cố Học Văn một chút, phát hiện sắc mặt người phía sau khi nhìn đến bữa sáng thì càng âm u hơn.
“Anh đương nhiên biết.” Kỷ Vân Triển nhìn cô cười cười: “Ngày hôm qua là anh đưa em vào bệnh viện.”
“Hả?” Là saooo? Cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Học văn, cô đột nhiên không biết phải nói gì.
Cảm giác được ánh mắt của cô. Kỷ Vân Triển nở nụ cười: “Nhìn cái gì?
Cố Học Văn đúng là người rất được, anh với anh ấy là bạn bè.”
“Bạn bè?” Không phải chứ? Tròng mắt Tả Phán Tình như muốn rớt ra
ngoài, len lén nhìn Cố Học Văn một cái, anh hừ nhẹ: “Ai là bạn bè với
anh?”
Kỷ Vân Triển nở nụ cười, vẻ mặt nhìn anh như nhìn một đứa trẻ ăn kẹo: “Tôi cho rằng, tối qua chúng ta đã hiểu nhau rồi.”
“Đó là tự anh cho rằng.” Không có nghĩa là anh cũng vậy.
“Hiểu nhau cái gì?” Tả Phán tình nghe mà không hiểu, nắm lấy tay Kỷ Vân Triển: “Hiểu nhau cái gì vậy?”
Hai người đàn ông này tối qua đã nói những gì? Kỷ Vân Triển nhìn cô
đang nắm tay mình, lại liếc nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt kia mười phần ẩn
chứa ý khiêu khích, quả nhiên sắc mặt Cố Học Văn thoáng cái thay đổi.
Không chút nghĩ ngợi xông lên trước bắt lấy tay Tả Phán Tình: “Tả Phán
Tình.”
Cô ấy thật to gan, ở trước mặt anh mà dám kéo tay người đàn ông khác.
Người đàn ông này có ý gì hả?
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình thật sự bị anh làm cho tức muốn chết: “Anh có thể buông tôi ra trước được không?”
Anh bóp tay cô đau quá có biết không hả?
Kỷ Vân Triển đối mặt với sự khó chịu trong mắt Cố Học Văn, cười đến thập phần sáng lạn, mở bữa sáng của mình mang đến.
“Cháo tôm tươi của Cẩm Ký, vẫn còn nóng đó, nhân lúc nóng ăn nhanh một chút.”
“Tôi–” Tả Phán Tình thật tình rất đói bụng, tay lại lần nữa bị siết, cô bị đau nhíu mày lại, trừng mắt nhìn cố Học Văn.
“Không ăn thì không ăn, anh bóp tay tôi làm gì?” Còn bóp đau như vậy.
“Dịu dàng một chút.” Kỷ Vân Triển đổ thêm dầu vào lửa: “Anh làm tay cô ấy đỏ lên hết rồi.”
“Kỷ Vân Triển.” Mấy chữ này gần như là phun qua kẽ răng, mắt Cố Học Văn mang theo mười phần sát thương: “Mời anh đi được rồi.”
“Tôi nhìn cô ấy ăn hết cháo rồi mới đi.”
Kỷ Vân Triển đúng là cố ý, liếc nhìn Tả Phán tình: “Hôm nay là thứ
năm, em không cần đi làm đâu, nghỉ ngơi vài ngày, rồi cuối tuần đi làm
trở lại. Anh sẽ nói với tài vụ, không trừ lương của em.”
“Không cần.” Cố Học Văn trừng mắt với anh, nét mặt không hờn giận: “Cô ấy nghỉ việc, lập tức có hiệu lực.”
“Tiếc quá, anh nói thì không tính.” Kỷ Vân Triển nhìn Tả Phán Tình: “Em muốn nghỉ làm sao?”
“Không muốn.” Cô đang chuẩn bị tham gia cuộc thi thiết kế trang sức
lớn mà, sao lại có thể nghỉ việc: “Cố Học Văn, anh quậy đủ chưa? Tôi
không nghỉ làm đâu.”
Phúc lợi tốt, đãi ngộ cao, đi làm thoải mái, còn có thể phát huy sở trường, ai lại muốn nghỉ việc chứ?
“Tả Phán Tình.” Không cần nói anh cũng biết, cô không nhận ra Kỷ Vân
Triển đối với cô vẫn chưa từ bỏ, cái gì mà âm thầm bảo vệ? Thì ra ý của
anh ta là Cố Học Văn anh không có năng lực chăm sóc vợ của mình sao?
“Đừng ầm ĩ nữa.” Tả Phán Tình chỉ chỉ cánh cửa: “Hai người các anh, đi ra ngoài hết cho tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh.”
Từ cơn chấn động ngày hôm qua đến giờ cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần. Cô muốn suy nghĩ kỹ một chút, cô phải làm sao bây giờ?
“Tình Tình.” Kỷ Vân Triển không ầm ĩ nữa: “Anh đi làm trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Please, anh đi nhanh đi.” Cô có việc gì cũng không tới phiên gọi điện thoại cho anh đâu.
Cố Học Văn đứng bất động, điện thoại trên tay anh vào lúc này vang
lên. Âm thanh đặc thù kia làm anh nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Là tôi.
Được. Tôi lập tức tới ngay.”
Mắt nhìn chằm chằm Kỷ Vân Triển, mười phần địch ý: “Không phải anh có thể đi rồi sao?”
“Xem ra anh có việc?” Kỷ Vân Triển đột nhiện không muốn đi nữa: “Vậy anh đi đi. Tôi có thể chăm sóc Tình Tình.”
“Tôi không cần anh chăm sóc.” Tả Phán Tình muốn phát điên rồi, nếu
anh cứ tiếp tục như vậy, ai dám bảo đảm Cố Học Văn sẽ không bóp chết
anh: “Các anh có việc thì đi đi, đi làm hết đi, tôi không sao.”
“Tình Tình?”
“Tả Phán Tình?”