Edit: Phong Vũ
Beta: Wynnie
Tả Phán Tình đứng bật dậy, cảm giác được suy nghĩ này của bản thân đã hoàn toàn có thể thành lập.
“Phán Tình?” Trịnh Thất Muội lại một lần nữa bị động tác của cô làm hết hồn, không biết cô bị làm sao: “Cậu làm sao vậy?”
Tả Phán Tình lắc đầu, tạm thời không có cách nào nói những chuyện mình đang nghĩ trong lòng với Trịnh Thất Muội, chỉ là ——
“Thất Thất, cậu nên quên Đỗ Lợi Tân đi.”
“Phán Tình?” Trịnh Thất Muội bị giọng điệu nghiêm túc của cô tác
động, nhìn vẻ chăm chú trong mắt cô: “Cậu, có phải cậu biết cái gì đó
không?”
“Tớ tạm thời chưa thể nói với cậu.” Tả Phán Tình thở dài: “Trước tiên cậu đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Tớ sẽ đi tìm một đáp án. Đến lúc đó, tớ
sẽ nói cho cậu biết.”
Cô muốn đi tìm Cố Học Văn hỏi rõ ràng.
“Phán Tình?”
“Thất Thất.” Tả Phán Tình đưa hai tay ấn bả vai cô, đôi mắt trong veo nhuốm vài phần kiên định: “Bây giờ tớ mới biết, đàn ông trên đời này
chẳng có ai đáng tin. Về sau chúng ta không cần bọn đàn ông thúi này
nữa. Chẳng có lấy một người tốt đẹp.”
“Phán Tình?” Cô đột nhiên nói như vậy, khiến Trịnh Thất Muội thấy rất ký quái: “Cậu làm sao vậy? Cố Học Văn ức hiếp cậu hả? Anh ấy cũng làm
chuyện có lỗi với cậu đúng không?”
“Không có, không có. Tớ chỉ là đột nhiên thấy cảm động mà bộc phát
chút thôi.” Tả Phán Tình kéo khóe miệng cười cười: “Thất Thất. Chẳng
phải cậu vẫn chưa ăn cơm sao? Chúng ta đi ăn một chút gì trước đi. Cậu
xem mắt cậu đỏ hết cả rồi.”
“Tớ ăn không vô.” Trịnh Thất Muội buồn bực đến cực điểm: “Cậu bảo tớ
phải nói với ba mẹ thế nào đây? Ba mẹ tớ cứ tưởng là tớ đã quyết định
xong hết cả rồi, vậy mà không ngờ lại thành ra như vậy.”
“Cậu cứ nói là tính cách không hợp đi.” Tả Phán Tình kéo tay cô:
“Đừng nghĩ nhiều nữa, đi ăn cơm trước đi. Chốc nữa tớ đi hỏi Đỗ Lợi Tân
rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
“Cậu không cần đến hỏi đâu.” Trịnh Thất Muội thở dài, lúc này cô cũng đã bình tĩnh hơn: “Coi như tớ xui xẻo, không biết nhìn người đi.”
“Thất Thất?”
“Đi thôi.” Trịnh Thất Muội cười cười: “Ăn cơm đi, tớ bây giờ cũng thấy đói bụng rồi.”
“Ừ.” Tả Phán Tình nở nụ cười: “Tớ mời.”
“Okie. Cậu trả đi. Hàng mới mấy ngày hôm trước đã nhập vào xong hết rồi. Cậu qua chọn vài món đi.”
“Okie.” Tả Phán Tình nhìn thấy Trịnh Thất Muội mạnh mẽ giả vờ tươi
cười, trong lòng cũng hiểu rất rõ là cô vẫn còn chưa hoàn toàn từ bỏ
chuyện này. Là bạn tốt nhất của Trịnh Thất Muội, cô quyết định mình phải đi làm một việc.
Ở cùng Trịnh Thất Muội nửa ngày, mãi cho đến chạng vạng Tả Phán Tình mới về nhà.
Điều khiến cô bất ngờ chính là, về đến nhà mà Cố Học Văn lại không
thấy đâu. Nếu cô nhớ không lầm thì sáng hôm nay lúc Cố Học Văn tới đón
cô, hình như có nói hôm nay anh không có việc. Việc lớn nhất phải làm
chính là ở bên cô?
Vậy giờ thì sao? Anh đi làm sao?
Nếu là trước đây, Tả Phán Tình nhất định sẽ không nghĩ nhiều mà tin
là anh có nhiệm vụ, nhưng sau khi bắt gặp chuyện diễn ra hồi sáng nay,
cô đột nhiên cảm thấy Cố Học Văn nhất định là đi tìm Lâm Thiên Y rồi.
Đứng ở trên ban công, cô nhìn lên bầu trời mây đen dày đặc. Gió thổi
càng lúc càng mạnh, dự báo thời tiết đúng là không sai, ngày mai quả
nhiên thời tiết sẽ thay đổi.
“Tả Phán Tình. Mày nhìn mày xem mày có còn là mày nữa hay không?”
Lo được lo mất, nghĩ đông nghĩ tây như vậy, Tả Phán Tình có còn là mình không?
Lắc đầu, buộc mình không được suy nghĩ nữa, cô phải tỉnh táo lại, có
lẽ sự tình không phải như mình nghĩ, có lẽ cô gái kia chỉ là cùng anh ôm nhau xả giao thôi, có lẽ —
Xoay người tiến vào trong bếp, cô tùy ý nấu một bát mì cho mình nhưng lại ăn không vô.
“Mày không chỉ có một mình, mày không được tùy tiện nữa.” Tự nói với
mình như vậy, cô miễn cưỡng giải quyết sạch bát mì. Cổ họng bỗng nhiên
trào lên một cơn nhờn nhợn. Không chút nghĩ ngợi, cô lao vào toilet nôn
hết toàn bộ bát mì vừa mới ăn.
“Thật sự là không ổn mà.” Lau khô khóe miệng, ghé vào bên cạnh bồn
cầu, Tả Phán Tình cảm nhận được cơn khó chịu đang cuộn trào trong dạ
dày.
“Em làm sao vậy?” Thân thể bị người ta ôm lấy, cô hoảng sợ, theo bản
năng vươn tay ôm lấy cổ anh. Chóp mũi mẫn cảm ngửi thấy một mùi nước hoa rất nhạt. Cô sửng sốt một chút, trợn trừng mắt nhìn Cố Học Văn.
“Anh đã về rồi đó hả?”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, ôm cô ra ngoài, nhìn vẻ tái nhợt không một chút huyết sắc trên mặt cô: “Ăn không vô hả?”
“Uh, dạ dày khó chịu quá.” Tả Phán Tình đem mặt tiến đến gần ngực anh hơn, cái loại mùi nước hoa rất nhạt đó vẫn còn. Sắc mặt cô càng thêm
tái nhợt. Ánh mắt nhìn chằm chằm vòm ngực rộng lớn của Cố Học Văn ở
trước mặt. Trên cái nút áo thứ hai còn có một sợi tóc màu hạt dẻ.
Móng tay Tả Phán Tình bấm vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm sợi tóc
kia. Cô thỉnh thoảng cũng có uốn tóc, nhưng chưa bao giờ nhuộm. Trước
sau đều là một màu tóc đen.
Mà cô nhớ rất rõ ràng, tóc Lâm Thiên Y đúng là nhuộm thành màu hạt dẻ khiến cô ta nhìn rất quyến rũ.
Cố Học Văn ơi là Cố Học Văn. Anh cũng thật không làm… em thất vọng.
“Còn muốn ăn cái gì không? Anh đi làm cho em? Hay là anh nấu chút
cháo nhé?” Cố Học Văn buông tay cô ra đi vào bếp, Tả Phán Tình lại kéo
tay anh lại: “Không cần.”
Cô đứng lên, nhìn chằm chằm vào mặt Cố Học Văn, lại một lần nữa phát hiện mình chưa từng hiểu người đàn ông này.
“Nói cho em biết, Cố Học Văn, vì sao anh muốn kết hôn với em?”
“Phán Tình?” Cố Học Văn không rõ vì sao hôm nay Tả Phán Tình có chút là lạ: “Em làm sao vậy?”
“Nói cho em biết, vì sao anh lại muốn kết hôn với em?”
Cố Học Văn im lặng, không biết phải nói như thế nào.
“Nói đi.” Tả Phán Tình cất cao giọng một chút, khí thế có vài phần
mạnh mẽ: “Cố Học Văn, vì sao anh muốn kết hôn với em? Anh vẫn luôn trốn
tránh câu hỏi này của em. Bây giờ chúng ta cũng đã có con rồi. Anh không thể cho em được vừa lòng sao? Vì sao anh lại muốn kết hôn với em?”
Không khí trong phòng có vài phần trầm mặc. Cố Học Văn nhìn thấy Tả
Phán Tình chưa từng có khí thế như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết phải nói gì.
Vì sao cưới Tả Phán Tình?
Nghiêm túc ngẫm lại, theo kế hoạch Cố Học Văn đã đặt ra cho đời mình
thì trước ba mươi lăm tuổi anh sẽ không có kế hoạch kết hôn. Sau đó Cố
Học Mai lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mục tiêu của đời anh lại biến
thành đưa Chu Thất Thành ra trước tòa công lý. Toàn bộ mục tiêu đều biến thành bắt cho bằng được Chu Thất Thành trả thù cho Hữu Thành.
Sau đó, Tả Phán Tình lại bất ngờ xuất hiện.
Cô dường như tràn đầy nhựa sống. Bị bắt vì cho là buôn bán ma túy
nhưng cô không hề khóc sướt mướt như những cô gái khác mà lúc nào cũng
ầm ĩ với anh, chửi rủa anh.
Lúc đó anh thấy cô gái này có chút thú vị. Sau đó phát hiện ra là
mình hiểu lầm phải thả cô ra, cô lại không giống như mấy người đàn bà
chanh chua tiếp tục tranh cãi ầm ĩ mà cá tính rời đi.
Lần thứ hai gặp mặt thật ra anh biết Tả Phán Tình bị oan, nhưng mà
anh chính là cố ý muốn xem cô gái này sẽ phản ứng như thế nào.
Chỉ là ai ngờ anh lại chọc phải một cô mèo hoang bé bỏng. Cô cắn anh, đạp anh, thậm chí còn muốn tuyệt đường con cái của anh. Quả thực đúng
là một người đàn bà chanh chua.
Dường như cô rất có gan. Cho dù là ở vào tình huống nào, rõ ràng bị
giam một ngày, mà vẫn còn có dũng khí giằng co với anh. Điều này khiến
anh lại một lần nữa kính trọng vài phần.
Lúc rời đi, là anh cố ý, biết cô sẽ gọi điện thoại đến cục cảnh sát khiếu nại nên đã chuyển điện thoại sang di động của anh.
Sau đó cô đi khỏi, cũng không muốn anh tiễn. Lúc này, cô cũng không
hề khóc, từ đầu tới cuối chỉ phẫn nộ. Tức giận. Sau đó thì không ngừng
cùng anh phân cao thấp. Lúc đó anh đã nghĩ, cô gái này thực sự thú vị.
Cũng thật không ngờ, cô lại là con gái cấp dưới trước kia của ba anh. Trần Tĩnh Như còn sắp xếp cho bọn họ xem mặt. Lúc gặp nhau ở ngoài hành lang phòng trà kia, trong lòng anh đã nghĩ, nếu ba mẹ thật sự muốn anh
xem mặt, thì kéo luôn cô gái này qua đó cho đủ số.
Chỉ là không đợi anh kịp hành động, Tả Phán Tình đã giành trước một
bước. Cô lôi anh vào phòng, vô cùng kích động nói: “Đây là bạn trai
con.”
Một khắc đó, Cố Học Văn bị cô hù cho khiếp sợ rồi, tuy là chỉ có một chút. Rồi anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhưng trong lòng lại bắt đầu thật sự chờ mong. Nếu ở cùng một cô gái như vậy cả đời, nhất định sẽ không nhàm chán.
Cô dường như vĩnh viễn đều mang đến cho anh những điều ngạc nhiên vui mừng. Nhìn thấy sắc mặt cô thường thường thay đổi, anh cảm thấy rất thú vị, đó là lần đầu tiên anh có cảm giác đó với một cô gái.
Để xem cô thay đổi sắc mặt mà anh thậm chí còn cố ý trêu cô. Nhìn
thấy dáng vẻ cô tức giận đến mặt đỏ tía tai anh lại thấy vô cùng đáng
yêu.
“Cô ấy. Con cưới.” Câu nói đó vừa nói ra, anh tuyệt đối không kinh
ngạc. Thân phận anh đặc biệt, nên anh cần một người vợ phải kiên cường
một chút.
Môn đăng hộ đối với anh cũng không là vấn đề. Chỉ là anh có cảm giác, nếu anh có chuyện gì. Tả Phán Tình vẫn có thể tự tạo ra được niềm vui
cho mình. Cô không phải cái loại phụ nữ lúc nào cũng cần đàn ông canh
giữ ở bên cạnh.
Về phần bản thân cô, cô cũng có thể tự lo cho mình rất tốt. Một cô
gái như vậy, không cần anh phải đặt quá nhiều tâm tư ở trên người cô.
Chuyện này với anh mà nói, là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên anh đồng ý hôn sự, quyết định kết hôn với Tả Phán Tình.
Tất cả những chuyện sau đó, đều thuận lý thành chương. Tả Chính Cương chỉ mong đem Tả Phán Tình gả cho anh. Hơn nữa ba mẹ cũng rất chờ mong,
nên hôn sự này tiến hành hoàn toàn không cần nghe ý kiến của hai người
trẻ tuổi bọn họ.
Mà lý do cuối cùng khiến Tả Phán Tình không thể không gả cho anh là,
Tả Chính Chương nhất thời suy nghĩ không sáng suốt nghe người ta giựt
giây, đem nhà đi cầm cố để làm ăn buôn bán, không ngờ làm ăn thất bại.
Người kia bỏ chạy. Ngân hàng tìm tới cửa đòi tịch thu nhà.
Sau đó vừa vặn Cố Chí Cường đến thành phố C, sự tình đơn giản như vậy muốn xử lý với ông mà nói chỉ là việc rất nhỏ.
Tất cả những chuyện này, Tả Phán Tình ngay từ đầu cũng không biết.
Sau đó cô mới biết, cái nhà cô vẫn ở, cùng với gia đình cô, thiếu chút
nữa là đã không còn.
Tả gia nợ Cố gia một ân tình lớn như vậy, Tả Phán Tình muốn trốn cũng không thể trốn. Lui không thể lui, cuối cùng không có cách nào khác,
chỉ có thể đồng ý cái việc hôn sự này.
Tuy rằng đồng ý, cũng không ngờ sẽ phát sinh một màn ở quán bar kia.
Cố Học Văn nghĩ muốn giải thích với Tả Phán Tình, chỉ là không đợi anh giải thích rõ ràng, Tả Phán Tình lại tự mình đào hôn.
May mà Cố Học Văn đã có chuẩn bị trước, biết Tả Phán Tình sẽ đào hôn nên bảo Cường Tử dẫn người bắt cô lại.
Sự tình sau đó liền đơn giản. Mặc kệ Tả Phán Tình có không tình
nguyện như thế nào, cuối cùng vẫn là gả cho mình. Đây là một cuộc hôn
nhân cả hai đều không yêu thương nhau.
Cố Học Văn biết, cho nên, anh chỉ tự cố gắng, muốn cho quan hệ của hai người trở nên giống những cặp vợ chồng bình thường khác.
Mặc dù trong đó cũng có một chút khó khăn, nhưng sau đó quan hệ của
hai người thật sự càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng giống một đôi
vợ chồng bình thường.
Mà hiện tại, Tả Phán Tình nhìn anh, vẻ mặt cố chấp hỏi anh, vì sao muốn kết hôn với cô.
Anh lại không cách nào đem cái đáp án kia nói ra miệng.
Nguyên nhân vì sao cưới cô ư? Bởi vì cô đủ kiên cường, đủ độc lập, cho dù không có anh, cô cũng có thể sống rất tốt ư
Bởi vì cô không ngoan ngoãn ở bên anh? Không. Anh tin Tả Phán Tình sẽ không chịu chấp nhận lý do như vậy.
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bước về phía trước từng bước, cảm giác bụng âm ỉ truyền đến một cơn đau. Là bụng? Hay là trái tim?
Thật ra cô cũng không phân rõ được, chỉ cảm thấy đau: “Em muốn có một đáp án mà khó như vậy sao?”
“Phán Tình.” Cố Học Văn nhìn thấy sắc mặt cô càng thêm tái nhợt: “Em vẫn chưa ăn gì. Anh đi làm chút đồ cho em ăn.”
“Em ăn không vô.” Tả Phán Tình lắc đầu, cơn buồn nôn trong cổ họng
càng lúc càng rõ ràng. Cô cảm thấy châm chọc: “Bây giờ em chỉ cần anh
nói cho em biết, anh vì sao lại cưới em.”
Cố Học Văn trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình nhẹ nhàng mở miệng: “Anh thích em.”
“Anh thích em.”
Anh quả thật thích cô, điểm này, không cần hoài nghi.
Ba chữ rất đơn giản, lại có thể biểu đạt ra vô số ý tứ.
Tôi thích ba, thích mẹ, thích hoa, thích cây cỏ. Thích con chó nhà bên cạnh.
Chỉ là thích. Không phải yêu.
Tả Phán Tình muốn cười, cô cũng thật sự bật cười. Trên gương mặt tái
nhợt đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó làm cho người ta đau lòng.
Cười đến tuyệt vọng, cười đến réo rắt thảm thiết, cười đến châm chọc.
Cố Học Văn thích nhìn khuôn mặt Tả Phán Tình tươi cười, nhưng anh lại không thích khuôn mặt tươi cười lúc này của cô.
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn bước về phía trước, từng bước đến gần cô,
muốn nói cái gì đó nhưng Tả Phán Tình đột nhiên giơ tay lên, trừng mắt
với Cố Học Văn.
“Anh thích em, cho nên cưới em. Là như thế sao?”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, muốn nói cái gì đó thì Tả Phán Tình lại thu hồi nụ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cố Học Văn, anh biết không? Trịnh Thất Muội, cậu ấy là bạn tốt nhất của em.”
“. . . . . .” Sao đột nhiên lại kéo Trịnh Thất Muội vào rồi: “Cô ấy làm sao?”
Sáng nay gọi điện thoại hình như anh có nghe nói cái gì mà bị đá? Trịnh Thất Muội thất tình sao?
“Bạn tốt của anh. Đỗ Lợi Tân đã đá Thất Thất.” Tả Phán Tình thử làm
cho mình bình tỉnh một chút để nói chuyện này, trên thực tế, cô quả thật rất nguội lạnh.
“Đỗ Lợi Tân?” Cùng với Trịnh Thất Muội? Không phải đâu? Trong mắt Cố Học Văn có một tia không thể tin được.
Trên mặt Tả Phán Tình một chút biểu tình cũng không có. Cô nhìn chằm
chằm thẳng tắp vào mặt Cố Học Văn, giọng nói lạnh như băng: “Người bạn
tốt kia của anh, nói anh ta bởi vì cô đơn mới quen Thất Thất. Hiện tại
anh ta không cô đơn cho nên, không cần Thất Thất nữa.”
“Cố Học Văn, đàn ông các anh có phải đều như vậy không? Đều ích kỷ, tàn nhẫn, không xem phụ nữ là con người đúng không?”
“Phán Tình, em bình tỉnh một chút, chuyện này anh cũng không biết.”
Cố Học Văn đã vài ngày chưa liên hệ với Đỗ Lợi Tân. Tất nhiên không có
khả năng biết quan hệ giữa anh ta và Trịnh Thất Muội.
“Anh đương nhiên không biết.” Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn: “Nhưng mà anh ta là anh em tốt của anh không phải sao? Anh ta có thể vì anh mà
làm mọi chuyện, anh vì anh ta e là cũng vậy thôi?”
“Phán Tình?” Cô ấy rốt cuộc muốn nói cái gì?
“Người Đỗ Lợi Tân yêu là Lâm Thiên Y.”
Tả Phán Tình vươn tay chỉ thẳng vào trái tim Cố Học Văn, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt anh, đột nhiên bật cười: “Bởi vì anh phát hiện ra
chuyện này, cho nên anh mới chia Lâm Thiên Y. Bởi vì anh muốn đem Lâm
Thiên Y tặng cho anh ta. Đây là nguyên nhân anh và Lâm Thiên Y chia tay. Đúng không?”
Cho nên, anh mới nhớ mãi không quên. Cho nên mới lấy nhớ để quên. Đúng không?