Beta: Phong Vũ
Trịnh Thất Muội cất giọng nức nở: “Làm sao bây giờ? Mình bị đá rồi.”
Bước chân của Tả Phán Tình bỗng chốc dừng lại, nhìn Cố Học Văn đứng
chờ bên cạnh mình, dùng tay ra hiệu với anh một cái, cầm điện thoại đi
đến đầu hành lang khác.
Gió bên cửa sổ rất lớn, tạt vào cô lành lạnh. Tả Phán Tình thở sâu, cố gắng hết sức để giọng nói mình nghe thoải mái một chút.
“Thất Thất. Cậu làm sao vậy?” Bị đá à? Bị ai đá? Đỗ Lợi Tân sao?
“Phán Tình, anh ấy nói muốn chia tay tớ. Tại sao có thể như vậy? Tớ
yêu anh ấy đến thế? Ngay cả việc đến gặp cha mẹ, tớ cũng đề cập qua, tớ
còn định Tết sẽ dẫn anh ấy về nhà ra mắt ba mẹ. Sao anh ấy có thể như
vậy được?”
Tả Phán Tình sửng sờ, trong đầu cô hiện lên tình huống từng bắt gặp
Đỗ Tân Lợi đi vào cửa tiệm của Trịnh Thất Muội. Thật ra mấy tháng quá,
cô cứ luôn có cảm giác trong chuyện tình cảm giữa Trịnh Thất Muội và Đỗ
Lợi Tân bề ngoài giống như Trịnh Thất Muội vẫn luôn luôn chủ động. Đỗ
Lợi Tân hầu như ở thế bị động tiếp nhận.
Nhưng anh ta là một thằng đàn ông, không phải sao? Anh ta làm như vậy là có ý gì?
“Phán Tình?” Tiếng gọi của Trịnh Thất Muội khiến thần trí cô quay trở lại, cô thở dài: “Bởi vì cậu muốn anh ta gặp ba mẹ cậu, cho nên anh ta
mới chia tay sao?”
“Tớ không biết. Tớ thật sự không biết.” Trịnh Thất Muội rối loạn, đây là lần đầu tiên cô thực sự lưu tâm tới một người đàn ông như vậy.
Thời gian quen với Đỗ Lợi Tân, cô gần như trở nên không còn là mình
nữa. Cô lấy vui buồn của Đỗ Lợi Tân thành vui buồn của mình. Anh vui cô
cũng vui, anh buồn cô cũng chẳng biết làm thế nào mà vui lên được.
“Tớ loạn rồi, tớ thật sự loạn rồi.” Trịnh Thất Muội đã khóc thật sự
thảm thiết: “Tại sao anh ấy có thể như vậy? Tớ yêu anh ấy mà”
Tả Phán Tình trừng mắt, nhận thấy hốc mắt mình hơi cay cay, hơi cúi
đầu, cô nhìn bầu trời bên ngoài hành lang. Bầu trời xanh lam ban đầu giờ đã bị mây đen bao phủ. Gió thổi rất mạnh, thời tiết đúng là đã thay đổi rồi.
Hai tay nắm thành quyền, cô khe khẽ thở dài: “Cậu đang ở đâu? Bây giờ tớ qua đó ngay.”
“Tớ ở cửa tiệm.” Trịnh Thất Muội sụt sịt mũi: “Phán Tình, mình ở cửa tiệm chờ cậu.”
“Ừ.” Tắt điện thoại, Tả Phán Tình xoay người thì thấy Cố Học Văn đang đứng phía sau mình: “Em muốn đi đâu?”
“Thất Thất có chút chuyện. Anh chở em đến chỗ cô ấy.” Tả Phán Tình
mím môi, liếc nhìn Cố Học Văn một cái, đôi mắt anh thâm thúy nhìn không
ra nửa phần cảm xúc, đôi mi thanh tú hơi hơi nhướng lên: “Nếu anh bận,
em sẽ tự kêu xe.”
“Anh đưa em đi.” Cố Học Văn nhìn cô một cái: “Cơ thể em chưa hoàn toàn bình phục, em không cần về nhà nghỉ ngơi sao?”
“Không cần.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Con chẳng phải đã ổn định rồi ư? Em nghĩ hẳn là không hề gì đâu”
“. . . . . .” Cố Học Văn muốn nói nhưng vẫn im lặng, đưa Tả Phán Tình xuống lầu, lên xe, bình tĩnh chở cô đến cửa tiệm của Trịnh Thất Muội.
Tả Phán Tình xuống xe, phất phất tay với Cố Học Văn đứng bên cạnh xe: “Anh về đi, hôm nay chắc em không về sớm được đâu.”
Cố Học Văn lập tức cau mày, vẻ mặt có chút không đồng ý: “Hay là đề anh vào cùng em? Hiện tại em chưa khỏe.”
“Em chỉ là mang thai thôi.” Nếu ngày thường, Tả Phán Tình sẽ thấy sự
quan tâm của anh rất dễ chịu. Nhưng lúc này cô bỗng nhiên không biết
anh lo lắng cho cô, hay là cho đứa bé trong bụng.
“Anh đi đi. Em vào trước.” Tả Phán Tình chẳng quan tâm đến Học Văn, xoay người cất bước vào cửa tiệm của Thất Thất.
Cửa tiệm không mở, cửa cuốn chỉ cuộn lên phân nửa, vẻ mặt Tả Phán
Tình hơi ngưng trọng, khom người lách qua cửa thủy tinh bước vào.
Trong cửa tiệm cũng không bật đèn. Theo ánh đèn chiếu từ ngoài cửa
vào nhìn hồi lâu cô mới thấy rõ ràng Trịnh Thất Muội đang ngồi trên sô
pha trong cửa hàng, không nhúc nhích.
Tả Phán Tình bật điện, Trịnh Thất Muội đột nhiên nhảy dựng lên, lúc
nhìn thấy người tới là Tả Phán Tình thì cô bất thình lình đến ôm chầm
lấy bạn.
“Phán Tình, tớ thật khó chịu quá.”
“Thất Thất.” Phán Tình vỗ vỗ lưng cô, khuyên cô ngồi xuống. Trịnh
Thất Muội sụt sịt mũi, nước mắt vốn đã ngừng chảy giờ lại một lần nữa
trào ra.
“Phán Tình ——”
“Cậu bình tỉnh chút nào.” Tả Phán Tình ngồi bên cạnh cô, lấy khăn
trên bàn trà đưa cho Trịnh Thất Muội. Trên bàn trà số khăn bị vo tròn
không hề ít. Vẻ mặt của cô có chút ngưng trọng, nhìn Trịnh Thất Muội:
“Cậu đã khóc vì anh ta bao lâu rồi?”
Trịnh Thất Muội nói không nên lời, chỉ nức nở. Tả Phán Tình thở dài: “Anh ta nói muốn chia tay cậu khi nào?”
“Tối qua.” Hiện tại Trịnh Thất Muội vẫn nghĩ chuyện này vô cùng khó
tin, vì sao mà tình yêu lại trở thành thế này: “Phán Tình, tớ thật sự
yêu anh ấy lắm, tại sao, tại sao tớ yêu anh ấy vậy mà anh ấy vẫn chẳng
cần tớ?”
“Cậu bình tỉnh một chút.” Sự việc xảy ra như vậy, Tả Phán Tình không
biết phải nói gì. Chẳng qua: “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Ở trong
điện thoại cậu nói chẳng rõ ràng tí nào. Vì sao Đỗ Lợi Tân phải chia tay cậu? Các cậu không phải đang tốt đẹp à?”
Cô cũng nhớ rõ ràng lần trước cô đã cảnh cáo Đỗ Lợi Tân, yêu cầu anh
ta không được tổn thương Trịnh Thất Muội, bằng không cô sẽ không khách
sáo với anh ta.
“Chẳng tốt gì cả.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, tâm tình vẫn hơi xúc động, nhưng cô buộc mình tỉnh táo lại.
“Một tuần nữa là tới lễ Giáng Sinh. Ngày hôm qua tớ hỏi anh ấy muốn
đi đâu mừng lễ. Anh ấy chẳng thèm trả lời. Sau đó tớ lại hỏi anh ấy, ba
mẹ tớ rất muốn gặp anh ấy. Anh ấy vẫn im lặng, xem phim xong thì đưa tớ
về nhà. Một hồi tiếp đó, anh ấy đã nói. Anh ấy muốn chia tay tớ. Anh ấy
nói anh ấy chưa từng yêu tớ, anh ấy còn nói thực sự xin lỗi, khuyên tớ
đi tìm một người đàn ông khác tốt hơn.”
“Anh ta không yêu cậu?” Tả Phán Tình vẫn luôn cảm nhận được điều này
nhưng khi nghe chính Trịnh Thất Muội nói, cô vẫn rất phẫn nộ: “Nếu
không yêu cậu, tại sao anh ta lại muốn quen cậu?”
“Anh ấy nói chỉ bởi vì anh cô đơn. Cho nên mới ——”
“Cô đơn?” Tả Phán Tình đứng phắt dậy, vẻ mặt lập tức hết sức kích
động: “Anh ta cô đơn thì có thể xúc phạm người phụ nữ khác hả? Anh ta cô đơn là có thể khiến phụ nữ khác vì anh ta mà bị tổn thương? Cô đơn? Anh ta xem cậu là cái gì hả? Là công cụ giải quyết nỗi trống vắng này chắc? Hay hiện tại anh ta tìm được mục tiêu mới nên anh ta mới bỏ rơi cậu?
Chẳng cần cậu nữa đúng không?”
Thái độ kích động của cô dọa tới Trịnh Thất Muội, mắt cô ngấn lệ, cô
cầm khăn giấy trong tay, vẻ mặt có chút sờ sợ: “Phán Tình, cậu, cậu làm
sao vậy?”
“Xin lỗi. Tớ kích động quá.” Tả Phán Tình ngồi xuống, vô phương nói
năng, cô nghĩ tới Cố Học Văn. Anh đến với cô, có phải cũng bởi vì anh cô đơn?. Bởi anh thấy trống vắng nên mới lựa chọn ở bên cô? Là như vậy
sao?
“Chẳng sao đâu.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Tớ biết cậu bất bình thay tớ.”
“Sau đó các cậu chia tay à?”
“Không.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, lau nước mắt, cảm thấy hơi châm
biếm: “Tớ không chịu chia tay như vậy, cậu biết đấy, tớ thật sự rất yêu
anh ấy. Tớ đã rất nhiều lần muốn hiến thân cho anh ấy nhưng anh ấy luôn
từ chối. Ngay lúc đó tớ nghĩ anh ấy căn bản có thể không yêu tớ, ai mà
biết chuyện này quả nhiên đúng thật.”
“Anh ta không yêu cậu?”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội cong cong khóe môi, gương mặt diễm lệ lần đầu
tiên để lộ sự bất lực: “Tớ hỏi anh ấy, nếu anh ấy cô đơn, tớ có thể vẫn ở bên cạnh anh ấy. Tớ không ngại việc anh ấy chỉ cần tớ để giết thời
gian. Tớ nguyện ý chờ anh ấy. Nhưng anh ấy nói——”
Câu kế tiếp, Trịnh Thất Muội gần như chẳng thể cất lời. Tả Phán Tình
vỗ vỗ tay cô, để cô bình tĩnh một chút: “Anh ta nói cái gì?”
“Anh ấy nói. Thật ra anh ấy yêu người phụ nữ khác. Đã lâu rồi nhưng
anh ấy vẫn luôn tưởng là có thể quên người phụ nữ anh ấy yêu để đến với
tớ. Nhưng thực tế anh ấy làm không được. Anh ấy đã thử, đã cố gắng nghĩ
tới việc phải chấp nhận tớ. Tuy nhiên cuối cùng, anh ấy phát hiện anh ấy không thể. Tớ không phải người phụ nữ anh ấy yêu. Anh ấy sẽ không yêu
tớ. Trước kia không thể, hiện tại không thể. Về sau càng không thể.”
“Cái gì?” Đỗ Lợi Tân có người phụ nữ khác à? Là ai?
“Cậu xem, anh ấy quá tàn nhẫn với tớ. Anh ấy rõ ràng không yêu tớ, rồi lại cho tớ hy vọng biến tớ thành con ngốc.”
“Nếu anh ta yêu người phụ nữ kia, vì sao anh ta không ở bên cô ta?”
“Anh ấy nói là vì vài nguyên nhân đặc biệt nên người phụ nữ ấy không
chấp nhận anh ấy, vì thế anh ấy một mực chờ đợi. Anh ấy đến với tớ là do anh đã chờ đợi mệt mỏi. Hiện tại, anh ấy thấy mình còn có thể tiếp tục
chờ thêm.”
“Nói cách khác, anh ta yêu người phụ nữ khác, còn bắt lấy cậu để giết thời gian. Hiện tại người anh ta yêu đã trở lại, nên cậu mới bị cho ra
rìa?”
Tả Phán Tình đã hiểu. Đỗ Lợi Tân ơi Đỗ Lợi Tân. Anh thật to gan. Anh
xem Trịnh Thất Muội là cái gì? Anh xem những người phụ nữ chúng tôi là
cái gì đây?
Trịnh Thất Muội vì lời nói của Tả Phán Tình mà lại muốn khóc: “Đúng
như vậy đấy. Trong cuộc tình trước, tớ như mặt tiền để gã đê tiện ấy
khoe khoang. Với tình yêu này, tớ thành công cụ để Đỗ Lợi Tân giải quyết nỗi buồn. Cậu nói tớ đây có thiệt nhiều công dụng quá ha?”
Tả Phán Tình vỗ vỗ bả vai Trịnh Thất Muội, đột nhiên chẳng thế an ủi
cô. Ngực cô như vừa bị đâm chọc một đao, vết thương đau đớn.
Cố Học Văn, anh cũng như thế sao? Anh yêu Lâm Thiên Y, bởi vì nguyên
nhân nào đó hai người không thể bên nhau. Sở dĩ anh cưới em là muốn biến em trở thành công cụ để anh tiêu khiển giết thời gian cô đơn?
Cho nên anh tâm tâm niệm niệm không quên được Lâm Thiên Y. Cho nên
anh dịu dàng với cô ta, cho nên anh để cô ta ôm anh. Nói trắng ra, người trong lòng anh là cô ta, không phải em, đúng không?
“Phán Tình.” Trịnh Thất Muội hỉ mũi, cô đã không biết mình nên nói
gì: “Cậu nói xem người anh ấy yêu là ai? Vì sao anh ấy phải như vậy?”
Tả Phán Tình cũng chẳng biết Đỗ Lợi Tân yêu ai và vì nguyên nhân nào
mà người đó chưa tiếp nhận anh ta, anh ta mượn Trịnh Thất Muội để giết
thời gian, mặc kệ cô gái kia là ai, Tả Phán Tình đều khinh bỉ hành vi
của Đỗ Lợi Tân. Quả thực rất vô sỉ.
“Tớ thực không cam tâm. Thậm chí ngày hôm qua tớ còn hỏi anh ấy,
người anh yêu có xinh đẹp hơn tớ không? Anh ấy nói không, nhưng anh ấy
cứ yêu cô ta. Cậu xem, anh ấy có quá đáng ko?”
“Thực quá đáng.” Tả Phán Tình và Trịnh Thất Muội chung một mối thù. Ánh sáng trong đầu đột nhiên lóe lên, người yêu của Đỗ Lợi Tân không phải là Lâm Thiên Y chứ?
Mặc dù rất hoang đường nhưng chuyện ấy hoàn toàn có thể xảy ra.
Đỗ Lợi Tân yêu Lâm Thiên Y, Cố Học Văn cũng yêu Lâm Thiên Y. Mà Cố
Học Văn kia, chẳng cần nói cũng biết anh rất nặng tình nghĩa huynh đệ,
nếu anh phát hiện Đỗ Lợi Tân và mình cùng yêu Lâm Thiên Y, nhất định sẽ
buông tay.
Cho nên, Lâm Thiên Y mới nói bọn họ là vì bất đắc dĩ mới chia tay.