Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 504: Chương 504: Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất




Trong lòng Mặc Diệu Dương cũng hiểu được, sở dĩ Long Đình Đình làm như thế với cục cưng, việc này liên quan rất lớn đến lần đầu tiên cô sinh non! Điểm nay, anh vô cùng hiểu. Cho nên cũng không dám quá mạnh mẽ yêu cầu cô như thế nào, chỉ có thể để cô tự mình hiểu được, mình đã quá chiều con trai.

Anh đi đến bên cạnh người phụ nữ của mình, ôm lấy vai cô.

Long Đình Đình quay đầu, cười ngọt ngào với anh. Chỉ một nụ cười đơn giản như vậy, xém chút nữa làm anh dại ra.

Thậm chí, cảm thấy lúc ấy có một loại xúc động, cái gì cũng là râu ria, chỉ cần cô vui vẻ, hạnh phúc là được rồi. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cảm thấy vẫn không thể quá nuông chiều con được.

Long Đình Đình ở trong phòng Bánh Bao Sữa, cùng với bảo mẫu hầu hạ đứa nhỏ. Bảo mẫu lui ra, Long Đình Đình lại ngồi bên cạnh Bánh Bao Sữa.

Tên nhóc này rõ ràng so với lúc mới ra đời, trắng nõn non mềm hơn rồi. Lúc này, ngũ quan đều bắt đầu rõ ràng, thật đúng là động lòng người. Nhìn kỹ, đúng là vô cùng giống Mặc Diệu Dương.

Long Đình Đình trìu mến vuốt ve mái tóc mềm mại của cục cưng, thật lòng hy vọng sau này bé lớn lên, có thể vĩ đại ổn trọng giống như ba của bé.

Mẹ Dung đi tới: “Mợ hai, uống chút nước canh đi."

"Ôi." Long Đình Đình cảm kích gật đầu.

Tài nấu nướng của mẹ Dung vô cùng cao, từ sau khi Long Đình Đình vào Thủy Sam Uyển ở, bà lập tức tận tâm tận lực chăm sóc. Điểm này, làm Long Đình Đình cảm động. Sau khi uống canh xong, nói với mẹ Dung: "Mẹ Dung hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ sớm đi."

Mẹ Dung gật gật đầu: “Không sao vẫn còn sớm."

Long Đình Đình nở nụ cười, quay đầu tiếp tục nhìn Bánh Bao Sức.

Tên nhóc này hoàn toàn không chút buồn ngủ, giống như biết mẹ mình ở đây, mở to cặp mắt đen lúng liếng, vô cùng tò mò nhìn cô. Đột nhiên, bé cong môi, mỉm cười ngọt ngào với Long Đình Đình.

Đúng là thiên sứ nhỏ mà! Nụ cười ngây thơ này, đúng là có thể trị liệu được hết!

Long Đình Đình âm thầm thề, tất cả mọi thứ của cô sau này đều là bé rồi. Cô sẽ xem bé như tính mạng của mình mà bảo vệ. Che gió che mưa cho bé, vì bé mà loại bỏ hết gian nan hiểm trở…

"Mấy hôm này hình như cậu chủ nhỏ có chút ho khan." Mẹ Dung đột nhiên nói.

"A? Sao vậy, bị cảm lạnh sao?" Long Đình Đình nghe vậy, lập tức dâng cao tinh thần. Có chút khẩn trương nói: "Mấy hôm nay thời tiết không ổn định sao? Phải mặc nhiều quần áo cho bé, cố gắng đừng ra ngoài."

Mẹ Dung thản nhiên nói: "Sức đề kháng của con nít quá yếu sẽ dễ dàng làm thân thể yếu đi."

Ánh mắt Long Đình Đình kinh ngạc.

"Con nít không thể nuông chiều từ bé như vậy được, nếu không bản thân không có sức đề kháng, đây là một nhân tố tạo thành thế chất mảnh mai." Mẹ Dung nói xong chỉnh lại chỗ có nếp gấp bên giường Bánh Bao Sữa, sau đó nói: "Đình Đình à, con trai phải để cho bé tự do phát triển, quá bảo bọc đối với bé có thể không phải là một chuyện tốt, dù sao cũng không phải là bé gái."

Long Đình Đình như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn giải thích nói: "Nhưng mà cục cưng bây giờ vẫn còn nhỏ mà."

Mẹ Dung cười cười: “Mợ hai, mẹ Dung là người đã từng nuôi trẻ con, chẳng lẽ không hiểu bằng cô sao. Diệu Phong, Diệu Dương đều là tôi một tay nuôi lớn cả. Cô nhìn hai người bọn họ, bây giờ đều là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất rồi. Nếu như không có thân thể khỏe mạnh, là không được đâu."

Long Đình Đình lập tức mở to mắt, trong lòng suy nghĩ lại một lần.

Mẹ Dung đến điểm là dừng: “Mợ hai, cục cưng đang ngủ rồi, cô cũng quay lại nghỉ ngơi sớm chút đi, ở đây có tôi với bảo mẫu là được rồi."

Long Đình Đình quay đầu, nhìn Bánh Bao Sữa. Quả nhiên, tên nhóc kia đang nhắm mắt ngủ, mặc dù đã ngủ rồi, nhưng mà đôi môi hồng phấn của tên nhóc này, vẫn hơi cong lên.

Cô gật gật đầu, nói: "Được, vậy bà cũng đừng quá mệt nhọc."

Mẹ Dung gật gật đầu, vẻ mặt hòa ái tiễn cô ra khỏi phòng.

Gió đêm gào thét, mưa đêm lại bắt đầu rơi xuống.

Người đi mờ mịt trong mưa gió, càng đi vào đêm dài càng thưa thớt. Cho đến khi ánh trăng hoàn toàn trốn vào trong mây đen.

Một dáng người mảnh khảnh, bước xuống xe. Cô cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó nhẹ bước một bước lên đường. Dựa theo tường cao cao, che đi thân thể.

Đi đến bên cạnh tường cao, thân thủ thoăn thoát lướt qua. Bên trong phòng, ánh đèn mờ lóe lên trong mưa.

Ôn Lam ổn định hô hấp, đi qua mặt cỏ lầy lội, đi vào căn phòng sáng nào đó ở lầu ba. Lúc ở bên ngoài, mơ hồ nghe được một số thanh âm không bình thường. Cô cảnh giác dừng bước lại.

Trong mưa gió gào thét, cô giống như nghe được tiếng cười trầm hèn mọn, bỉ ổi của người đàn ông kia, trong đó xen lẫn âm thanh đau khổ không thể chịu nổi của một người phụ nữ.

Trong lòng của cô, lo sợ. Bước nhẹ đến bên cạnh cửa sổ, đưa tầm mắt nhìn vào.

Bên trong căn phòng, đang trình diễn một tình cảnh vô cùng thảm khốc. Mấy người đàn ông, vây quanh một người phụ nữ trần truồng, cả người đầy vết thương. Tứ chi của người phụ nữ bị dây thừng cố định nằm trên chiếc giường đặc chế. Đầu tóc rối bời, trên mặt không biết là mồ hôi hay nước mắt, hỗn hợp máu lỏng, làm người ta không nhận ra ngũ quan của cô ta.

Ôn Lam nhìn thấy màn này, lập tức như gặp phải một kích!

Người phụ nữ đang chịu nhục bên trong, là chị em tình thâm nhất với cô trong trại huấn luyện sát thủ của Tang Nham! Các cô đã từng thề, đời này nhất định phải đi cùng nhau, đồng sinh cộng tử!

Ôn Lam hét lên một tiếng, nổ súng về mấy người đàn ông trong phòng.

"Rầm rầm rầm... Rầm rầm rầm..." Lập tức tiếng súng và tiếng cửa sổ vỡ, phá vỡ sự yên tĩnh của nhà xưởng bỏ hoang này.

Ôn Lam một cước đá văng cửa, vốn muốn xông vào cứu đồng bọn của mình, nhưng ai biết, đây là một bẫy rập đã được bố trí tỉ mỉ. Ngay trong khoảnh khắc đá mở cửa, đỉnh đầu có một tấm lưới lớn phủ lại.

Đến lúc cô phát hiện, muốn lui về phía sau đã là quá muộn.

Mà mấy người đàn ông này, lại lần nữa lộ ra vẻ hung thần ác sát, gương mặt nhe răng cười đi về phía cô.

"Ôn Lam, không phải bình thường cô rất giỏi sao, sao vậy Sao lại bị chúng tôi bắt sống rồi? Ha Ha!" Một người đàn ông trong đó cười quái đản chế nhạo, những người khác cũng cười hùa theo.

"Súc sinh!" Ôn Lam giận dữ mắng ra."Tôi cảnh cáo mấy người, nhanh thả cô ấy ra, nếu không tôi không khách khí với mấy người!"

Mấy người đàn ông như nghe được chuyện cười: “Thả cô ta? Cô không khách khí với chúng tôi? Cô bây giờ bản thân cũng khó bảo toàn, còn nghĩ chúng tôi sẽ nghe lời cô nói sao. Cô cho rằng đây vẫn là lúc huấn luyện sao, xem các cô như là chị đại sao."

"Phi!" Một người đàn ông khác cũng nhổ ra.

"Con đàn bà thúi này, tháng trước đã bị gãy chân, lão đại vốn là trực tiếp ra lệnh chúng ta giết cô ta. Dù sao sau này cô ta cũng cũng không thể cống hiến cho lão đại được nữa rồi, giữ lại một hơi thở không chừng sẽ bán đứng chúng ta." Người đàn ông dẫn đầu dương dương đắc ý nói

"Chỉ có điều, tôi thật sự yêu thương cô ta, thật sự không nỡ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.