Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 503: Chương 503: Trần thân chết chưa hết tội




Long Đình Đình cẩn thận nghe Mặc Diệu Dương kể lại quá trình bọn họ gặp nhau xong cũng không hiểu tại sao anh ta nhất thiết phải làm chuyện này!

Đầu tiên, Mặc Diệu Dương là có ân với anh ta. Mấy năm này, nhất định sẽ trung thành và tận tâm làm việc vì Diệu Dương. Sau đó, anh ta cũng là đàn ông nhiệt huyết, quốc gia gặp nặn, anh ta tất nhiên sẽ đưa thân ra!

Long Đình Đình gật đầu: “Đúng là làm khó anh ta rồi!"

Mặc Diệu Dương gật đầu, nói tiếp: "Không phải Tang Nham rất thích chơi thủ đoạn này hay sao, lại tạo ra một người giống với vợ anh như đúc. Còn niêm phong lại toàn bộ ký ức San lại, biến thành một người khác. Lúc này, nếu như chúng ta làm theo cách này, tìm một người giống Trần Thân như đúc đến trị anh ta. Anh không tin anh ta có thể phân biệt được.”

Người đàn ông nói, khóe miệng kéo lên một nụ cười tươi. Long Đình Đình lẳng lặng nhìn, cảm thấy vô cùng mê người.

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn còn có chút lo lắng: “Nhưng mà… Trần Thần đã thân cận với Tang Nham như thế, hơn nữa em nghe nói, Tang Nham kia vô cùng tin tưởng Trần Thân, nhưng đồng thời, tính đa nghi của người này rất nặng. Em sợ anh ta và Tang Nham đi quá gần, anh ta chẳng lẽ không phát hiện được bất kỳ dấu vết gì mà dấy lên sự nghi ngờ sao?"

Kỳ thật lo lắng của Long Đình Đình là chính xác, Tang Nham đúng là người có bệnh đa nghi rất nặng!

Mặc Diệu Dương đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên chóp mũi Long Đình Đình một cái: “Bé yêu, tâm tư của em ngày càng tinh tế rồi."

Khuôn mặt Long Đình Đình hơi đỏ lên, đưa tay nắm lấy bàn tay của anh.

Mặc Diệu Dương thở ra một hơi, sau đó lộ ra dáng vẻ nghiền ngẫm, nói: "Bé yêu, hình như em quên một điều."

"Hả?" Long Đình Đình hơi cau mày lại.

"Trần Thân này, thật ra là... GAY!"

"A..." Long Đình Đình không kiềm chế được mở to hai mắt.

"Chẳng lẽ em không phát hiện ra sao, anh ta có vẻ vô cùng hận phụ nữ! Ngược lại, đối với đàn ông lại…nhất là Tang Nham." Mặc Diệu Dương cười phân tích.

Long Đình Đình cẩn thận nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Trần Thân, mỗi lần gặp mặt là một lần anh ta đối với mình chỉ có chán ghét và căm hận, Lúc ấy Long Đình Đình chỉ xem là vì quan hệ đối địch. Hôm nay nghe Mặc Diệu Dương nói như vậy, lập tức hiểu ra!

Một người, cho dù là quan hệ đối địch, cũng không thể vô duyên vô cớ có sự căm hận như vậy. Trừ phi…

Mặc Diệu Dương cong khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, cười nói: "Nghĩ thông cái này chưa?"

Long Đình Đình gật gật đầu: "Bây giờ nghĩ lại, đúng là có chút."

Đột nhiên, chỉ cảm thấy một hơi lạnh, trên phần da lộ ra ngoài, rõ ràng nổi lên một tầng da gà.

Mặc Diệu Dương cười cười, cầm lấy tay cô, đặt lên môi hôn liên tục, nói: "Bà xã, em cứ yên tâm với anh đi, tính hướng giới tính của anh vô cùng bình thường. Anh chỉ yêu thích một người, là em!"

Xí! Người đàn ông này, đúng là nói chuyện gì cũng thành thật nghiêm túc, anh thế mà còn cố tình ăn đậu hũ của cô. Long Đình Đình muốn rút tay về, người đàn ông đó sao mà chịu được, lập tức duỗi cánh tay dài ra, ôm người phụ nữ trước mặt vào trong lòng. Nhẹ nhàng vuốt sống lưng của cô: “Bé yêu, Trần Thân này thật ra là người trong nước.”

Long Đình Đình ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Anh ta không phải người nước ngoài sao."

Mặc Diệu Dương gật đầu, sau đó nói: "Bọn anh đưa tư liệu thân phận của anh ta cho anh ta xem, nhưng anh ta không tin. Kiên trì nói mình là người nước ngoài, là người của Tang Nham."

Long Đình Đình thở dài một hơi: “Trúng độc Tang Nham quá sâu."

Mặc Diệu Dương cưỡi khẽ dưới họng, mang theo chút cảm giác không nhịn được, nói: "Bé yêu, nói cho em một chuyện thú vị." Nói xong, anh đong đưa cơ thể, thay đổi vị trí ngồi.

Long Đình Đình gật gật đầu, rửa tay lắng nghe.

" Người một nhà của Trần Thân, chính là Tang Nham hại chết!"

"..." Long Đình Đình kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

"Không ngờ sao? Tang nham thật đúng là cáo già hung ác. Anh ta lấy cớ chuyện xưa, lừa gạt Trần Thân, hơn nữa làm anh ta vẫn luôn không biết gì. Lợi dụng tay của Trần Thân, vì anh ta mà làm không ít chuyện thương thiên hại lý. Thật đúng là chết không còn gì đáng tiếc!"

Long Đình Đình không khỏi cảm thán nói: "Tang Nham này đúng là đáng hận, bây giờ nghĩ lại Trần Thân cũng có chút đáng thương."

Mặc Diệu Dương không cho rằng như vậy: “Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, mặc dù anh ta đúng là người bên ngoài, anh ta làm việc này, cũng đã đủ cho anh ta chết trăm lần rồi. Hơn nữa phần lớn bằng chứng ở ngay trước mặt anh ta, anh ta vẫn cứ khăng khăng một mực, cũng chẳng trách ai được!"

Long Đình Đình rơi vào trầm tư...

Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng đánh vào mu bàn tay cô một cái, sau đó nói: "Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, không thể nói với em quá nhiều, em cần phải nghỉ ngơi cho tốt, Bánh Bao Sữa không biết ở nhà ầm ĩ đến mức nào rồi."

Vốn Mặc Diệu Dương đề nghị muốn bế Bánh Bao Sữa đến, nhưng mà Long Đình Đình ngăn lại. Lý do là trong bệnh viện có quá nhiều bệnh khuẩn, cô sợ sức đề kháng của trẻ con yếu, thân thể sẽ xảy ra chuyện gì.

Mặc Diệu Dương do dự, lựa chọn cam chịu!

Nhưng mà, trong chuyện này, anh quyết định sẽ bàn bạc cẩn thận với cô một lần. Anh không hy vọng con trai của Mặc Diệu Dương anh, tương lai sẽ là một bông hoa trong nhà kính, không có chút dã tính của đàn ông.

Đương nhiên, bây giờ vẫn không phải là lúc nói chuyện này, trước để cô điều dưỡng cơ thể cho tốt đã

Long Đình Đình vốn cũng bị thương ngoài da, không động đến xương cẳng chân, hơn nữa thật sự rất nhớ cục cưng, ngày thứ ba đã trở về Thủy Sam Uyển. Bởi vì cánh tay có thương tích không thể ôm được, chỉ có thể ở bên cạnh chọc bé vui vẻ.

Mẹ Dung bên cạnh cười ha ha, nhìn hai mẹ con ấm áp như vậy.

Mặc Diệu Dương đi đến, vẫy vẫy tay với mẹ Dung

Mẹ Dung ngạc nhiên, chỉ vào chóp mũi của mình, sau đó lại nhìn Bánh Bao Sữa đang chơi đùa vô cùng vui vẻ với Long Đình Đình.

Mặc Diệu Dương làm một động tác im lặng, mẹ Dung lập tức ngầm hiểu, yên lặng đi khỏi chỗ của Long Đình Đình, đến bên cạnh Mặc Diệu Dương

"Cậu hai, có chuyện gì thế?" Mẹ Dung nhỏ giọng hỏi

"Mẹ Dung, sau này không cần quá chăm bẵm cục cưng nữa."

"A?" Mẹ Dung bị những lời này làm cho sửng sốt.

"Tôi không hy vọng nó được quá nuông chiều từ bé." Mặc Diệu Dương thản nhiên nói.

Mặc Diệu Dương lúc nhỏ, xem như là một tay mẹ Dung nuôi lớn. Cho nên, anh vừa nói như vậy bà lập tức hiểu ý, vẻ mặt trịnh trọng gật đâu: “Cậu Hai, tôi hiểu được ý của cậu!"

"Ừ." Mặc Diệu Dương gật đầu, sau đó nói: "Về phần phía Đình Đình..."

"A, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói là ngài dặn dò." Mẹ Dung nghĩ nghĩ, lại nói: "Mợ hai đúng là có chút hơi bảo vệ con quá, tôi sẽ từ từ nói với cô ấy. Tôi đoán, sở dĩ cô ấy làm như vậy, hoàn toàn có liên quan đến việc đứa bé thứ nhất rời đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.