An Đình Đình cắn chặt môi dưới, do dự nói: “Nhưng ông nội... cháu cảm thấy trong tim Diệu Dương vẫn còn cô Cốc đó.”
“Tất nhiên rồi!”
Câu trả lời này của Mặc Viên Bằng càng làm An Đình Đình thấy hụt hẫng hơn.
Sau đó Mặc Viên Bằng lại nói: “Cháu nghĩ thử xem, hai đứa nó lớn lên từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã. Cho dù trong tim Diệu Dương không có con bé, thì cả đời này, hai đứa nó cũng không thể nào quên nhau được, cháu có hiểu phần tình cảm này không?”
Ân Đình Đình hơi mơ màng, rồi khẽ gật đầu.
Mặc Viên Bằng mỉm cười nói: “Giờ cháu là mợ hai nhà họ Mặc, là vợ chính thức của thằng bé, còn con bé mới là người đến sau, nên cháu cần gì phải đau khổ? Hơn nữa, Mặc Diệu Dương cũng không muốn dẫn con bé vào nhà họ Mặc.”
An Đình Đình chớp mắt, ngẫm nghĩ thật kỹ hàm ý trong câu nói này.
“Trong lòng thằng bé Diệu Dương hiểu rất rõ, nó biết mình cần gì và không cần gì. Nên cháu đừng bao giờ nghe theo lời xúi
giục và mê hoặc từ người khác, cứ lặng lẽ ở cạnh thằng bé, rồi cuối cùng sẽ tới giây phút xua hết mây đen nhìn thấy ánh mặt trời.”
An Đình Đình nhíu mày, nghiêm túc ngẫm nghĩ.
“Cháu phải nhớ kỹ, cháu mới là mợ hai nhà họ Mặc.”
Trên đường về, An Đình Đình cứ nghĩ mãi về câu nói của ông cụ Mặc. Rốt cuộc ông đang nhắc nhở mình điều gì? Chẳng lẽ ông chỉ muốn nói với mình rằng, trong tim Diệu Dương có mình ư?
Nhưng ngẫm kỹ lại thì thấy không đúng lắm, Mặc Viên Bằng là bề trên nhà họ Mặc, sao có thể xen vào chuyện tình cảm riêng tư của con cháu chứ? Nhưng ông lại liên tục nhắc nhở rằng, cô là mợ hai chính thức của nhà họ Mặc, câu này có ý gì thế?
Trước mặt cô bỗng vang lên một chuỗi tiếng động, đó là tiếng xe ngắm cảnh chạy trên nên đá cuội, tiếp đó là tiếng cười vui vẻ, An Đình Đình tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Người trên xe ngắm cảnh cũng chú ý tới cô, Hà Diễm Linh liếc mắt ra hiệu với Lý Tú Liên.
Hà Diễm Linh cười nói: “Đình Đình, cháu cũng mới trở về từ Ngô Đồng Uyển à?”
An Đình Đình ngước mắt lên nhìn, vì trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó nên chưa đáp lại. Nhưng trong mắt người khác, khuôn mặt chứa đây sự nghi ngờ của cô lại mang dáng vẻ tâm trạng không tốt.
Lý Tú Liên tiếp lời: “Hai thím cũng đang chuẩn bị tới đó xem thử đây, cháu không thấy từ khi Nhược Lâm bị thương, Diệu Dương luôn ở bên con bé ngày đêm à?”
“Thật sao? Từ khi nào cậu hai nhà họ Mặc biết quan tâm người khác như thế? Đúng là hiếm thấy mà!” Hà Diễm Linh nói xong thì liếc nhìn An Đình Đình.
An Đình Đình thầm thở dài, ngày nào cô cũng gặp phải người nói bóng nói gió, ai cũng ước rằng cô bị ông cụ Mặc đuổi ra ngoài ngay lập tức.
Cô cười đáp: “Nói thế nào thì Nhược Lâm cũng là khách nhà họ Mặc, còn là bạn từ nhỏ đến lớn của Diệu Dương, nên anh ấy quan tâm nhiêu một chút cũng là chuyện nên làm thôi.”
Hà Diễm Linh bỗng che miệng cười: “Đình Đình à, cháu thật rộng lượng, rộng lượng tới mức có thể để chông mình ra ngoài...”
Hình như An Đình Đình đã hiểu rõ dụng ý khi Mặc Viên Bằng tìm cô nói chuyện.
Cốc Nhược Lâm mới tới nhà họ Mặc có một tháng, mà cô đã hứng chịu nhiều sự chế giễu như vậy, có lẽ sau này nếu thật sự tổ chức hôn lễ lân nữa, cô sẽ càng hứng chịu nhiêu sự chế giễu hơn.
Ông cụ Mặc là đang nhắc nhở cô, nhất định phải vững vàng!
Thế là trên mặt An Đình Đình lộ ra nụ cười mỉm, mặt mày tươi tắn nói: “Thím hai, thím có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy. Diệu Dương là người đàn ông thế nào cháu là người hiểu rõ nhất, giờ cô Cốc đang bị thương nặng, vẫn đang nghỉ dưỡng, thím nói như vậy chẳng phải có chút không ổn thỏa à? Chẳng lẽ gia chủ tương lai của nhà tổ nhà họ Mặc lại là người không phân biệt được nặng nhẹ, tùy ý làm bừa thế ư?”
Hà Diễm Linh nghe vậy thì sắc mặt liên thay đổi: “An Đình Đình, cháu đừng nói lung tung, thím không có ý đó.”
“Tốt nhất là thím đừng nên có ý đó.” An Đình Đình làm ra vẻ thoải mái gật đầu, rồi nhìn tài xế xe ngắm cảnh nói: “Chú lái xe đi, đừng để tới trễ, cô Cốc nghỉ ngơi rồi, mọi người lại tốn công một chuyến.”
Xe ngắm cảnh lại chạy về phía trước.
Hà Diễm Linh thu hồi tầm mắt, mỉa mai nói: “Huh, còn ra vẻ đức hạnh, để xem cô ta còn có thể kéo dài được bao lâu?”
“Đúng là thế sự thay đổi, ngưỡng cửa cũng ngày càng hạ thấp. Nhớ lại lúc trước khi chúng ta gả vào nhà họ Mặc, nếu không có thân phận hiển hách thì cũng là con nhà giàu có, vậy mà giờ lại tới lượt một con nhóc nghèo hèn làm chủ nhà? Em thật sự không phục.”
“Được rồi, bớt nói mấy câu đi, chúng ta cứ tới thăm Nhược Lâm rồi hỏi con bé xem có dự tính gì.”
Tối đó, quả nhiên Mặc Diệu Dương không tới Thủy Sam Uyển.
Một mình An Đình Đình ngồi bên hồ nước ở sân sau đợi rất lâu, đến khi trời đã vê khuya, cảm thấy lạnh đến mức không thể chịu được nữa, mới trở về phòng ngủ, cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên liên lạc với anh một chút.
Thế là cô soạn một tin nhắn rồi gửi cho anh.
Nhưng không có hồi âm.
An Đình Đình đứng ngồi không yên, trong lòng lại dâng lên cảm giác không tự tin.
Cô biết Mặc Diệu Dương không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nếu Cốc Nhược Lâm lại tỏ vẻ yếu đuối, rồi cầu xin, cộng thêm phần tình cảm lúc trước của bọn họ, nói không chừng người đàn ông này sẽ mềm lòng.
Chẳng lẽ cô thật sự bị đuổi ra ngoài như lời bọn họ nói? Tay cô run rẩy cầm điện thoại lên, rồi bấm số Mặc Diệu Dương.
Không ngờ mình cũng có ngày hôm nay, vậy mà mình cũng có cảm giác căng thẳng hoảng loạn, lo được lo mất.
Cuối cùng điện thoại cũng kết nối sau ba lân đổ chuông, nhưng đối phương lại im lặng.
An Đình Đình không khỏi căng thẳng, cô thầm nuốt nước miếng, đè thấp giọng nói mang theo sự khép nép: “... Diệu Dương?”
Nhưng đầu bên kia không vang lên giọng nói trầm thấp gợi cảm của Mặc Diệu Dương, mà là giọng nói mềm mại như nước của một cô gái.
“A lô, cho hỏi ai đấy?”
Giọng nói này yểu điệu mềm mại đến mức có thể chảy ra nước, trong giọng nói còn ẩn chứa vẻ lười biếng mệt mỏi, như mới
trải qua sự phóng túng và vui sướng khi nam nữ ân ái.
“Cô tìm Diệu Dương à? Anh ấy đang tắm, cô là ai thế? Đợi lát nữa anh ấy ra ngoài, tôi sẽ nói với anh ấy.”
“...” Cả người An Đình Đình nhất thời hóa đá.
Giọng nói này, câu nói này khiến cô trợn tròn mắt như gặp phải đả kích.
Người phụ nữ này là Cốc Nhược Lâm, nhưng cô ta lại nói Mặc Diệu Dương đang tắm, nếu tắm vào lúc này, chẳng phải quá
muộn rồi ư? Trừ khi...
An Đình Đình biết mỗi lần Mặc Diệu Dương ân ái” cùng cô xong, anh sẽ lau người cô một lượt, rồi tự mình đi vào phòng tắm
tắm rửa.
Trước giờ cô luôn biết, Mặc Diệu Dương có bệnh sạch sẽ.
Nói cách khác, bọn họ đã...