Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 260: Chương 260: Ra rìa




“Tôi đã xem nhẹ cô rồi, An Đình Đình, không ngờ tư duy và đầu óc của cô tốt hơn Cốc Nhược Lâm rất nhiều.” Mặc Diệu Lương lại nói mỉa.

An Đình Đình nở nụ cười, cô trả lời anh ta: “Em chồng quá khen rồi.”

Mặc Diệu Lương lại nói tiếp: “Đúng rồi, cô có nghĩ tới lỡ có một ngày cô bị cho ra rìa thì phải làm sao đây?”

“Yên tâm đi, ngày đó sẽ không tới đâu.” Ý chí chiến đấu của An Đình Đình đột nhiên dâng tràn.

“Vậy sao? Ha ha... Cứ đợi xem đi!” Mặc Diệu Lương ha ha cười. Ngay sau đó anh ta bỗng nhiên bước vài bước đến gần An Đình Đình.

An Đình Đình giật mình lùi về sau vài bước rồi lại trừng anh ta với vẻ cảnh cáo.

“Cô đừng sợ, ở đây là nhà chính, tôi sẽ không làm gì cô dâu. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết là cậu ba tôi đây rất dễ mềm lòng, rất không muốn thấy cảnh người ta thất bại cô đơn thê thảm, đặc biệt còn là một cô gái xinh đẹp như cô nữa.”

Chắc trên đời này của chỉ có mình Mặc Diệu Lương là có thể nói được những lời không biết xấu hổ như vậy với dáng vẻ hiên

ngang chính nghĩa như vậy thôi!

An Đình Đình siết chặt hai tay, bực bội trừng mắt nhìn anh ta.

Mặc Diệu Lương lại nói: “Cô không cần căng thẳng vậy đâu, dù sao thì bây giờ cô cũng là chị dâu của tôi, nhưng mà đợi đến lúc cô không còn là chị dâu của tôi nữa, nếu cô muốn thì cứ tới nói với tôi một tiếng, tôi sẽ không ngại cho cô một vị trí nhỏ đâu.”

“Nằm mơ đi!” An Đình Đình tức giận gần từng tiếng.

“Được rồi, không thèm nhiều lời với cô nữa, tôi phải tới Ngô Đồng Uyển thăm chị dâu đây.” Mặc Diệu Lương cười nói, đôi mắt anh ta lộ vẻ âu yếm suồng sã nhìn thẳng vào An Đình Đình.

An Đình Đình mang theo cục tức quay về Thủy Sam Uyển.

Cô bị chính em chồng mình chòng ghẹo ở ngay tại nhà tổ của nhà họ Mạc! Tuy là anh ta không làm gì cả song những lời nói

bỡn cợt, trêu đùa đó chẳng khác nào ngắm nhía đánh giá cô từ đầu tới chân, làm cô cảm thấy bản thân mình đã bị sỉ nhục.

Mẹ Dung thấy cô trở lại thì vội vã chạy tới hỏi thăm.

Tâm trạng cô đã tệ lắm rồi, nhưng cũng hết cách, cô đành gượng cười cho qua chuyện.

“Sao rồi, tôi đã nói mà, chỉ cần mợ đến đó một lần thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.” Mẹ Dung hài lòng cười nói.

An Đình Đình cảm thấy bản thân có chút mệt mói, mấy hôm nay cô cứ như vậy, cũng không biết là bị gì nữa. Cô nói với mẹ

Dung một tiếng rồi mau chóng về phòng.

Tuy cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng đến khi nằm lên giường thì lại không hề buồn ngủ chút nào.

Trên gối đầu vẫn còn vương mùi hương của người nọ, nhưng người đó giờ lại không có mặt. Lòng cô rối như tơ vò, trong sự

kiên định lại có chút gì đó bất an.

Đúng là làm khổ người ta mà.

Bên ngoài chợt có tiếng gõ của vang lên khiến An Đình Đình giật hết cả mình.

Cô mở của, người đứng bên ngoài chính là bác Trương.

Lòng cô cũng có chút thất vọng vì người đó không phải Mặc Diệu Dương. Nhưng An Đình Đình vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên và vui mừng: “Bác Trương, sao bác lại tới đây?”

Bác Trương vẫn trầm tĩnh và kín đáo như vậy. Đôi mày rậm khẽ nhíu khiến ông trông có vẻ rất chính nghĩa nghiêm nghị.

“Mợ hai.” Giọng điệu của ông vẫn vô cùng tôn trọng: “Ông cụ muốn mời mợ qua đó gặp ông.”

Ông nội đích thân nói muốn gặp cô ư? Suốt đường đi An Đình Đình đều thấy rất thắc mắc, từ khi cô bước chân vào nhà họ

Mặc tới nay chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra. Chẳng nhẽ bên phía Mặc Diệu Dương có chuyện gì rồi sao?

Đến khi tới nơi ở của Mặc Viên Bằng, An Đình Đình bước xuống xe đi vào trong.

Lúc này ông cụ đang ở trong phòng làm việc ống trà. Khi nhìn thấy An Đình Đình ông liên nở một nụ cười hiền từ trìu mến, vẫy tay gọi cô, miệng nói: “Lại đây này.”

“Dạ thưa ông.” An Đình Đình cũng ngoan ngoãn gật đầu rồi bước đến.

“Ngồi đi.” Mặc Viên Bằng nói với vẻ quan tâm.

“Dạ.” An Đình Đình nghe lời ông ngồi xuống, miệng nói: “Cảm ơn ông nội.”

“Ha ha, con bé này, trước mặt ông vẫn thận trọng như vậy.”

An Đình Đình hơi cúi đầu trả lời ông: “Ông nội, đây không phải là thận trọng, đây là kính trọng mới đúng.”

“Được rồi được rồi, con nói gì cũng được. Ha ha.” Mặc Viên Bằng gật đầu cười khẽ.

“Ông nội, ông tìm con có việc gì vậy?” Lúc An Đình Đình tới đây cô cứ tưởng rằng Mặc Diệu Dương cũng có mặt. Nhưng anh lại không có ở đây, điêu đó khiến cô có đôi chút âu sầu, nhưng cô không thể hiện điều đó mảy may.

“Đình Đình à, con ở nhà họ Mặc có quen không?” Mặc Viên Bằng hỏi.

An Đình Đình nghe vậy thì cũng bắt đầu thấy căng thẳng. Ông có ý gì? Chẳng nhẽ đúng như những gì Mặc Diệu Lương nói, cô sắp bị cho ra rìa rồi? Nhưng mà chuyện này cũng đến nhanh thật.

Mặc Viên Bằng cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô, vội nói: “Vậy đi, hôm nay chúng ta chỉ tán gẫu thôi, con không được suy nghĩ

miên man đâu đấy. Có biết không?”

“Dạ.” An Đình Đình gật đầu, ngưng dòng suy nghĩ.

Mặc Viên Bằng gật dâu rồi nói: “Đình Đình, con thấy chuyện của Diệu Dương và Cốc Nhược Lâm như thế nào?”

“...” Tâm can của cô chợt run lên.

Quả nhiên họ cuối cùng cũng nói đến chuyện này. Cô nên nói gì đây? Quả quyết không đồng ý? Hay là thuận theo ý bọn họ cầm tiền bồi thường ảm đạm rời đi?

“Ông nội, chuyện này, con... Con sẽ nghe theo ông. Dù sao ngay từ đầu Diệu Dương tìm đến con cũng chỉ xem con như công cụ để lợi dụng thôi.”

Khi An Đình Đình nói ra những lời này, giọng điệu của cô có vẻ uất ức, cũng mang ý hờn dỗi.

Mặc Viên Bằng bất lực cười cười: “Kìa kìa, kêu con đừng suy nghĩ linh tinh con nhất quyết không nghe. Ông nội có nói gì có ý muốn đuổi con đi đâu chứ.”

Tuy An Đình Đình cũng chẳng mấy khi tiếp xúc trực tiếp với Mặc Viên Bằng, nhưng trong lòng cô cũng đã xem ông như ông nội mình, là ông bà của mình, thi thoảng làm nũng một chốc cũng không sao cả.

“Vậy ông nội... Sao tự nhiên lại nói tới chuyện này chứ?” An Đình Đình bĩu môi.

“Đình Đình, có phải gần đây Diệu Dương rất ít tới Thủy Sam Uyển không? Đã vậy còn hay ở Ngô Đồng Uyển?”

“Dạ.” An Đình Đình cúi mi, lòng cô có chút xót xa.

“Con có trách nó không?” Mặc Viên Bằng cười hỏi.

“.. An Đình Đình im lặng một lúc lâu rồi nói: “Không trách! Con biết chứ, anh ấy buộc phải làm vậy thôi.”

“Ai... Vậy là đúng rồi!” Mặc Viên Bằng thở dài một hơi: “Đình Đình à, sau này con cũng không nên buồn sầu. Nếu con đã hiểu

được tấm lòng và sự đè nén của Diệu Dương, con càng nên kìm chế cảm xúc của mình mới phải. Con nên biết rằng, có đôi khi cảm xúc của con chính là thứ vũ khí sắc bén nhất trong tay kẻ khác, cũng rất có thể nó sẽ trở thành điểm yếu mà Diệu Dương không thể nào khắc phục được.”

Câu nói này của ông có vẻ vô cùng sâu sắc kín kẽ.

An Đình Đình biết chắc chắn từng câu từng chữ của ông ẩn chứa những điều vô cùng sâu xa, nhưng cô thật sự không hiểu rõ được.

Mà cũng phải thôi? Mặc Viên Bằng là ai cơ chứ? An Đình Đình mới bao lớn? Trong một thời gian ngắn cô sẽ không thể nào ngộ ra được ý của ông cụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.