“Anh ăn sáng chưa?”
Xe đi được một đoạn, An Nhiên năm chặt hộp đồ ăn trong lòng, có chút xấu hổ hỏi nhỏ.
Tùng Hưng rất phối hợp đáp: “Chưa”
Từ lúc trước anh đã nhìn thấy An Nhiên ôm theo hộp đồ ăn, trên người còn vương hương thơm của bánh ngọt, biết chắc cô lại thi triển tay nghề nấu nướng. Anh còn tưởng cô làm bánh cho Hoàng Kiên, trong lòng hơi ghen tị nhưng không nói ra. Không ngờ mình lại có một phần, Tùng Hưng thật phấn khởi, nhanh chóng kiếm chỗ đậu xe.
Vừa hay bên đường là một vườn hoa nhỏ, anh nhanh chóng dừng xe lại, cùng cô đi ra ghế đá gần đó.
“Bánh em làm, anh ăn thử đi” An Nhiên lấy ra một hộp vuông vẫn đưa cho Tùng Hưng.
Tùng Hưng khẩn trương nhìn đầu ngón tay tròn trịa, trắng hồng của cô đang giữ miếng bánh mềm xốp. Hầu kết trượt một cái, anh không nghĩ nhiều, lập tức há miệng ngậm lấy miếng bánh ngọt.
Thật sự ngọt!
Cánh môi anh lướt qua đầu ngón tay của cô khiến cô giật mình, vội thu tay lại. Hơi ấm cứ thế dính trên đầu ngón tay không rời An Nhiên đỏ mặt, không dám lộn xộn nữa.
Tùng Hưng cũng bị một phen kinh ngạc.
Anh vội kìm nén cảm giác sung sướng, tự giác chỉnh lại tư thế, khẽ hảng giọng, nghiêm chỉnh ngồi ăn.
“Bà chủ, phía trước là xe của Phan Tùng Hưng”
Hạ Cẩm đang xem lại ảnh chụp, nghe tài xế báo cáo thì ngẩng lên, nghĩ bụng thật khéo, lúc tới cũng gặp, lúc về cũng gặp. Vừa vặn thấy hai người ngồi cạnh nhau bên ghế đá, bà thuận tay đưa máy lên chụp đúng lúc An Nhiên đút miếng bánh cho Tùng Hưng.
Hạ Cẩm nhìn vào tấm ảnh vừa chụp, trong lòng thầm khen tuổi trẻ thật tốt. Nhìn hai người vui vẻ ở bên nhau, bà nghĩ tới chính mình và Tống Sơn năm xưa, ông đối với bà cũng dịu dàng, ngọt ngào như thế.
Hai người ngồi thêm một lúc, Tùng Hưng ăn hết hơn nửa hộp bánh liền gói lại, muốn mang về nhà ăn tiếp.
“Lần sau lại làm đi. Anh rất ưng món này đấy” Anh cố ý khoa trương nói để xua đi cảm giác ngượng ngùng của đôi bên. Tay chân cũng nhanh nhẹn đứng lên, đi thẳng ra xe.
“Ừm..”
“Loại hạnh nhân và hạt dẻ là ngon nhất đấy. Em có tính mở tiệm làm bánh không?
Anh trai tốt bụng đây sẽ làm cổ đông góp vốn cho em” Tùng Hưng vừa kh ng xe vừa thông minh chuyển chủ đề, cố ý nhấn mạnh hai tiếng “anh trai”, anh muốn An Nhiên yên tâm, cũng là tự nhắc nhở chính mình không được quá phận.
Nếu anh không có được may mắn cùng với cô, chỉ bằng cứ làm anh trai, được ở bên cô gần hơn một chút là tốt rồi.
Cả hai trêu đùa qua lại chừng nửa tiếng đã tới Tổng cục chống buôn lậu.
“Sao lại ở đây?” An Nhiên kinh ngạc, không phải đi gặp Hoàng Kiên sao?
“Hiện tại Hoàng Kiên đang ở đây”
Phan Tùng Hưng không nói rõ sự tình, chỉ một mạch lái xe theo chỉ dẫn, vòng tới sân sau của tòa nhà.
Cục trưởng đang ở trong văn phòng, đôi lông mày rậm nhíu lại trầm tư.
Đúng lúc đó, có một người gõ cửa báo cáo: “Thưa cục trưởng, có luật sư Phan Tùng Hưng tới tìm ông”
Lúc này, đôi lông mày của cục trưởng mới giãn ra một chút: “Mau mời vào.”
Trong giới luật sư, Phan Tùng Hưng như ngôi sao mới nổi. Hơn nữa, anh từng nhận vài vụ án liên quan tới buôn lậu nên coi như có quen biết với cục trưởng. Vì vậy, anh không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề: “Cục trưởng, giới thiệu với chú, đây là An Nhiên. Cô ấy và Hoàng Kiên là chỗ thân thiết nên hôm nay muốn tới gặp anh ấy”
Cục trưởng lập tức đưa bàn tay lớn ra bắt, vui vẻ niềm nở: “Nghe Hoàng Kiên nhắc đã lâu, giờ mới được gặp. Đúng là một cô gái An Nhiên lễ phép đáp lại. Cục trưởng nhìn đến hộp đồ ăn cô đem theo, thoải mái mở cờ trong bụng. Quả nhiên là phụ nữ hiểu chuyện, chẳng trách Hoàng Kiên đem lòng nhớ thương, Tống Thành cũng để vào mắt.
Cục trưởng nói vài lời với Tùng Hưng xong, liền ngỏ ý muốn được nói chuyện riêng với An Nhiên. Lập tức, Tùng Hưng nhắc nhở: “Em gái cháu còn nhỏ tuổi, chưa va chạm nhiều, vẫn còn thiếu sót. Mong chú đừng nặng lời kẻo em ấy khó xử, cháu cũng đau lòng.”
Cục trưởng võ vai anh, cười lớn: “Nhìn xem này, chàng trai. Chú đây đã một bó tuổi rồi còn không hiểu sao? Cứ yên tâm, yên tâm nhé!”
Lúc này Tùng Hưng mới đồng ý rời đi.
Trước khi đứng lên, anh còn cẩn thận quay sang hỏi nhỏ An Nhiên: “Một mình em ở lại được chứ?”
Cô gật đầu, bàn tay nắm lấy hộp đồ ăn lại siết chặt hơn một chút ở nơi không ai thấy.
Chờ cho Tùng Hưng ra khỏi phòng, cục trưởng mới bắt đầu nói chuyện Nhưng không ngờ ông vừa mở lời đã có điện thoại gọi tới “Là tôi đây” Giọng nói thanh thanh của Trần Tuyết Hoa vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tôi đang trên đường đến chỗ ông.”
Cục trưởng Bạch toát mồ hôi: “Có việc gì thế?”
“Còn việc gì nữa! Ông lại còn hỏi!” Trần Tuyết Hoa sốt ruột, sẵng giọng đáp. Vì mối quan hệ thân tình mà bà nói chuyện với cục trưởng không cần kiêng dè.
Cục trưởng khẽ liếc An Nhiên vấn đang ngồi an tĩnh trên ghế, châm chậm uống trà.
Mối quan hệ xấu giữa hai người phụ nữ này ông không lạ gì. Hiện tại tâm tình của Hoàng Kiên không tốt, khó khăn lắm mới có cửa tháo gỡ, nếu Trần Tuyết Hoa tới làm ầm ï lên thì tình hình sẽ nát bét, Ông bèn kiếm cớ thoái thác: “Tôi chuẩn bị đi họp đây. Bà có gì muốn nói thì cứ nói qua điện thoại luôn đi.”
“Tôi cần gặp tận nơi” Trần Tuyết Hoa vẫn cứng rằn yêu cầu. “Tôi đang trên đường đến chỗ ông rồi. Ông đi họp thì tôi chờ”
Cục trưởng Bạch thở dài. Phiền toái tới rồi đây. Nhìn cô gái tên An Nhiên kia thực xinh đẹp, giao tiếp cũng điềm đạm, lễ phép, không hiểu Trần Tuyết Hoa vì sao cứ kiên quyết phản đối như vậy.
Cùng lắm chỉ là một bà mẹ đơn thân, cũng không phải là người xấu.
Ông phải nghĩ cách xử lí thật nhanh, thật khéo. Nếu để Trần Tuyết Hoa tìm đến đây đúng lúc gặp được An Nhiên thì to chuyện.
Ông cũng chưa nói với bà về việc Hoàng Kiên tâm tình bất ổn, tuyệt thực mấy hôm nay nữa Thật đau đầu!