- Tôi chưa thấy có ai vô duyên và chai mặt như cô, người ta
vẫn chưa đồng ý hay cho phép tại sao cô lại dám cầm cuốn sách của người khác là
thế nào...??
Vân giả vờ thương hại và hối lỗi. - Tôi xin lỗi, tại tôi tưởng
anh là một con người tốt bụng, và hai nữa gia đình anh lại giàu có nên tôi mới
dám mượn sách của anh, tôi mượn sách rồi tôi sẽ trả chứ có phải tôi cướp luôn của
anh đâu mà anh bảo tôi là chai mặt, anh có thấy mình hơi quá đáng không hả...??
Hoàng đã được nếm mùi đau khổ vì miệng lưỡi của Vân nên anh
đành cố nuốt giận vào lòng.
Hoàng đứng lên, anh không muốn nói chuyện hay nhìn thấy mặt
của con nhóc này nữa.
Vân thấy Hoàng định đi về, nó liền hỏi.
- Anh có thể cho tôi biết là tôi có thể trả cuốn sách này
cho anh theo cách nào không...??
Hoàng chán nản lắc đầu, anh bảo Vân.
- Thôi cứ giữ lấy mà đọc vì trong thư viện của nhà tôi có rất
nhiều sách thuộc loại này...!!
Vân mặc dù thích cuốn sách thật, nhưng nhận ơn từ một người
như Hoàng, nó không thích nên nó cương quyết bảo Hoàng.
- Nếu thế thì tôi đành phải trả anh cuốn sách này, tôi không
muốn anh lại coi khinh tôi...!!!
Vân đưa cuốn sách ra trước mặt của Hoàng, anh nhìn cái tay
đang cầm cuốn sách của Vân, anh cười khẩy hỏi nó.
- Cô mà cũng biết nói câu này à, tôi đã nói là không cần đến
nó nữa thì cô cứ cầm lấy đi sao còn lắm mồm và lôi thôi làm gì...!!
Vân càng nghe Hoàng nói, nó càng tức.
- Này anh, anh có thấy mình nhỏ mọn quá không hả, anh đã bao
nhiêu tuổi rồi mà cứ tìm cách gây sự và cãi nhau với một con nhóc như tôi...!!
Hoàng bực cả mình, anh không thèm bảo nó thế nào nữa, anh bước
đi luôn.
Vân đâu chịu buông tha cho Hoàng dễ dàng thế, thấy Hoàng bỏ
đi, nó cũng bước theo, thành ra Hoàng đi trước, nó lẽo đẽo theo sau, Vân đếm từng
bước chân của mình, thậm chí nó còn dơ nấm đấm lên dứ dứ ở đằng sau gáy của
Hoàng nữa, nó lấy tay bịp miệng mình lại vì buồn cười.
Hoàng nghe có tiếng bước chân ở đằng sau, anh vội quay ngay
lại, anh thấy con nhóc đang che miệng cười, chưa hết nó và anh đang đứng đối diện
với nhau.
Bầu trời đã về trưa, cái nắng nóng lúc này đã dâng cao, những
tán lá cây đang hắt lên những tia sáng chói chang và những cơn gió đang thổi nhẹ
qua hai người.
Vân cười cười hỏi Hoàng.
- Chồng của em có thể mời em một bữa ăn được không...??
Hoàng tròn xoe mắt ra vì kinh ngạc, anh kêu khổ, con bé này
đúng là nó chẳng coi anh ra cái gì thật, nó chỉ coi anh là một con dối của nó
thôi, vì nó không những chửu anh, chơi xỏ anh và bây giờ nó còn đòi anh mời nó
ăn cơm nữa chứ, chúa ơi sao trên đời này lại có một con nhóc không biết liêm sỉ
như nó.
Hoàng vừa tức giận và vừa mai mỉa Vân.
- Cô không thấy là mình hơi kỳ lạ hả, tôi không thấy có người
con gái nào như cô cả, sao cô lại dám bắt ép tôi mời cô ăn là thế nào, cô không
thể nào tự mình đi được hay là cô không có tiền trả...!!
Vân vuốt vuốt cái mũi của mình, nó khoanh tay lại, cuốn sách
đung đưa trong tay của nó.
- Dạ, cả hai anh ạ, vì em lỡ không mang theo tiền và...!!
Vân nheo nheo mắt trêu Hoàng.
- Không lẽ em không thể nhờ chồng chưa cưới của mình mời
mình ăn một bữa hay sao, anh mà keo kiệt như thế này thì ai mà dám lấy
anh...!!!
Hoàng ôm đầu, cái mặt của anh bắt đầu nhăn lại, anh bỏ đi
trước, Vân cười khoái trí, nó liền nắm ngay lấy tay của Hoàng, vừa đi nó vừa âu
yếm bảo Hoàng.
- Anh yêu mình đi ăn luôn nhé, vì em đã đói lắm rồi...!!
Hoàng hất tay của Vân ra, anh càng cố thì nó càng nắm chặt lấy
thầm chí n ó còn ôm chặt lấy khủy tay của anh.
Hoàng đành chịu thua, anh dở khóc dở cười, chúa ơi, có ai bị
rơi vào tình huống như anh không hả trời.
Vân trong lòng thì tức và căm hận Hoàng lắm vì hắn làm cho
cái chân của nó đến bây giờ vẫn còn đau, hắn còn dám sỉ nhục và nói xấu nó nữa,
nên nó quyết tâm làm cho cái tên này điên đầu và phát rồ lên vì nó thì thôi.
Vừa nắm tay của Hoàng, nó vừa đi vừa nhảy lên như một con
nhóc được cha của mình dắt đi dạo công viên trông hai người giống cha con hơn
là người yêu.
Hoàng lắc đầu kêu khổ, tên Vũ bạn của anh nói đúng anh và nó
là oan gia, mặc dù không muốn và không thích gặp nhau nhưng ông trời lại chơi
ác cứ bắt ép anh phải gặp nó. Hoàng ngán ngẩm con nhóc này lên đến tận cổ rồi.
Anh chán nản hỏi nó.
- Cô muốn ăn gì....??
Vân xoa xoa vào bụng của mình, nó bảo Hoàng.
- Tôi thích rất nhiều món, nhưng thôi chào anh...!!
Nói xong câu đó, Vân liền buông tay của Hoàng ra, trước khi
quay gót đi, nó bò lăn ra để cười.
Hoàng nhìn Vân đầy tức tối, thì ra nó lại chơi xỏ anh, anh
muốn điên cả đầu và hai bàn tay của anh bóp chặt lại với nhau, bây giờ Hoàng muốn
cho Vân vài cái tát lắm, nó làm cho anh khổ sở từ nãy giờ, anh cứ tưởng nó ép
anh mời nó đi ăn thật, hóa ra nó chỉ muốn chơi anh mà thôi.
Vân le lưỡi ra để trêu Hoàng.
- Em suy nghĩ lại rồi, em không thể nào chịu đựng nổi một
ông chồng như anh đâu, anh vừa keo kiệt, miệng lưỡi lại như đàn bà, em mà lấy
anh hóa ra là hai người đàn bà lấy nhau à, thiên hạ mà biết họ lại khinh thường
em không có mắt chọn chồng thì khổ, chào anh nhé anh yêu, em hy vọng anh sẽ tìm
được một người con gái có thể sửa được cái tính đó của anh.....!!
Vân vừa đi vừa chạy vì nó sợ Hoàng sẽ đuổi theo và cho nó một
trận, trên môi nó nở một nụ cười thích thú, he he he, nó sung sướng vì đã cho
cái tên ngu ngốc kia một vố thật đau.
Hoàng bất lực nhìn theo Vân, anh tái mặt, anh chưa bao giờ bị
sỉ nhục như thế này cả, con nhỏ kia nếu để tôi gặp cô thêm một lần nữa, tôi cần
phải cho cô biết cô sẽ nhận được những gì mà cô nói với tôi ngày hôm nay, cô
dám khinh tôi là đàn bà hả, ha ha ha, anh cũng phá ra cười như điên, nhưng chỉ
được hai câu là anh ngừng ngay lại, trong đầu của anh hiện lên một kế hoạch,
cái mặt của anh giãn ra và cái miệng của anh khẽ nhếch lên.
Vân chạy một mạch và không dám quay đầu lại, nó chỉ sợ Hoàng
đuổi theo nó ở đằng sau thì khốn.
Chạy được một đoạn khá xa, Vân phải dừng lại để thở, cái
chân của nó rã ra vì chạy bộ và vì vết thương sau tai nạn của nó vẫn còn chưa
lành hẳn.
Lấy tay quẹt mồ hôi trán, tuy là hơi mệt mỏi nhưng tinh thần
của nó rất phấn chấn vì nạn nhân của nó hôm nay là Hoàng, kẻ mà nó căm hận nhất
đời đã bị nó xử.
Vân mỉm cười cất bước, nhìn mọi người vội vàng lái xe về nhà
để ăn cơm trưa hay chỉ đơn giản là tránh cái nắng nóng, trong lòng của nó cảm
thấy hơi cô đơn và buồn bã.
Vân đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, nó đứng lặng ở đấy,
niềm vui lúc nãy của nó tan biến đi đâu hết cả, nỗi đau phải xa nhà và là một kẻ
lang thang đang chiếm hết tâm trí của nó.
Vân thở dài nghĩ, bao giờ mình mới có thể về nhà và liệu
mình có tìm được một người đàn ông mà mình tin tưởng để gửi gắm trái tim hay
không.
Vân quá đói và quá mệt để đi về nhà, nhìn thấy có một chuyến
xe buýt đang đến, nó liền dơ tay ra vẫy vẫy, rồi trèo luôn lên khi chiếc xe dừng
lại.
Vân hỏi chị soát vé về trạm sắp tới và hỏi xem nó có thể xuống
ở đâu, nó yên tâm vì nó cách nhà cũng không xa lắm, chọn cho mình được một chỗ
trống, nó ngồi xuống. Vân nhìn mọi người xung quanh, ngồi được một lúc, cái mắt
của nó díp lại, nó ngủ ngà ngủ ngật ở trên xe.
Đến khi chiếc xe dừng lại, chị soát vé phải gọi và lay nó
hai ba lần nó mới tỉnh giấc.
Vân giật mình đứng lên và hỏi chị.
- Chị làm ơn cho em hỏi em đang ở đâu....??
Chị soát vé phì cười bảo nó.
- Đây là bến đỗ của xe buýt, em nên bắt chuyến khác để về
nhà, vì chiếc xe này không đi nữa đâu...!!
Vân kêu khổ vì ngủ quên mà nó bị lỡ cả chuyến xe, nó cảm ơn
chị và bước xuống.
Mắt của nó hoa cả lên vì nắng và cái đầu của nó như bị ai vò
vì đau, còn cái bụng của nó lại xôi lên vì đói.
Vân nhìn xung quanh, ngoài xe và xe ra nó không còn trông thấy
cái gì khác nữa, nó ngán ngẩm và buồn thay cho cái số của nó, không biết đây là
chỗ nào.
Vân lê bước ra đường, ánh nắng hắt lên đầu và lên người của
nó, nó lấy tay che đầu lại, vừa đi nó vừa chạy, nó chỉ mong mình có thể về nhà
ngay vào lúc này. Vân sờ tay vào túi quần, nó đang ước lượng xem mình còn bao
nhiêu tiền để thuê xe về nhà hay là đi ăn, nhưng xui cho nó vì hình như nó chỉ
còn vài xu lẻ.
Vân nhăn mặt lại vì lo và vì sợ, nó cảm thấy tình trạng của
nó lúc này không khác lúc đầu nó đến đây là mấy, không tiền, không nhà và không
biết đường.
Vân ôm đầu đứng ở đấy, nó ngồi xuống cái ghế chờ xe buýt, nó
co chân lên và nhìn mọi người đi ra đi vào. Vân dựa vào cái bảng quảng cáo và mắt
của nó nhắm lại, mặc dù nó muốn về nhà nhưng nó không còn sức để mà lê nữa rồi.
Vân run run mở cái điện thoại ra, nó cần gọi cho Thu - bạn
thân của nó.
Nhưng mà xui cho nó, Thu chắc là đang bận nên không bắt máy.
Vân cố gọi hai ba lần mà cũng không được, Vân ngán ngẩm nghĩ, mình đúng là vô duyên,
có mỗi con bạn tuy là ở xa nhau nhưng trong lúc mình gặp chuyện buồn hay khó
khăn như thế này thì nó lại đi đâu mất.
Vân cúp máy và đút nó luôn vào túi. Vân nghĩ hay là mình nhờ
Khoa đi đón vì ngoài hắn ra mình không nghĩ được ai khác nữa cả.
Vân còn chần chừ chưa quyết thì có một ông người nước ngoài
bước lại và hỏi nó bằng tiếng Pháp.
- Cô làm ơn chỉ cho tôi viện bảo tàng lịch sử ở chỗ nào được
không...??
Vân giật mình nhìn lên, miệng của nó cười tươi, nó liền đáp
lời.
- Xin lỗi, nhưng tôi cũng là người lạ ở đây nên tôi không biết
nó ở đâu cả, phiền ông đi hỏi người khác...!!
Ông ta cũng mỉm cười đáp lại Vân, ông không ngờ là có thể gặp
được một cô bé có thể hiểu được mình đang nói gì.
- Cháu có thể hỏi giúp tôi được không, vì đây là lần đầu
tiên tôi sang Việt Nam để du lịch nên tôi sợ là họ không hiểu tôi đang nói
gì...??
Vân cười cười, nó quay sang hỏi người bên cạnh, nhận được
câu trả lời rồi, nó liền nói cho ông người nước ngoài kia biết.
Ông cười tươi và hạnh phúc vì mình đã tìm được điện chỉ nơi
mà ông cần đến, ông liền bo cho nó tiền, nhưng nó từ chối không nhận, ông mỉm
cười bảo nó.
- Cháu hãy nhận đi cho ta vui vì không ai tốt như cháu cả...!!
Vân từ chối mãi mà ông kia không từ bỏ cái ý định muốn cho
Vân tiền, nó đành phải nhận, tuy nhiên nó chỉ lấy của ông một ít đủ để đi xe về
nhà thôi.
Vân bảo ông khách.
- Cháu sẽ nhận nhưng cháu chỉ lấy từng này thôi, nếu ông mà
ép cháu quá thì cháu xin lỗi cháu phải từ chối...!!
Ông khách mỉm cười đáp lại lời của nó, sau khi ông bỏ đi
theo một hướng mà nó đã chỉ. Vân đứng lên rời khỏi trạm xe buýt, nó đang có ý định
tìm một chiếc xe nào đó để về.
Vân trở về căn gác nhỏ của mình, vừa đi về đến đầu ngõ, Vân
thấy có một chiếc xe ô tô đang đi vào. Nhìn màu xe và kiểu xe, Vân giật mình lẩm
bẩm.
- Chiếc xe này sao giống của tên Khoa thế nhỉ, không lẽ hắn
đến đây để tìm mình...!!
Nhưng Vân đã đoán sai, chiếc xe đó tuy có giống về màu sắc
và kiểu xe nhưng không phải của Khoa mà là của một người khác.
Vân lướt qua chiếc xe khi nó dừng lại, chỉ cần người đó
không phải là Khoa thì Vân quan tâm làm gì.
Vân đi được hai bước, Vân nghe có tiếng gọi và hỏi mình.
- Cô là Vân đúng không...??
Vân giật mình trả lời người đàn ông trước mặt.
- Vâng, nhưng làm sao mà anh biết tên của tôi...??
Người đàn ôn cười cười, anh ta bảo Vân.
- Bà chủ của tôi mời cô tới nhà chơi...!!
Vân càng kinh ngạc hơn vì Vân không biết bà chủ của anh
chàng kia là ai, và tại làm sao anh ta biết mặt của Vân. Vân còn đang ngơ ngác vì
không hiểu, anh chàng đã nói tiếp.
- Bà chủ Hoa muốn tôi tới đây đón cô...!!
Vân à lên coi như đã hiểu, thì ra anh chàng này là tài xế của
nhà bà Hoa, thảo nào anh ta biết tên và mặt của Vân.
Vân cười khì bảo anh ta.
- Vâng, anh chờ tôi một chút, tôi cần phải vào nhà để lấy một
số thứ...!!
Anh ta mỉm cười đáp lại lời của Vân, anh ta bảo.
- Cô cứ tự nhiên, tôi chờ cô ở ngoài này, khi nào cô xong
thì lên tiếng nhé...!!
Vâng gật đầu rồi chạy vào nhà. Thật ra, Vân cũng chẳng có
cái gì để lấy hay để thay, nhưng Vân không yên tâm mà bỏ đi được vì gần cả ngày
hôm nay không về nhà nên Vân cần kiểm tra xem có mất cái gì không.
Ngồi trên xe, Vân và anh chàng tài xế không ai nói với ai
câu nào. Anh chàng tập trung vào lái xe, còn Vân nhìn ra hai bên đường. Cả ngày
hôm nay, Vân không có cái gì vào bụng cả, cơ thể của nó như muốn lả cả ra, chân
tay của nó phát run vì đói.
Vân nhắm mắt của mình lại, người của nó khẽ dựa vào cái ghế
xe.
Anh chàng tài xế vì mải tập trung vào lái xe nên không để ý
gì tới Vân. Khi chiếc xe lăn bánh vào cổng, anh ta quay sang để bảo Vân là đã đến
nơi, nhưng anh chàng phải phì cười vì Vân đang say sưa trong giấc mộng.
Anh ta lắc đầu và cố lay Vân dậy, nhưng không có tác dụng.
Vân do vừa đói, vừa mệt, cộng thêm bị cảm từ hôm qua đến giờ nên nó đã thiếp đi
lúc nào không hay. Số thuốc mà Khoa mua cho Vân, Vân không hề uống hay dở ra
xem, vì nó vốn là một con bé lười uống thuốc, nên mỗi lần nó bị bệnh, bố mẹ và
ông của nó phải ép nó lắm nó mới nhắm mắt mà nuốt cho trôi, nay nó sống một
mình, không ai quản và cũng không có ai biết để làm cái việc đó.
Cơ thể của nó nóng lên, hình như là nó bị xốt, cái mặt đỏ
lên, mồ hôi lấm tấm ở trên trán của nó.
Anh chàng tài xế vừa động vào vai của nó, anh ta phải rụt
ngay tay lại vì người của nó như là cái lò than.
Anh ta hốt hoảng vội gọi tên Vân thật to, làm cho Vân giật
mình thức giậy. Vân lấy tay dụi mắt, nó hỏi anh ta.
- Đã đến rồi hả anh....??
Anh ta bước xuống mở cửa xe cho nó và bảo.
- Đến rồi, cô xuống đi, bà chủ đang đợi cô ở trong nhà...!!
Vân lảo đảo bước xuống, cái đầu của nó đau nhức và hơi lạnh
như thấm vào cơ thể của nó. Vân vội ôm lấy mình, nó cố đi vào trong, nhưng hình
như đôi chân không còn nghe theo lời của nó nữa, nó khụy dần xuống.