Khoa đang ở trong phòng của mình, cả ngày hôm nay anh không
phải gặp con nhỏ Vân nên đ ầu óc của anh thanh thản, anh đang tận hưởng không
khí bình yên và riêng tư, nhưng nó bị phá vỡ khi anh nghe có tiếng gõ cửa dồn dập.
Khoa bực cả mình, sao anh không có phút giây nào yên thế nhỉ,
đang muốn được yên thân thì lại bị làm phiền.
Khoa bước xuống đất, anh đi ra mở cửa. Anh hỏi cô giúp việc
của mình.
- Có chuyện gì hay sao mà chị gõ cửa phòng của tôi gấp gáp
thế....??
Chị kia thở dài bảo.
- Cô Vân bị cảm nặng quá nên bà nhờ cậu đưa cô ấy đi bệnh viện...!!
Khoa lo lắng hỏi Hồng.
- Cô ấy bây giờ ở đâu...??
Hồng lễ phép trả lời Khoa.
- Cô ấy đang ở trong phòng khách.....!!
Khoa mặc dù ghét Vân, và không muốn gặp mặt nó, nhưng vì anh
mà nó bị cảm, anh lo nó mà bị làm sao anh sẽ ăn năn vì hối hận mất.
Khoa vào phòng của mình lấy cái áo dài tay, anh khoác vào và
vội đi xuống lầu.
Vân nằm trên ghế xô pha, mắt của nó đỏ lại vì xốt, nó cảm tưởng
mọi thứ như đang quay xung quanh nó, giống như người ta bị say xe hay say sóng
do đi thuyền.
Bà Hoa nắm lấy tay của nó bà âu yếm hỏi nó.
- Cháu cảm thấy trong người thế nào, cháu chờ một chút, Khoa
sẽ đưa cháu đi bệnh viện ngay bây giờ...??
Vân cố mỉm cười và trấn an bà Hoa.
- Cháu không sao đâu, cháu chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe
ngay ấy mà....!!
Bà Hoa thấy Vân bị xốt như thế này mà nó vẫn còn bướng nên
bà gắt.
- Cháu nên đi khám đi thì hơn, cháu tưởng bệnh cảm mà không
chết người hả, không lẽ cháu không đọc báo hay là xem phim, người ta nói chỉ cần
để quá, nó mà biến chứng ra căn bệnh khác thì khổ...??
Vân sợ nhất là không khí của bệnh viên, hơn một tháng ở
trong ấy, nó cảm thấy như một cái nhà tù, nó nghét mùi thuốc và sự ngột ngạt của
những con người bệnh tật. Vân nhắm mắt lại vì sợ, tại sao nó cứ bị ốm đau như
thế này.
Khoa bước xuống, thấy nó nằm dài ra đấy. Anh quan tâm hỏi
han nó.
- Cô không sao chứ....??
Vân cười khẩy bảo Khoa.
- Tôi không sao, cảm ơn anh vì đã quan tâm...!!
Khoa tức khí nghĩ, con nhỏ kiêu kỳ kia, tôi quan tâm và lo lắng
cho cô, cô không cám ơn tôi và cảm động vì lòng tốt của tôi thì thôi sao cô dám
mai mỉa tôi là thế nào. Khoa cố nén giận lại để không quát Vân, vì dù sao con
nhỏ cũng vì anh nên mới thành ra thế này.
- Cô đứng lên đi tôi sẽ đưa cô đi khám....!!
Vân nhất quyết không đi đâu cả, nó nghĩ đơn giản chỉ là do
nó đói quá mà thôi.
- Không cần đâu, tôi chỉ muốn có cái gì bỏ vào bụng thôi,
híc, cả ngày hôm nay tôi không có cái gì để ăn cả....!!
Bà Hoa kinh ngạc hỏi nó.
- Cháu đã làm gì mà cả ngày hôm nay không ăn uống gì là
sao...??
Vân cười khổ bảo bà Hoa.
- Dạ, không có gì chỉ là cháu mải đi chơi quá nên bị lạc đường....!!
Bà Hoa phì cười, bà bảo Hồng.
- Cháu nấu cái gì ngon ngon cho con nhóc này nhé, nó không
muốn đi khám bệnh thì mình gọi bác sĩ đến đây cũng được.....!!
Bà Hoa dặn dò Hồng vài câu, bà bảo Khoa.
- Sao cháu còn đứng đó, còn không mau gọi bác sĩ Hùng tới
đây đi, bà nói cho cháu biết nếu Vân mà bị làm sao bà sẽ không tha cho cháu đâu
...!!
Khoa kêu khổ, anh lại bị bà mắng vì con nhỏ kia, bây giờ anh
đâm ra ghen tị với nó. Bà chỉ gặp con nhỏ có một lần mà bà đã yêu thương và coi
nó hơn cả anh.
Khoa ngán ngẩm, anh bấm số và gọi cho ông bác sĩ kia.
Mấy ngày sau đó Vân bị bà Hoa ép ở nhà bà để tiện cho việc
chăm sóc.
Vân không thể nào từ chối tấm lòng của bà Hoa được nên đành
nhắm mắt lại để chấp nhận. Vân phải gặp và nhìn thấy Khoa hàng ngày là cực hình
và là nỗi ám ảnh của nó vì anh ta nhìn nó rất lạ, ngoài cái thái độ lạnh lùng
và pha chút châm biến ra thì không còn gì nữa.
Vân hiểu anh ta không muốn mình tới đây sống, mà trong lòng
của nó có muốn đâu, nó chỉ cầu mong mình nhanh khỏi để về nhà cho nhanh.
Nắm chán ở trên giường, Vân ngồi dậy, tìm cho mình được một
bộ quần áo. Vân bắt đầu thay ra, chỉ mới cởi được cái ngoài, nó giật mình quay
lại vì...
Khoa ngồi ở trên phòng của mình, anh tự hỏi là con nhóc kia
đã ngủ chưa, anh cần phải nói chuyện thẳng thắn với nó về vấn đề này nếu không
mai sau lại bị hiểu lầm hay có rắc rối xảy ra thì khổ, anh nghĩ nên làm điều
này từ trước thì hơn.
Anh bước sang phòng bên cạnh, cầm cái nắm cửa, anh thấy nó vẫn
còn mở, nên nhẹ nhàng bước vào. Anh nghĩ con nhỏ bị cảm chắc là nó đang ngủ,
mình không nên gõ cửa làm gì, anh sợ phá giấc ngủ của nó.
Khoa mở to mắt ra và cái mặt của anh đỏ lên khi anh nhìn thấy
hình ảnh này của Vân. Khoa vội quay mặt đi, anh khẽ gắt.
- Cô thay đồ nhanh lên....!!
Vân giật mình, nó cuống quýt mặc vội cái áo, mặt của nó cũng
đỏ như một trái cà chua. Vân vừa ngại, vừa xấu hổ và vừa tức giận. Vân quát.
- Cái đồ biến thái kia, anh đang làm gì thế hả, anh chê tôi
vào phòng người khác mà không biết gõ cửa, thế còn anh, anh cũng có khác gì tôi
đâu...!!
Khoa quay mặt lại, anh nhìn nó từ đầu xuống chân. Anh cười
khẩy bảo nó.
- Xin lỗi cô nhé vì làm cho cô buồn, lúc này tôi chẳng nhìn
thấy được gì của cô cả, mà nếu cô có nhìn thấy thì tôi cũng không có hứng thú
gì với cô đâu vì tôi chỉ coi cô là một con nhóc và....!!
Anh thở dài bảo nó.
- Với cái tính cách đanh đá và chanh chua như của cô thì ai
mà dám động...!!
Vân điên tiết, hắn xông vào đây, không những không xin lỗi
mình, hắn còn dám chửu xéo mình là sao.
Vân tiện tay đẩy Khoa ra ngoài cửa, nó hét.
- Anh cút về phòng của anh đi và tôi hy vọng anh đừng bao giờ
bước chân đến đây nữa....!!
Khoa tiện tay cầm luôn lấy áo của nó, anh khẽ giật ra một
cái, hàng cúc đầu tiên của nó bung ra.
Cả Vân và Khoa đều đỏ mặt, Vân vội buông Khoa ra, nó ôm lấy
ngực của mình và quay lại đằng sau để đóng cúc áo. Cái vai của nó rung lên vì
giận và vì xấu hổ.
Vân tức quá liền dơ tay lên để đánh cho Khoa một cái tát
nhưng anh nhanh hơn, anh cầm lấy tay của nó và đẩy nó ngã xuống giường.
Vân sợ hãi và không hiểu tên kia định làm gì nó. Khoa cười
khẩy, anh ngồi lên người của nó, hai tay của anh giữ chặt lấy hai tay của nó,
anh bảo.
- Cô đanh đá vừa thôi và cũng đừng có làm cao quá, nói cho
cô biết tôi không bao giờ nghĩ đến cô dù chỉ là một chút....!!
Vân nghe anh ta khinh bỉ mình, nó cũng cười khẩy bảo Khoa.
- Tôi cũng vậy, nếu hai chúng ta không coi nhau ra cái gì
thì may quá rồi còn gì....!!
Vân trừng mắt lên nói tiếp.
- Tôi yêu cầu anh xuống khỏi người tôi ngay nếu không tôi
hét to lên cho cả nhà nghe thấy bây giờ....!!
Khoa nheo nheo mắt trêu nó.
- Sao thế không phải là cô thích tôi và mong muốn tôi làm
như thế này à....!!
Vân định kêu lên thì Khoa đã bịp miệng của nó lại. Vân bí thế
không biết làm thế nào cả, nó dùng cái tay còn lại để đẩy Khoa xuống.
Khoa thích thú khi được trêu đùa nó như thế này, anh mỉm cười
bảo nó.
- Thế nào hả em yêu, cố gắng làm gì chỉ cần em nói là em xin
lỗi anh và hứa từ này không được ăn nói hỗn với anh nữa thì anh sẽ buông tha
cho em....!!
Vân làm sao mà nói khi cái miệng của mình bị Khoa bịp lại.
Khoa giả vờ thở dài bảo Vân.
- Em ngoan cố quá đấy anh đã cho em một cơ hội rồi mà em
không biết nắm lấy, kiểu này xem ra anh phải xử em mới được....!!
Bà Hoa cũng muốn kiểm tra xem Vân đã đỡ chưa, bà bưng cho nó
một tô cháo nóng mà Hồng vừa nấu xong.
Bà thấy cánh cửa hơi hé mở, bà liền bước vào.
Bà Hoa xửng xốt khi thấy cảnh Vân nằm dưới còn Khoa ngồi lên
trên. Bà vừa mừng vừa buồn cười, bà nghĩ bọn trẻ bây giờ khiếp quá, chúng nó chỉ
mới tìm hiểu nhau thôi mà đã làm như thế này rồi.
Bà ngập ngừng không biết mình có nên lên tiếng hay không,
nhưng nghĩ thế nào bà liền bước ra và khép luôn cửa lại. Bà cười thầm ở trong
lòng, như thế này càng may, chúng nó càng nhanh tiến tới bà càng nhau có cháu
dâu, đây không phải là điều mà bà mong ước bấy lâu nay hay sao.
Vân không tài nào đẩy Khoa ra khỏi người mình, nó nhục nhã
quá, nước mắt của nó xắp trào ra và cái mặt của nó bí xị lại vì bị bắt nạt.
Khoa thích chí hỏi Vân.
- Thế nào hả em yêu, em đã suy nghĩ lại lời đề nghị của anh
chưa....??
Vân đã hãi quá nên nó gật gật cái đầu. khoa thấy nó hình như
xắp khóc thì phải, anh thấy mình cũng đùa hơi quá. Khoa liền buông tay ra khỏi
miệng của Vân và anh cũng bước xuống đất luôn.
Vân bàng hoàng và sợ cứng cả người, hu hu hu, thật là hú
vía, chúa ơi, con vừa bị cái gì thế này, hic, từ sau con sẽ đóng cửa lại thật cẩn
thận khi con ở trong phòng.
Hai tay của Vân nắm thật chặt vào cái láp giường, mũi của nó
nhăn lại. Vân đang tính cách trả thù tên kia cho bõ tức, hắn dám làm nhục mình
và đe dọa mình, được lắm đã vậy thì anh đừng trách tôi độc ác.
Vân ngồi dậy, nó đi thẳng ra cửa. Khoa nhìn nó ngạc nhiên
anh tưởng nó sẽ quát mắng hay chửu anh vài câu cho bõ tức chứ, sao nó lại hầm hầm
bỏ đi và không thèm bảo anh thế nào. Khoa chột dạ nghĩ, hay là nó đang toan
tính gì ở trong đầu, anh hốt hoảng cũng bước theo nó ra khỏi phòng.
Đúng là Vân đang có một kế hoạch, nó gõ cửa phòng của bà
Hoa.
Bà Hoa cười thật tươi khi nhìn thấy nó.
Vân cũng cười đáp lại bà.
- Bà ơi cháu có chuyện cần nói.....!!
Bà Hoa đã chứng kiến cảnh của hai đứa nên bà khẽ che miệng
mình lại vì cười. Bà Hoa nghĩ chắc con nhỏ sang đây để nói cho bà biết tình cảm
của hai đứa.
Bà Hoa vừa dứt suy nghĩ thì Vân bảo.
- Bà ạ, cháu đã suy nghĩ lại lời đề nghị của bà rồi, cháu
xin lỗi nhưng cháu không thể nào sống ở đây được....!!
Bà Hoa giật mình, không lẽ bà đoán sai.
- Cháu bị làm sao thế, không lẽ hai đứa lại cãi nhau à...?/
Vân lắc đầu, nó cương quyết bảo bà Hoa.
- Cháu biết bà thương cháu nhưng cháu thấy mình sống ở đây
không tiện cho lắm, bà yên tâm cháu sẽ thường xuyên tới thăm bà....!!
Bà Hoa dù sao vẫn thích nó tới đây sống hơn, bà cố gượng ép
bảo nó.
- Cháu không thể nào suy nghĩ khác được hay sao....??
Vân nắm lấy tay của bà Hoa, nó nói với bà bằng cái giọng
kính yêu.
- Cháu thương bà như bà ngoại của cháu ở nhà, nhưng chuyện
này cháu xin bà đừng ép cháu....!!
Bà Hoa thấy Vân sắp khóc đến nơi, bà hốt hoảng bảo nó.
- Thôi được rồi, nhưng nếu cháu thay đổi quyết định của mình
thì cháu có thể dọn đến đây bất cứ lúc nào...!!
Vân sung sướng quá, nó liền ôm lấy bà Hoa, nó vừa cười vừa bảo.
- Dạ, cháu biết rồi, cháu cám ơn bà nhiều lắm....!!
Bà Hoa cũng vòng tay ra sau lưng để ôm lấy nó. Bà cũng mỉm
cười.
- Cháu gái ngoan của ta, cháu nhớ là phải giữ gìn sức khỏe đấy...!!
Vân hạnh phúc vì đã tìm cho mình được một người yêu thương,
quan tâm và lo lắng cho nó như bà Hoa.
Vân tạm biệt bà Hoa để về nhà của mình. Trước khi đi về, Vân
nhìn Khoa tóe lửa, cái tên chết tiệt kia, anh hãy sống cho tốt, tôi có thèm vào
ở nhà của anh, vậy là anh sung sướng nhé, tôi đã đi đúng như ý nguyện của anh.
Khoa tưởng Vân tìm cách trả thù anh nhưng anh không ngờ con
nhỏ chỉ xin phép bà anh cho nó về nhà. Vân cũng quyết định không đến đây sống nữa,
xem ra anh đã dọa cho nó sợ hãi nên nó phải bỏ đi. Trên môi của Khoa khẽ nhếch
lên, anh tựa cửa nhìn bóng dáng của nó khuất dần sau cánh cửa, trong lòng của
anh hình như có một cái gì vừa nhói lên và trái tim của anh hơi đập nhanh thì
phải.
Vân được anh chàng tài xế đưa về nhà, trên đường đi. Vân cười
khẩy khi nghĩ đến cái mặt hài lòng của Khoa. Vân nhếch mép lên, tay của nó nắm
chặt vào chéo áo của mình, nhưng nó cũng đỏ mặt ngay lập tức khi nghĩ đến tình
huống mà nó vừa trải qua.
Vân bước xuống xe, nó cảm ơn anh chàng tài xế và bước vào
nhà.
Chị hàng xóm hỏi nó.
- Em đi đâu mà từ hôm qua tới giờ chị không gặp....??
Vân cười khổ bảo chị.
- Em ở nhờ nhà bạn, hôm nay chị không đi làm à....??
Chị kia cười cười bảo nó.
- Hôm nay người yêu của chị tới chơi nên chị nghỉ ở nhà...!!
Thấy cái mặt đỏ hồng và nụ cười nở trên môi sung sướng của
chị, Vân phì cười, thì ra khi người ta yêu họ lại hạnh phúc như thế này.
Vân nheo nheo mắt trêu chị.
- Chúc mừng chị nhé, em hy vọng anh chị có một buổi tối thật
lãng mạng...!!
Chị kia nghe Vân trêu lại càng đỏ mặt hơn, chị cố lấp liếm sự
ngượng ngùng bằng cách khẽ gắt Vân.
- Em liệu hồn đấy nhé, em mà trêu chị nữa, chị sẽ xử em bây
giờ...!!
Chị liền tiến lại, chị thọc tay vào nách của Vân, làm cho
Vân phải cười toáng lên vì buồn.
Vân cầu xin chị.
- Chị tha cho em đi, em hứa sẽ không bao giờ làm như thế này
nữa...??
Chị kia còn trêu nó một lúc mới chịu buông tha cho nó. Vân
cười đến chảy cả nước mắt, trước khi Vân vào nhà, nó liền đóng ngay cửa lại và
nói vọng ra.
- Chúc anh chị vui vẻ nhé, he he he.........!!
Chị kia tức điên lên nhưng chị không làm gì được nó vì nó
đóng cửa mất tiêu rồi. Chị đứng ngoài chị đe dọa.
- Con nhóc kia, khi nào em chị mà chị bắt gặp được em thì em
chết....!!!
Vân giả vờ sợ sệt.
- Dạ, chị làm em sợ quá à nhưng khi nào đến lúc đó rồi tình,
kìa chị sao chị còn không mau về phòng của mình đi chị không thấy là mình đang
bỏ tình lang ở nhà à...??
Chị kia khẽ gõ hai cái vào phòng của Vân rồi mới bỏ đi.
Vân mỉm cười, nó nhìn căn phòng trống vắng của mình. Vân thở
dài, rồi ngồi xuống, hình như nó đã không mua thức ăn từ hôm qua đến giờ. Vân
nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm nó quyết định tạt vào cái siêu thị ở bên kia đường
để mua sắm vài thứ cần thiết cho mình.
Vân chạy vào phòng, tắm rửa và thay quần áo, xong xuôi nó cầm
cái ví tiền, khép cửa lại, nó bước ra ngoài.
Đi bộ được một đoạn cũng không xa lắm, nó tạt vào một cái
siêu thị rất to mà nó hay đến mua đồ.
Vân mở cửa bước vào, nó mỉm cười vì hôm nay người ta đến đây
đông quá, như thế càng hay vì nó cũng đang buồn có thêm người làm cho nó bớt cô
đơn.
Vân đến mấy quầy thực phẩm nó chọn toàn thức ăn khô, nhìn mấy
phong kẹo mút, nó thích quá liền mua cho mình một túi bóng to. Vân cũng mua cho
mình rất nhiều mì gói, vì nó là một con bé lười nấu nướng, đi làm về mệt mà bảo
nó nấu cơm thì thà là ăn mì gói cả tháng còn hơn.
Vân đi thang máy lên lầu hai, nó cần mua cho mình một bộ quần
áo, vì từ khi đến đây nó chưa mua bộ nào cả. Chọn đi chọn lại mà nó vẫn chưa
tìm được cái nào ứng ý, bực mình nó lấy đại cho mình một bộ, xong nó vứt vào
cái xe đẩy. Vân để cái xe ở đấy và lại tiếp tục lên tầng ba, vì ở đó có một hiệu
sách.
Vân lang thang hết kệ sách này tới kệ sách khác, nó tìm đến
kệ sách bày bán truyện tranh, nó liền ngồi ngay xuống đó để đọc.
Vân còn đang mỉm cười, nó nghe có một tiếng nói ở bên cạnh.
- Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, mấy cuốn sách này cô
phải bày làm sao cho nó ngăn nắp chứ, cô làm kiểu này ai người ta thèm đọc hay
làm sao mà họ tìm được....!!
Cô gái nhân viên hối lối nói.
- Em xin lỗi, em sẽ đi làm ngay đây...!!
Vân giật mình đứng lên, khi nhìn thấy cái bóng của tên kia
và cả cái giọng nói mà nó không sao quên được.