- Nếu mẹ em đến đây thì em phải nói cho chị biết đấy nhé, nếu
không mẹ em sẽ lo lắng cho em lắm đấy....!!
Thằng bé gật gù ra vẻ đã hiểu. Duy ngồi im suốt từ này đến
giờ, anh chàng chưa bao giờ có em hay có trẻ con đến nhà chơi nên Duy cảm thấy
hơi ngượng ngùng và không được tự nhiên lắm khi nói chuyện cùng thằng bé.
Vân thấy Duy cứ ngồi im mà không chịu nói gì với thằng nhóc.
Vân gợi ý.
- Kìa anh, sao anh không nói gì với nó đi. Không lẽ anh chỉ
ngồi im mãi như thế thôi sao...??
Duy cười gượng bảo Vân.
- Cô bảo tôi phải nói gì với nó bây giờ. Nó vừa nhìn thấy
tôi là lại khóc toáng lên rồi thì nói chuyện gì nữa....!!
Trời lại bắt đầu mưa phùn, nhìn những hạt mưa rơi nghiêng
nghiêng do gió thổi. Vân cảm thấy hơi lạnh, con nhỏ lo thằng nhóc sẽ bị ướt nên
bảo Duy.
- Chúng ta đổi chỗ ngồi đi anh vì ở đây gió to quá sẽ làm nước
mưa tạt hết vào người....!!
Duy đồng tình, anh chàng cầm túi thức ăn mà Vân mua lúc nãy
và cái áo khoác của mình. Vân cúi xuống gần sát người của thằng nhóc rồi âu yếm
bảo nó.
- Chị em mình đi lên trên kia ngồi nhé, chị nghĩ là ở trên
đó cũng nhìn được mẹ của em đấy....!!
Thằng bé tụt xuống ghế, nó đưa hai bàn tay nhỏ xíu của mình
lên. Ý của nó là nó muốn Vân bế nó lên trên kia. Vân mỉm cười rồi nhẹ nhàng kéo
nó vào lòng, con nhỏ thì thầm và vỗ về vào lưng của nó.
- Em đừng có sợ lúc nữa mẹ của em sẽ đến đón em thôi...!!
Nó không nói gì. Duy kinh ngạc trước cử chỉ dịu dàng của Vân
giành cho một thằng nhóc không quen, con nhỏ này cũng khéo nịnh và dỗ dành trẻ
con. Duy không biết là Vân còn có tài gì nữa hay không nhưng chỉ trải qua có một
ngày Duy đã biết thêm được mấy tính cách của Vân rồi nếu thêm bên con nhỏ này nữa
chắc Duy sẽ biết thêm được nhiều mặt nữa của Vân.
Cả ba đi lên một chiếc cầu thang nhỏ bên hông trái của rạp
chiếu phim. Đây chỉ là tầng trệt của lầu một nên có thể nhìn được mọi thứ ở tiền
sảnh. Vân sợ mình ngồi khuất xa sẽ không có dịp quan sát xem có bà mẹ nào đi
tìm con hay không. Vân không muốn mình bỏ lỡ cơ hội được trông thấy mặt một bà
mẹ liều lĩnh bỏ rơi đứa con để đi đâu đó.
Vân đặt nhẹ thằng bé xuống ghế. Cái kẹo mút đang chảy trên
tay của nó, hình như thằng nhóc đã chán không muốn ăn nữa rồi. Vân quan tâm hỏi
nó.
- Em có muốn ăn gì nữa không để chị đi mua....??
Thằng bé lắc đầu, tay của nó chỉ vào chai nước khoáng. Nó ăn
nhiều kẹo ngọt quá nên khát nước. Vân mở nắp chai, rồi rót vào cái ly lúc nãy.
Vân nhẹ nhàng bảo nó.
- Lần này để chị cho em uống nước nhé, lúc nãy em đã làm đổ
hết cả ra áo rồi đấy....??
Thằng nhóc gật đầu. Vân nhẹ nhàng nâng ly nước lên miệng của
nó rồi cho nó uống từng ngụm nhỏ. Vân làm rất khéo nên không có giọt nước nào đổ
ra. Thằng nhóc sau khi uống đủ, nó thỏa mãn không muốn uống tiếp nữa.
Duy đưa mắt nhìn xung quanh. Trời mưa làm cho nhiều khán giả
không muốn về nhà, họ đang đứng và ngồi rải rác trong tiền sảnh. Tiếng nói chuyện
râm ran. Duy thấy nơi đây thật khác xa với nơi mà anh chàng đang sinh sống. Duy
có lẽ sẽ yêu quê hương của Vân vì dù sao quê cha đất tổ của anh chàng cũng ở
đây.
Duy chưa bao giờ đến đây, anh chàng được sinh ra và lớn lên ở
một nơi khác. Ở trong gia đình của Duy bố mẹ và ông bà luôn nói hai ngôn ngữ,
khi đi ra đường họ nói chuyện với những người sống ở đó theo ngôn ngữ của họ,
còn khi ở nhà người thân của Duy sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ.
Duy thấm nhuần tình yêu đất nước và tổ quốc từ người ông đã
mất. Ông nội luôn dạy Duy những phong tục tập quán ở đây nên Duy cũng không cảm
thấy xa lạ và bỡ ngỡ cho lắm mặc dù đây là lần đầu tiên Duy về Việt Nam.
Thằng bé đưa mắt nhìn xuống tiền sảnh. Trong lòng của nó
cũng đang lo lắng và đang thắc mắc là mẹ của nó đi đâu mà giờ này vẫn chưa quay
lại đón nó về nhà. Vân thấy nó âu sầu và hình như nó lại đang sắp khóc. Vân ớn
quá, nếu nó lại gào to lên như lúc nãy thì con nhỏ biết lấy gì để dụ cho nó nín
khóc bây giờ.
Vân cầu cứu Duy.
- Anh có biết trò gì làm cho thằng nhóc này vui lên hay
không, vì tôi không biết làm gì cả....??
Duy mỉm cười rồi nhẹ giọng hỏi thằng nhóc.
- Em có muốn xem ảo thuật không nào...??
Thằng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Duy. Lúc đầu nó có
hơi sợ Duy nhưng khi nghe được giọng nói ấm áp và yêu thương của anh chàng nó
không còn sợ hãi nữa mà trên khuôn mặt của nó một sự tò mò và háo hức đang chờ
đón Duy biểu diễn tài nghệ cho nó xem.
Duy đáp ứng yêu của của nó bằng cách anh chàng hỏi Vân.
- Cô có thể cho tôi mượn chiếc khăn tay của cô được
không...??
Vân liền lấy một chiếc khăn tay màu trắng trong túi quấn rồi
đưa cho Duy. Duy cầm lấy rồi quấn nó thật nhỏ lại thành hình một sợi dây màu trắng.
Vân và thằng nhóc tròn mắt và tập trung vào từng động tác của Duy.
Duy là một người rất tài tình khi hút hết được mọi giác quan
và ánh mắt của Vân và thằng nhóc vào từng cử chỉ của mình. Duy khum hai bàn tay
của mình lại, chiếc khăn của Vân nằm trong hai lòng bàn tay của Duy.
Vân và thằng nhóc hồi hộp chờ xem chiếc khăn sẽ biến mất hay
biến thành hình thù gì. Thằng nhóc say sưa và chăm chú thấy rõ, nó đã nôn nóng
muốn biết kết quả lắm rồi nhưng Duy chưa vội. Anh chàng mỉm cười hỏi hai người.
- Hai người đoán thử xem chiếc khăn tay có biến mất không
nào...??
Thằng nhóc nuốt nước bọt đánh ực một cái. Nó ấp úng nói.
- Biến.. biến mất....!!
Vân kinh ngạc, không ngờ cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng.
Vân công nhận Duy tài thật, anh chàng chỉ mới dử nó có tí xíu thôi là nó đã chịu
nói chuyện rồi trong khi bản thân của Vân đã cố hết sức nó cũng chỉ lắc đầu và
gật đầu với con nhỏ mà thôi.
Duy quay sang hỏi Vân.
- Thế còn cô, cô có tin là nó biến mất như thằng nhóc này
không....??
Vân ra chiều suy nghĩ, con nhỏ lắc đầu chịu thua vì con nhỏ không
biết trả lời Duy thế nào cho đúng. Vân bẽn lẽn bảo Duy.
- Tôi chịu vì không thể nào phán đoán được chiếc khăn tay sẽ
biến mất hay là biến ra cái gì....!!
Duy động viên Vân.
- Thì cô cứ đoán đại đi có ai bắt cô phải chịu phạt vì lời
nói của mình đâu....!!
Vân ậm ừ nói.
- Nếu thế tôi đoán nó sẽ biến mất....!!
Duy mỉm cười không nói gì, anh chàng lắc tay của mình hai ba
lần rồi nheo mắt bảo Vân và thằng nhóc.
- Bây giờ tôi mở tay của mình ra đây. Hai người nhìn cho kỹ
xem chiếc khăn tay biến ra cái gì nhé...!!
.....................
Duy mở bung hai lòng bàn tay của mình ra, trong tay của Duy
chiếc khăn không còn nữa mà thay vào đó là một bông hoa hồng nhỏ xinh bằng giấy.
Vân và thằng nhóc tròn xoe mắt nhìn thật chăm chú vào lòng
bàn tay của Duy. Hai người muốn tìm hiểu xem Duy có đang đùa bỡn với thị giác của
mình hay không. Vân và thằng nhóc mất năm giây mới thôi không nhìn lòng bàn tay
của Duy nữa mà nhìn vào mặt của anh chàng.
Thằng nhóc tò mò muốn biết bông hoa trên tay của Duy có phải
là ảo giác không nên nó dùng bàn tay phải của mình sờ vào bông hoa hồng làm bằng
giấy kia. Nó ngạc nhiên vì bông hoa là thật, cái cảm giác gờn gợn đang rung lên
trên những đầu ngón tay của nó cho nó biết điều đó.
Thằng nhóc khâm phục trước tài nghệ của Duy nên nó cười toe
toét bảo Duy tuy giọng nói của nó vẫn còn ngượng ngịu nhưng cũng không đến nỗi
khó nghe lắm.
- Anh biểu diễn thêm cho em xem đi...!!
Hai bàn tay nhỏ xíu của nó đập vào nhau tạo thành những âm
thanh vui tai. Vân thấy nó vui vẻ như vậy, cô nàng cười thật tươi rồi cùng hoan
hô với nó. Vân cười khì bảo Duy.
- Anh giỏi thật đấy. Tôi không ngờ là anh cũng biết làm ảo
thuật...!!
Duy thấy mình làm cho Vân và thằng nhóc hài lòng, anh chàng
sung sướng bảo hai người.
- Nếu hai người muốn xem nữa thì tôi sẽ làm tiếp...!!
Duy lấy một đồng xu trong túi quần ra. Đồng xu này có từ lâu
rồi nên màu sắc trên hai mặt của nó đã đen cả lại và có những hình thù rất kỳ
quái. Vân chăm chú nhìn rồi con nhỏ không nén nổi nỗi tò mò nên ngón tay trỏ khẽ
sờ nhẹ lên mặt của nó.
Ngón tay của Vân khẽ chạm nhẹ và lòng bàn tay của Duy. Anh
chàng rùng hết cả mình vì một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng và lâng lâng đang dâng
lên ở trong lòng. Duy tự hỏi là tại sao chỉ một cái chạm nhẹ của Vân lại có thể
làm cho cơ thể của Duy hồi hộp một cách lạ thường như thế này, không lẽ bản
thân của Duy đang dần thích Vân.
Vân tò mò hỏi Duy.
- Anh có thể cho tôi biết đồng xu này có từ bao giờ được
không. Trông nó hình như có từ lâu lắm rồi...??
Duy mỉm cười đáp lại lời của Vân.
- Đồng xu này là do ông nội của tôi tặng, tôi cũng quên mất
nó có từ bao giờ rồi vì tôi chỉ nhận được nó sau khi ông nội tôi mất nên tôi
không có cơ hội hỏi ông về nó....!!
Vân gật gù, con nhỏ quan sát đồng xu thật kỹ. Thằng nhóc thấy
Vân chăm chú nhìn vào lòng bàn tay của Duy, nó cũng bắt chước làm theo. Cả hai
nhìn đồng xu không rời mắt. Thằng nhóc mặc dù chẳng hiểu gì cả nhưng nó vẫn cứ
nhìn và đưa đôi mắt chứa đấy các câu hỏi lên nói.
- Anh mau làm ảo thuật cho em xem đi....!!
Duy kẹp đồng xu vào hai ngón tay giữa của mình, anh chàng đảo
qua đảo lại hai ba lần rồi khẽ nheo mắt bảo hai người.
- Hai người nhớ tập trung vào những gì tôi làm rồi lại phán
đoán xem nó sẽ biến ra cái gì nhé...!!
Vân và thằng nhóc ngồi im ở trên ghế, họ chăm chú quá nên
không hề nhúc nhích hay cử động nhiều. Thằng nhóc mở to mắt ra, miệng của nó khẽ
hé lên. Đôi mắt không hề rời khỏi bàn tay đang đưa đi đưa lại của Duy một giây,
nó cũng như Vân đang muốn biết Duy sẽ biến đồng xu kia thành cái gì.
Sau một loạt những hành động đẹp mắt và tỏ ra bí ẩn kia. Duy
cười nói.
- Bây giờ tôi mở tay của mình ra đây...!!
Duy mở lòng bàn tay của mình ra. Trong đó chẳng có gì cả, đồng
xu kia đã bốc hơi vào không khí. Vân và thằng nhóc kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- À.....!!
Thằng nhóc ngạc nhiên tột độ, nó không hiểu đồng xu kia đã
bay đi đâu mất. Lúc nãy rõ ràng nó thấy đồng xu vẫn còn nằm trong lòng bàn tay
của Duy kia mà sao tự nhiên lại không thấy đâu nữa.
Vân tự nhiên cầm bàn tay của Duy rồi lật lên lật xuống, con
nhỏ làm cho Duy đỏ mặt. Vân thì chỉ chú ý đến sự tò mò của mình nên không để ý
đến cử chỉ ngượng ngùng và hơi bẽn lẽn của anh chàng.
Vân háo hức hỏi Duy.
- Anh đã để nó ở đâu vây, sao tôi không thấy nó....??
Bàn tay của Duy vẫn nằm yên tr ong lòng bàn tay của Vân. Con
nhỏ không hay hành động vô thức của mình đã reo một niềm sao động và cảm giác hạnh
phúc trong lòng của Duy.
Duy đánh đố Vân và thằng nhóc.
- Nếu tôi nói ra nó đang ở đâu thì còn gì là hay nữa, hai
người thử tài đoán đồ của mình xem nào. Biết đâu lại đoán trúng thì sao....??
Thằng nhóc quan sát Duy từ đầu xuống chân, nó đang cố đoán
xem Duy đang dấu đồng xu ở đâu, nhưng nó đành chịu nên lắc đầu bảo Duy.
- Em chịu. Anh có thể nói nhanh lên được không...??
Vân nhỏm hẳn người lên, con nhỏ chồm sát vào người của Duy.
Vân nhìn Duy kỹ quá đến nỗi khuôn mặt lạnh băng của Duy từ từ biến dần thành đỏ,
anh chàng thấy trái tim của mình đang đập thật nhanh. Duy nghĩ.
- Chúa ơi, hôm nay con bị gì thế này. Tại sao lúc nãy mình
còn ghét nó thậm tệ sao bây giờ trái tim của mình lại đập thật nhanh và khuôn mặt
của mình đang đỏ lừ lên khi được nó nắm tay và nhìn thật sâu vào khuôn mặt của
mình là thế
nào. Đúng là khó hiểu thật, hay là mình bị bệnh...??
Duy cứ phán đoán tình trạng và cảm giác hồi hộp của mình
mãi. Vân sau một hồi quan sát. Con nhỏ cũng giống như thằng nhóc đành chịu thua
vì không biết Duy dấu nó ở đâu để tìm.
Vân thất vọng bảo Duy.
- Tôi đành chịu vì không tài nào biết được là anh dấu nó ở
đâu. Thôi anh nói nhanh lên nếu không tôi và thằng nhóc chết vì tò mò mất...!!
Duy khẽ phẩy tay của mình một cái, đồng xu hiện ra như có một
phép màu. Vân và thằng nhóc lại reo lên kinh ngạc.
- Ồ....!!
Cả hai lại tập trung nhìn thật chăm chú vào lòng bàn tay của
Duy. Đồng xu vẫn đen xì và có những hình thù thật kỳ quái, nó vẫn là đồng xu
lúc nãy. Vân và thằng nhóc thấy khó hiểu rõ ràng Vân đã nhìn thật kỹ và lật đi
lật lại bàn tay của Duy kia mà tại sao lúc nãy không có gì mà bây giờ đồng xu lại
hiện ra là sao.
Vân mù mờ không hiểu gì cả. Thằng nhóc và Vân ngồi im lặng
như hóa đá, cả hai đang cố giải thích vấn đề biến mất và xuất hiện của đồng xu
nhưng cả hai đành chịu vì không tài nào giải thích nổi.
Vân tò mò hỏi Duy.
- Anh làm cách nào mà hay thế. Anh có thể chỉ cho tôi được
không...??
Duy thấy Vân ham học hỏi và muốn biết nhiều thứ, anh chàng
vui vẻ nói.
- Tôi xin lỗi vì đây thuộc về bí quyết rồi nếu cô chịu nhận
tôi là thầy của cô thì tôi sẽ đồng ý truyên thụ bí kíp cho cô...??
Vân muốn hiểu và biết thêm về ảo thuật nên con nhỏ nói ngay.
- Chỉ cần anh đồng ý dạy tôi thì anh muốn tôi gọi anh là thầy
hay sư phụ cũng được....!!
Duy phì cười hỏi Vân.
- Cô muốn học đến thế hay sao, còn nhiều thứ khác nữa cơ mà.
Theo học ảo thuật đòi hỏi sự khéo léo và rất là tốn thời gian. Cô nghĩ mình có
thể kham nổi hay không...??
Vân quyết tâm nói.
- Dù khó khăn như thế nào thì tôi cũng muốn học. Có khó và
có tốn thời gian thì mới thú vị chứ. Cái gì cũng đơn giản và dễ thành công quá
thì còn đâu ý nghĩa nữa....!!
...............
Duy ngây ra trước cái lỹ lẽ và lòng quyết tâm muốn học ảo
thuật của Vân. Duy thở dài vì từ trước đến nay Duy luôn làm theo những gì mà
cha mẹ và ông bà thích. Mặc dù trong lòng của Duy không thích nhưng vì Duy đã sẵn
giỏi và thông minh nên làm những điều đó không khó lắm.
Duy không thích và không muốn tham gia vào công việc kinh
doanh của gia đình, cái anh chàng thích là trở thành một nhà văn hay một nhà
nhiếp ảnh. Nghe thì có vẻ là mộng mơ và theo đuổi một thứ đòi hỏi nhiều tâm huyết
và hão huyền nhưng đó là ước mơ và khát khao từ bé của Duy.
Duy đã đánh mất dần bản tính hay cười và hay tưởng tượng của
mình để biến thành một con người đầy lạnh lùng và xa vời với lửa tuổi còn trẻ
con của mình. Nay Duy gặp được Vân một cô bé dám nói dám làm, trái tim hồn
nhiên và tươi trẻ. Duy tự nhiên cảm thấy mình muốn được trở lại một thằng nhóc
khi lên bảy.