Duy còn nhớ đã từng vẽ rất nhiều tranh. Trong những bức
tranh đó Duy vẽ trời, vẽ mây. Duy cho tất cả vào một cái hộp rồi chôn nó xuống
đất ở sau hông nhà. Duy từng nói.
- Khi nào mình lớn lên, mình sẽ đào cái hộp này lên để xem
mình có làm được những gì mà mình muốn hay không...!!
Duy thở dài vì ước mơ kia nay tan thành mây khói rồi. Trách
nhiệm của một thằng con trai trưởng trong dòng họ bắt buộc Duy phải nối nghiệp
theo gia đình. Duy phải học tất cả những gì có thể để có sức quản lý cả một sản
nghiệp to lớn mà người ông nội thân yêu phải mất cả đời để xây dựng nên.
Duy yêu ông nội và kính trọng ông rất nhiều nên không muốn
ông phiền lòng và phải thất vọng về mình. Duy đã cố gắng học và phấn đấu rất
nhiều. Mọi người có biết đâu để có thể trở thành một học sinh ưu tú và đứng đầu
trong trường. Duy đã phải hy sinh thời gian đi chơi và sinh hoạt cùng bạn bè để
vùi đầu vào những trang sách và giáo án của mình.
Đời sống của Duy từ lâu đã trở nên vô vị rồi, Duy không hiểu
là mình đang sống cho bản thân hay cho những người xung quanh. Mỗi lần họp mặt
gia đình. Duy luôn nhận được những câu khen và tự hào của mọi người, nhưng Duy
không thể nào vui nổi vì điều mà Duy thực sự muốn làm Duy không thể làm được
thì làm sao anh chàng có thể vui và có thể tự hào.
Nhiều lúc Duy muốn quẳng bỏ trách nhiệm nặng nề đang đè nặng
trên vai để làm một người con bình thường trong một gia đình bình thường thôi,
nhưng Duy không thể nào chọn lựa cho mình một con đường nào khác. Duy phải làm
sao vì Duy được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có. Nếu sản nghiệp của
gia đình Duy phá sản thì không chỉ gia đình Duy nghèo khổ mà còn biết bao nhiêu
con người đang làm công cho gia đình Duy cũng sẽ thất nghiệp và lâm vào cảnh khốn
cùng.
Duy đi làm và học như một cái máy. Duy đang dần giết chết đi
niềm hứng khởi và ao ước của bản thân. Duy mặc dù không thích nhưng vẫn hoàn
thành tốt và suât sắc vai trò của mình. Duy nhiều đêm mất ngủ chỉ để trả lời
câu hỏi.
- Mình có đang đi đúng hướng hay không...??
Duy chưa bao giờ tâm sự với bố mẹ hay bạn bè xung quanh về
những thắc mắc và những khó khăn trong cuộc sống. Anh chàng luôn giữ nó trong
lòng để rồi từng ngày trôi qua đi hàng tá câu hỏi dồn nén lại với nhau đang
hoành hành ở trong đầu của Duy.
Duy chưa từng yêu và cũng chưa từng có bạn gái. Duy cũng giống
như Vân, đứng trước hai từ "tình yêu", hai người còn quá nhiều bỡ ngỡ
và ngỡ ngàng vì không biết cách bày tỏ và quan tâm gì đến cảm xúc của đôi bên
mà chỉ có cãi nhau rồi đánh nhau. Có khi nào những biểu hiện đó là dấu hiệu của
tình yêu hay không.
Vân thấy Duy đang dõi ánh mắt xa xăm vào khoảng không trước
mắt, trên khuôn mặt đang trầm tư và trong vầng trán rộng đang nhăn cả lại. Vân
nghĩ chắc là Duy đang suy nghĩ gì đó ở trong đầu. Thằng bé nắm nhẹ tay áo của
Duy. Nó nũng nịu nói.
- Anh làm ảo thuật hay kể chuyện cho em nghe đi....!!
Duy giật mình quay xuống nhìn thằng nhóc, anh chàng mỉm cười
dễ dãi bảo nó.
- Anh xin lỗi nhưng anh hết trò để làm ảo thuật cho em mất rồi.
Còn kể chuyện thì anh không biết chuyện gì để kể cho em hay là em nhờ chị Vân kể
cho em nghe nhé....!!
Thằng bé hơi thất vọng vì Duy không làm ảo thuật cho nó xem
nữa. Nó đưa đôi mắt ao ước nhìn Vân. Nó cũng nũng nịu bảo Vân.
- Chị kể chuyện cho em nghe đi. Em thích nhất là mấy câu chuyện
cổ tích....!!
Vân kêu khổ vì con nhỏ từ xưa tới nay ghét nhất là mấy câu
chuyện sên sến đó. Vân cố vận dụng lại trí nhớ của mình để xem bản thân có nhớ
được gì từ những câu chuyện mà mẹ hay kể cho nghe trước lúc đi ngủ khi còn nhỏ
hay không.
Vân thở phào vì mấy câu chuyện như Tấm Cám, hay Sự tích Sọ Dừa,
Vân đều nhớ. Con nhỏ cười khì bảo thằng nhóc.
- Chị chỉ biết mấy câu chuyện đơn giản thôi nếu em không
thích thì chị cũng đành chịu....!!
Nó hối thúc Vân.
- Chị mau kể chuyện cho em nghe đi....!!
Vân bắt đầu kể, con nhỏ cố gắng dịu giọng của mình xuống.
Nghe Vân kể chuyện lúc này cứ như là ru người ta ngủ, thằng bé đầu tiên còn
chăm chú nhìn Vân, sau cùng hai mí mắt của nó từ từ khép lại. Nó đã phải chống
trọi với cơn buồn ngủ mấy lần nhưng nó không còn chịu đựng được nữa nên lăn ra
ngủ luôn. Người của nó dựa hẳn vào ghế và nó ngủ thật ngon lành.
Duy chú ý lắng nghe giọng kể chuyện truyền cảm của Vân. Anh
chàng cảm thấy thật nhẹ nhõm vì đã từ lâu rồi. Duy đã quên rằng mình từng có một
tuổi thơ đầy mộng ước và ảo tưởng như thế. Duy thở dài vì anh chàng đã đánh mất
nhiều thứ quá, thời gian trôi đi Duy chỉ còn nhớ được duy nhất một điều đó là học
mà thôi.
Duy không có kỷ niệm hay ký ức gì về tuổi thơ của mình.
Ngoài hai buổi cắp sách đến trường, tối vùi đầu vào sách vở. Nếu mệt mỏi quá
Duy chìm đắm vào trong âm nhạc, hay chơi đàn. Đó là cách giải trí duy nhất của
Duy. Duy chưa từng cùng gia đình đi mua sắm hay là đi xem phim cùng ai đó.
Duy đi xem phim với Vân đây là lần đầu tiên nên anh chàng mới
chọn một bộ phim kinh dị thay vì một bộ phim hài hay lãng mạng. Duy tự chế giễu
bản thân.
- Xem ra mình đúng là một thằng ngốc, mặc dù kiến thức về
kinh tế hay chính trị xã hội mình có thể giỏi nhưng kiến thức về tình yêu thì
mình mù tịt...!!
Duy ngội dựa hẳn vào cái ghế màu đỏ gần tường. Duy chưa bao
giờ cảm thấy bình yên và nhẹ nhõm như lúc này. Duy tạm quên đi những trách nhiệm
và nghĩa vụ mà mình đang trông chờ khi mình về tới nhà và quên luôn mình phải đối
diện như thế nào với cái không khí gia đình lạnh tanh nhuốm đây mâu thuẫn và hận
thù vì tranh giành gia sản của gia đình.
Duy mệt mỏi quá rồi, anh chàng nghĩ.
- Nếu mình có thể trốn tránh được thì có lẽ mình đã bỏ đi từ
lâu rồi...!!
Duy không muốn nghĩ đến đứa em trai con chú con bác của
mình. Ngày xưa hai anh em là những người bạn tốt của nhau nhưng chỉ vì mâu thuẫn
của gia đình mà hóa ra kẻ thù. Duy chán không khí gia đình lúc nào cũng lạnh
tanh, có hội họp hay tổ chức gặp mặt nhau thỉ chỉ lôi nhau nhau ra nói móc hay
nói kháy nhau mà thôi.
Duy tự hỏi tình và tiền là gì mà người ta phải khổ sở vì nó
đến thế. Duy đau cả đầu. Anh chàng đã đánh mất dần đi tuổi thơ trong sáng và hồn
nhiên của mình và đánh mất dần đi ý nghĩ tốt đẹp của gia đình vì từ khi còn nhỏ
đến giờ cái mà Duy chứng kiến chỉ là những mâu thuẫn và cãi vã của những người
thân xung quanh mình mà thôi.
Duy ngửa cổ ra đằng sau ghế, đôi mắt nhắm chặt lại. Duy đã cố
thư giãn đầu óc của mình. Duy tự hỏi là ai trên đời này có thể san sẻ và hiểu
cho những gì mà Duy đang phải chịu đựng . Duy chán nản những cô gái xung quanh
vì họ chỉ nhìn thấy những cái gì bề ngoài mà Duy đang có thôi, họ không đủ sâu
sắc để hiểu được cặn kẽ con người bên trong của Duy.
Duy đưa ánh mắt buồn rầu và tò mò sang nhìn Vân. Duy tự hỏi
là liệu con nhóc này có phải là một nửa và có thể hiểu được con người thật của
Duy hay không.
Cơn mưa và bầu trời tối đen đã ngăn cản bước chân của Vũ.
Anh chàng đành ngậm ngùi bảo anh tài xế.
- Anh làm ơn cho xe quay lại vì trời tối nhanh quá nên tôi
không thể ra đó vào lúc này...!!
Cơn mưa dai dẳng không chịu dứt, từng đoàn người vẫn nối
đuôi nhau tạo thành một tập thể đang biểu tình ở ngoài đường, ai cũng lụng thà
lụng thụng trong những chiếc áo mưa xanh đỏ tím vàng.
Con đường đã có dấu hiệu thông thoáng hơn, mọi người ai cũng
vội vã muốn về nhà thật nhanh nên mơi có chuyện xô đẩy và dồn nén lại một cục
như thế này.
Vũ dựa người ra sau ghế, đôi mắt liếc nhìn những người xung
quanh. Vũ thở dài, cuộc sống vẫn nối tiếp nhau và không bao giờ dứt nhưng trái
tim của Vũ vẫn dừng lại ở thời điểm tám năm về trước.
Vũ nghĩ trái tim của mình có lẽ đã chết thật rồi nên nó mới
không đập nhanh hay loạn nhịp trước bất cứ ai nữa. Tại sao trên đời này lại
sinh ra mọt cô gái như Hoa để rồi lại cướp mất cô ấy đi.
Vũ đau khổ vì Vũ nghĩ chỉ mình Hoa là người phù hợp và hoàn
hảo với Vũ mà thôi. Nay cô ấy mất rồi thì có lẽ suốt cả cuộc đời này Vũ sẽ phải
chịu cảnh cô đơn và không có ai chia sẻ, chăm lo những lúc Vũ buồn hay những
lúc Vũ ốm đau.
Chiếc xe tắc xi lăn bon bon trên đường, anh chàng tài xế thở
dài không nói gì. Anh ta cũng cảm thấy mệt mỏi vì suốt ngày phải chạy xe mà nhất
là trong những ngày mưa như thế này. Trời về chiều làm cho mọi thứ như nhuốm
màu buồn bã và không khí như trùng xuống hắn nó không còn tươi sáng và ồn ào
như ban sáng nữa.
Vũ không muốn trở về nhà của mình. Anh chàng muốn quay lại
siêu thị để tiếp tục làm việc. Vì nếu phải về nhà và đối diện với bốn bức tường
màu trắng lạnh lùng thì Vũ thà ở lại làm việc thật khuya tại siêu thị của mình
còn hơn. Ít ra công việc cũng làm cho đầu óc và tâm trí của Vũ bận rộn, nó
không còn chỗ trống để nhớ tới những chuyện không nên nhớ nữa.
Bó hoa hồng nhung vẫn nằm bên cạnh cái ghế xe đằng sau mà Vũ
đang ngồi. Nhìn từng cánh hoa màu đỏ đang rung lên rung xuống theo từng nhịp xe
và theo từng cái ổ gà mà chiếc xe đang đi lên. Vũ lắc đầu thở dài, bàn tay khẽ
vuốt những chiếc lá trơn bóng. Vũ thì thầm.
- Không biết cô ấy có hiểu là tao đang muốn tặng cho cô ấy
hay không. Hay cô ấy lại giận dỗi tao vì tao không thể nào tới nơi được. Tao hy
vọng là cô ấy không giận mà phải vui lên vì tao lúc nào cũng muốn tặng hoa cho
cô ấy...!!
Anh chàng lái xe tắc xi hỏi lại Vũ.
- Anh có muốn tôi lái xe vào tận trong siêu thị của anh luôn
không....??
Vũ nhìn con đường mưa đang ướt sũng và từng vũng nước màu
đen do đất đá và những chiếc xe cộ để lại. Vũ lại nhìn bộ quần áo sạch sẽ và
đôi giày bóng loáng của mình. Anh chàng thở dài bảo anh lái xe.
- Anh làm ơn cho tôi xuống trước cổng của siêu thị....!!
Anh lái xe bóp còi rồi bật đèn xi nhan bên phải. Anh ta lái
xe rất điệu nghệ, chiếc xe khẽ quay vòng rồi dừng ngay cạnh cái cổng siêu thị
màu xanh.
Bây giờ vẫn còn sớm và đúng vào giờ người ta đi làm về nên
người ta đi mua hàng hóa ở siêu thị rất đông. Vũ bước xuống xe anh chàng trả tiền
cho anh tài xế. Vũ cầm lấy bó hoa hồng nhung để sau xe của mình rồi bước vào
trong.
Hoàng và Trúc sau khi lái xe một vòng cuối cùng cũng đến cái
khách sạn Hoàng Vi nơi mà Trúc đăng ký phòng ở một tuần. Trúc bước luôn xuống
xe mà không cần Hoàng phải mở cửa cho mình.
Trúc không thèm chờ Hoàng, còn nhỏ bước vào trong khách một
mình. Hoàng bực cả mình vì cái tính bất lịch sự và táo tợn của Trúc. Anh chàng
lẩm bẩm.
- Đúng là một con ngựa non háu đá. Tôi ước có ngày cô sẽ phải
hối hận cho cái tính bồng bột và cố tỏ ra bất cần ai của cô....!!
Trong khi Hoàng còn lẩm bẩm nói chuyện một mình, con nhỏ đã
vào hẳn bên trong tiền sảnh của khách sạn rồi. Trúc bước lên cầu thang, Trúc vừa
đi vừa chạy. Con nhỏ đi nhanh quá nên tí nữa là va vào một chị đang đi xuống.
Trúc lí nhí nói.
- Em xin lỗi chị....!!
Chị kia chưa kịp có phản ứng gì, con nhỏ lại chạy biến đi thật
nhanh. Trúc quẹo phải, con nhỏ đếm từ cánh cửa thứ nhất đến cảnh cửa thứ ba là
phòng của con nhỏ. Trúc lôi một chiếc chìa khóa trong túi quần ra.
Trúc khẽ xoay cái khóa cửa một cái rồi mở rộng hai cánh cửa
sang hai bên. Trúc đi vào trong phòng, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn kể từ lúc
Trúc đi. Điều đó có nghĩa là người ta vẫn chưa dẹp phòng cho Trúc. Trúc không
hài lòng lắm vì ở đây làm ăn cẩu thả quá. Trúc lẩm bẩm.
- Mà việc đó thì cũng có liên quan gì tới mình nữa đâu. Vì
hôm nay mình dọn đi rồi mà....!!
Trúc lôi một cái va ly màu xanh nhạt trong gậm giường ra.
Trúc kéo khóa rồi mở rộng hai cánh cửa tủ chứa quần áo. Trúc cẩn thận xếp từng
cái áo và cái quần vào va ly. Trúc nhìn quanh và đi kiểm tra một lượt. Trúc muốn
kiểm tra xem mình có quên gì không. Con nhỏ hài lòng vì không quên gì cả.
Trúc lôi cái va ly theo mình ra khỏi phòng. Trúc khóa cửa lại
rồi đi xuống lấu. Khoa không muốn vào trong khách sạn nên anh chàng vẫn ở trên
ô tô đợi Trúc. Hoàng đang phân vân là mình có nên gọi điện cho bố mẹ để thông
báo là Trúc đang ở đây không.
Lưỡng lự một hồi, cuối cùng Hoàng quyết định gọi điên cho mẹ.
Hoàng lôi cái điện thoại trong túi áo khoác ra. Anh chàng bấm số di động ở nhà
rồi chờ máy.
Bà Kim đang ngồi nói chuyện với chồng ở trong phòng khách,
bà nghe có tiếng chuông điện thoại bàn. Bà liền bảo chồng.
- Anh chờ em một chút vì hình như có ai đó đang gọi điện cho
nhà mình thì phải....!!
Bà bước thật nhanh lại rồi cầm lấy. Bà lịch sự hỏi.
- Xin hỏi ai đấy...??
Hoàng ngập ngừng bảo mẹ.
- Là con đây....!!
Bà Kim vui mừng hỏi Hoàng.
- Hoàng đấy hả con. Con biến đi đây mà bây giờ mới gọi điện
cho mẹ là thế nào, không lẽ con định để mẹ đăng báo tìm con hay sao...??
Hoàng cười khổ bảo bà Kim.
- Mẹ thông cảm cho con đi vì con bận nhiều chuyện quá nên
không có thời gian gọi điện thoại cho mẹ....!!
Bà Kim gắt Hoàng.
- Con thì lúc nào mà chả nói thế. Con cho mẹ hỏi Trúc đã đến
chỗ của con chưa...??
Hoàng đưa mắt nhìn vào trong khách sạn. Hoàng thấy bóng dáng
của Kim đang đi xuống cầu thang, đằng sau con nhỏ là một chiếc va ly màu xanh
nhạt. Hoàng chán nản nói.
- Cô ta đang ở cùng với con....!!
Bà Kim vừa vui mừng vừa kinh ngạc, vì không ngờ con nhỏ Trúc
lại có thể tìm được Hoàng nhanh như thế và vì hai đứa bây giờ đang ở cùng với
nhau. Như thế không phải bà đang có hy vọng là chúng nó sẽ nên đôi hay sao.
Bà Kim dặn dò Hoàng.
- Con nhớ là phải chăm sóc và bảo vệ Trúc đấy nhé. Con mà để
cho con bé Trúc có chuyện gì xảy ra là không xong với mẹ đâu. Con nên nhớ là mẹ
vẫn còn chưa xử và chê trách con cái tội bỏ nhà đi đâu đấy....!!
Hoàng ngán ngẩm nói.
- Nếu con mà biết mẹ bắt ép con lấy một con nhóc làm vợ thì
thà rằng con đi tu ngay từ đầu còn hơn....!!
Bà Kim cười to lên ở trong máy, bà trêu Hoàng.
- Con nghĩ là con trưởng thành hơn con bé Trúc hay sao. Mẹ
nghĩ hai đứa mà lấy nhau là hợp lắm rồi, vì nó trẻ con, con cũng trẻ con. Hai
cái tính trẻ con gộp lại biến thành một cái hay và có nhiều trò để xem như thế
cuộc sống sẽ bớt buồn chán và cô đơn đi....!!
...................
Hoàng lẩm bẩm bảo mẹ.
- Con xin lỗi nhưng con nghĩ là mẹ đang đùa bỡn với hạnh
phúc của con trai mẹ đấy. Con nghĩ là mẹ nên bảo gia đình của Trúc sang đón cô ấy
về và kết thúc giao ước đó đi vì con và cô ta không hề hợp nhau đâu....!!
Bà Kim không lý gì đến yêu cầu của Hoàng. Bà ân cần nói.
- Mẹ nghĩ là con đang muốn tìm hiểu thêm về con bé Trúc đúng
không. Con đừng cô dấu lòng của mình làm gì vì ngay từ lần đầu tiên gặp con nhỏ
mẹ đã linh cảm là con và Trúc rất hợp nhau....!!
Hoàng giật mình vì không ngờ mẹ lại hiểu Hoàng đến thế. Anh
chàng cứ tưởng mình có thể thắng và đang điều khiển được mẹ hóa ra bản thân của
Hoàng lại chính là người bị điều khiển. Cái lưới mà mẹ giăng ra to quá nên
Hoàng không tài nào thoát nổi.
- Cứ cho là con tìm hiểu cô ta vì tò mò đi nhưng điều đó đâu
có nghĩa là con muốn kết hôn với cô ta. Mẹ thừa biết là con rất tôn trọng cuộc
sống cá nhân của mình cơ mà....!!
Bà Kim nháy mắt cho ông Tùng biết là Hoàng đang gọi điện về
nhà. Ông bước nhẹ nhàng trên nền gạch men sáng bóng, ông khẽ bảo bà Kim.
- Bà đưa điện thoại cho tôi....!!
Bà Kim cười tươi bảo Hoàng.
- Con cứ thử tìm hiểu kỹ con người của Trúc đi rồi hãy tuyên
bố như thế vì mẹ tin là con sẽ phải nhanh chóng rút lại lời nói của mình một
cách vội vàng ngay thôi....!!
- Con thì chẳng tin những gì mà mẹ nói. Không lẽ bản thân
con muốn gì con lại không biết....!!
Ông Tùng cầm điện thoại, ông khẽ e hèm một cái rồi bảo thằng
con trai bướng bỉnh.
- Thế nào hả con trai, đi chơi và rung rẩy bên ngoài chán
chưa. Con có về để lo việc kinh doanh của gia đình nhanh không hả. Hay là con
muốn bố phải đích thân bay sang Việt Nam để đón con về....??