Vân nhắm mắt lại. Con nhỏ cảm thấy buồn nếu phải xa cách
Duy. Vân thở dài, Vân mong mọi chuyện được diễn ra theo đúng ý nguyện của Duy
và Vân. Vân không muốn có bất cứ một sự hối tiếc nào, con nhỏ sợ nếu như bản
thân chọn lựa sai, con nhỏ sẽ phải đau khổ cả đời.
Vân chưa yêu ai và chưa bao giờ thích ai, con nhỏ cũng không
được dạy phải như thế nào mới là yêu và phải như thế nào mới là thích. Vân vẫn
còn ngu ngơ và bé dại lắm vì năm nay nó mới có 16 tuổi, cái tuổi vẫn còn non dại
và vẫn còn quá bé để hiểu hết được ý nghĩa của hai từ "tình yêu".
Duy cũng có hơn gì Vân. Anh chàng mặc dù hơn Vân hai tuổi và
mặc dù anh chàng thông minh hơn nhưng đứng trước vấn đề này anh chàng chỉ biết
thốt lên ba câu "khó hiểu quá".
Duy không hiểu là tại sao đứng trước một vấn đề khó khăn về
kinh tế hay bất cứ vấn đề gì, Duy có thể hiểu được và giải quyết được ngay
nhưng đứng trước vấn đề tình cảm của bản thân, Duy lại tưởng mình mới học lớp một.
Anh chàng cần có thời gian để quen dần với việc anh chàng có một cô vợ chưa cưới
và quen dần với trái tim lúc nào cũng đập gấp gáp, trong lòng lúc nào cũng hồi
hộp, lo lắng sợ ai đó cướp mất Vân. Suy nghĩ trong đầu lúc nào cũng căng cả
lên, và trống rỗng khi được ở gần và ôm con nhỏ.
Duy thấy mình đang thông minh hóa dốt và đang khôn hóa dại.
Có lẽ anh chàng đã bị người ta lập trình lại trí não nên mới không thể nào hiểu
nổi bản thân của mình nữa.
Vân thiu thiu chìm dần vào trong giấc ngủ. Con nhỏ khẽ
nghiêng người sang bên trái gần cửa kính xe ô tô. Duy ngồi lặng thinh suy nghĩ
nên không để ý nhiều đến Vân. Đến khi anh chàng quay lại nhìn Vân, thấy con nhỏ
đang ngả nghiêng vì ngủ. Duy lắc đầu vì không tài nào hiểu được cái tính hơi một
tí là lăn ra ngủ của Vân. Con nhỏ đã ngủ gần mấy tiếng vào buổi chiều rồi mà mới
có hơn mười giờ đêm nó đã lăn ra ngủ như thể cả ngày hôm nay nó phải thức suốt.
Duy sợ đầu của Vân bị đập mạnh vào cửa kính xe ô tô khi gặp ổ
gà, Duy ngập ngừng nửa muốn ngả đầu của Vân vào vai của mình nửa lại ngại không
dám làm. Cái xe lắc nghiêng khi tránh một chiếc xe máy đi thật ẩu và phó ng vượt
qua khi xi nhan sang đường. Duy hoảng hồn vội ôm lấy Vân. Con nhỏ giật mình vì
cơ thể bị kéo mạnh vào lòng của Duy. Anh chàng ôm chặt lấy con nhỏ. Vân không
hiểu gì nên hỏi.
- Có chuyện gì mà anh có vẻ lo lắng thế...??
Duy thở dài hỏi Vân.
- Cô không bị làm sao đấy chứ. Lúc nãy có một tên đi xe máy
lượn lách quá, xe của chúng ta bị nghiêng khi tránh anh ta.Tôi sợ cô bị làm sao
nên mới ôm cô như thế, mong cô đừng hiểu lầm là tôi đang lợi dụng cô...??
Vân vỗ nhẹ vào lưng của Duy như một người bạn vỗ vai an ủi bạn
của mình.
- Cảm ơn anh. Ở đây lúc nào mà chả có những tên đi xe máy
điên khùng như thế. Tôi cũng có đôi lần suýt đứng tim khi đi sang đường, họ cứ
phóng xe mặc dù đèn đã đỏ, tôi không hiểu là họ có coi mạng sống của họ và những
người xung quanh ra gì không. Nhưng có lẽ trong đầu của họ, họ chẳng coi điều
đó vào đâu nên mới hành động như chốn không người và không có luật lệ như thế...!!
Duy buông Vân ra. Anh chàng cảm thấy lo sợ, trong một lúc gấp
gáp và không ý thức được hành động của mình. Duy hành động theo bản năng, lúc
đó Duy chỉ nghĩ Duy nhất một điều là phải bảo vệ Vân cho bằng được. Anh chàng
khẽ liếc nhìn Vân một cái, trái tim của Duy đập lên nhịp nhàng. Duy lẩm bẩm.
- Duy ơi là Duy mày bị làm sao thế này. Đây chẳng phải là
con bé Vân mà mày vẫn ghét và hàng đêm cầu nguyện phải tránh xa và bỏ nó đi hay
sao, tại sao bây giờ mọi thứ về nó mày đều muốn khám phá và bảo vệ nó là sao.
Không lẽ đầu óc và tim của mày đều bị điên hết cả rồi...!!
Khoa khổ sở đỡ Dung đứng lên. Anh chàng trả tiền thức ăn và
đồ uống ở trên bàn. Khoa gọi Dung thêm mấy lần nữa nhưng cô nàng cứ như bị điếc
và tai ù đặc mất rồi nên Khoa càng gọi Dung càng không trả lời Khoa.
Anh chàng thở dài vì đây là lần đầu tiên, Khoa rơi vào tình
huống dở khóc dở cười như thế này. Khoa thấy ngại ngùng khi đưa một cô gái say
rượu vào khách sạn. Anh chàng sợ bị người ta hiểu lầm là hai người có quan hệ bất
chính với nhau. Khoa phải làm gì để thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan
hiện tại. Khoa không biết nhờ cậy ai vào lúc này.
Bố mẹ và nhà ở của Dung, Khoa đều không biết. Anh chàng chỉ
cần biết Dung đi làm đầy đủ, còn những chuyện cá nhân và riêng tư khác, Khoa
không quan tâm. Anh chàng quản lý nhân viên trong công ty của mình như người nước
ngoài vẫn làm. Họ chỉ cần biết nhân viên của mình làm hết công việc và hoàn
thành nghĩa vụ của bản thân là xong, những chuyện tình cảm và riêng tư khác họ
không muốn xen vào.
Khoa khó khăn dìu Dung lên xe. Cô nàng ngủ như chết nên mặc
Khoa muốn làm gì thì làm. Khoa lẩm bẩm.
- Con nhỏ này đúng là liều hết sức, nó may mắn nên mới gặp
được một người tốt như mình, nếu nó mà rơi vào tay của những tên háo sắc khác
thì có lẽ số phận của nó thật bi thảm. Từ lần sau mình sẽ không bao giờ đi uống
rượu với cô ta nữa. Nếu mà rơi vào cái tình trạng này một lần nữa thì mình thà
đi uống rượu giải sầu một mình còn hơn....!!
Khoa khóa dây an toàn cho Dung. Nhìn cô nàng ngủ trông thật
dễ thương. Anh chàng lẩm bẩm.
- Giá mà lúc nào cô ta trông cũng như thế này thì hay biết mấy.
Mình không cần phải đau đầu và điên tiết khi nghe cô ta nói những câu xóc nổi
và những từ không thể nào chịu đựng được nữa. Mình không biết cô ta có thù oán
hay ghét gì mình hay không mà lúc nào cô ta cũng ăn nói như thể mình là kẻ thù
hay đã làm chuyện gì có lỗi với cô ta. Con nhỏ này đúng là lạ lùng....!!
Khoa mở khóa xe, anh chàng khởi động máy. Trước khi lái xe
đi, Khoa còn quay sang nhìn Dung thêm một lần nữa. Anh chàng chán nản khi nghĩ
đến Vân. Khoa không biết mai Vân đi làm, anh chàng sẽ đối diện và ăn nói với
Vân như thế nào. Khoa sẽ đối xử với Vân như hàng ngày hay là không thèm nói gì
với con nhỏ.
Khoa nhìn sang hai bên đường, không khí dịu nhẹ làm cho Khoa
tươi tỉnh lên được một chút. Khoa tự hỏi không biết bây giờ Vân và Duy đã về đến
nhà chưa. Khoa cảm thấy ghen tức, con nhỏ Vân lúc nào cũng có Duy kè kè bên cạnh,
nếu họ là vợ chồng chưa cưới thì có lẽ họ đang sống cùng nhà.
Khoa tập trung vào suy nghĩ quá nên chỉ một chút xíu nữa
thôi là anh chàng đã vượt đèn đỏ. Khoa vội vã phanh gấp thắng xe lại, chiếc xe
ngừng đột ngột nên giật cục về phía trước. Đầu của Dung đập bốp vào cửa kính
xe. Cô nàng giật mình tỉnh giấc. Cô ta nheo mắt rồi mở mắt ra dần dần. Dung
nhìn sang bên đường rồi nhìn Khoa. Cô ta ngại ngùng hỏi.
- Anh đang đưa em đi đâu đây...??
Chiếc xe đưa Vân và Duy về khách sạn. Không khí ở khách sạn
lúc nào cũng tấp nập người ra người vào. Khách sạn của Duy lại là khách sạn hai
sao nên người càng đông hơn, Vân ngán ngẩm nói.
- Anh có thể cho tôi về phòng trọ của mình được không. Sống ở
đây tôi thấy mình không quen lắm. Nhân viên của anh nhìn tôi và đối xử với tôi
trân trọng và cung kính quá, tôi cảm thấy ngại ngùng khi tiếp xúc với họ....!!
Duy bước xuống xe anh chàng nói.
- Đây không phải lí do cho cô viện cớ để không phải sống ở
đây. Không lẽ cô muốn lôi luôn cả bố mẹ và ông nội của cô về căn phòng trọ chật
hẹp đó. Cô chịu khổ một mình được, cô còn muốn họ chịu khổ cùng cô nữa hay sao.
Cô làm như thế thì hơi ích kỷ đó, đừng vì sự ích kỷ và lòng tự trọng của bản
thân mà làm tổn thương đến người thân của mình.....!!
Vân bật cười thích thú, con nhỏ vặn lại Duy.
- Anh khuyên tôi được như thế tại sao anh lại không khuyên bản
thân và động viên anh đi. Tôi thấy người có lòng tự trọng và thất vọng là anh mới
đúng. Không phải anh đã sống hơn 18 năm qua trong buồn chán vì phải sống theo ý
của người khác hay sao. Anh hãy thử một lần làm những gì mà anh thích xem sao.
Lúc đó anh mới hiểu hết được ý nghĩa của hai từ "tự do" là gì....!!
Con nhỏ nheo mắt nói tiếp.
- Cố lên nhé anh bạn thân yêu....!!
Vân bước xuống xe, con nhỏ cười khì khi nhìn thấy khuôn mặt
hơi nhăn lại của Duy. Vân đánh rơi hộp diêm xuống ghế xe lúc nào không hay. Con
nhỏ không biết nên cứ thế bước đi. Có lẽ Vân đã đánh rơi nó khi con nhỏ ngủ gật
ở trên xe.
Duy dơ bàn tay phải lên đầy đe dọa. Anh chàng trừng mắt nói.
- Cô mà còn dám ăn nói với tôi bằng cái giọng dạy đời đó một
lần nữa là chết với tôi. Bây giờ tôi nói cho biết khi nào đi chơi riêng với tôi
cô có thể ăn nói thế nào tùy thích nhưng khi ở đây, trước mặt bố mẹ, ông nội và
mẹ của tôi cô phải tỏ ra tôn trọng tôi. Cô đã hiểu những gì mà tôi nói chưa hả....??
Vân kinh ngạc, con nhỏ không ngờ tên này lại điên khùng như
thế. Vân nghĩ.
- Tại sao hắn ta phải đóng kịch với mọi người, trong khi hắn
chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi. Hắn phải tỏ ra lạnh lùng và
nghiêm khắc với mọi người xung quanh làm gì trong khi với mình hắn lại trở
thành một đứa trẻ. Hắn coi mình là gì chỉ là một con nhóc hay là một con nhỏ dễ
dãi nên hắn mới cho mình biết hắn thực sự là ai. Nhưng mà thôi, mình đã hứa làm
bạn với hắn, hắn muốn làm gì hay yêu cầu gì thì mặc xác hắn. Mình mà ý kiến ý
cò gì nữa chắc lại bị ăn đánh cũng nên...!!
Vân chán nản đáp lại lời của Duy.
- Tôi biết rồi, anh khỏi cần phải nhắc. Anh cũng nhớ phải thực
hiện đúng những gì mà anh nói với tôi đấy. Nếu không tôi sẽ là người hủy giao ước
trước, lúc đó anh đừng có trách hay oán giận gì tôi...!!
Duy không nói gì. Anh chàng quan sát vẻ mặt phụng phịu và
trong sáng của Vân. Duy phì cười nói.
- Tôi sẽ làm những gì mà tôi muốn. Vì khi ở đây, tôi là người
ra lệnh chứ không phải là cô. Nếu cô muốn nói gì hay yêu cầu gì, cô phải hiểu
bây giờ chúng ta là vợ chồng nên cô phải tôi trọng tôi một chút....!!
Vân sờ tay vào túi áo khoác của Duy. Con nhỏ giật mình vì
không tìm thấy hộp diêm đâu. Vân vội vàng mở cửa xe. Con nhỏ quan sát xung
quanh từ ghế xe đến gậm ghế nhưng không thấy bóng dáng của hộp diêm đâu cả.
Duy thấy Vân đang lục tìm một cái gì đó. Anh chàng tò mò hỏi.
- Cô đánh rơi gì à...??
Vân vừa tìm vừa nói.
- Tôi đánh rơi mất hộp diêm ở trong xe mất rồi. Tôi không nhớ
là tôi để nó ở chỗ nào nữa. Có khi nào tôi đánh rơi ở nhà hàng đó khi tôi bước
lên xe hay không....??
Duy thấy Vân quý và tiếc một hộp diêm bình thường đến nỗi lục
tung mọi thứ ở trên xe như thế. Anh chàng khuyên.
- Cô không cần phải tiếc hộp diêm đó như thế đâu. Nếu cô cần
tôi có thể cho người đi mua hộp khác cho cô ...!!
Con nhỏ không nghe lời khuyên của Duy mà vẫn tiếp tục tìm.
Vân giải thích.
- Anh chẳng hiểu gì cả. Dù nó chỉ là một hộp diêm bình thường
nhưng cái gì thuộc về kỉ niệm bao giờ cũng quý và đáng trân trọng hơn vàng bạc
gộp lại....!!
Vân chán nản và hơi thất vọng vì tìm mãi mà không thấy. Con
nhỏ ngồi bệt xuống cái ghế xe bên cạnh. Duy an ủi.
- Cô đừng lo lắng quá, tôi nghĩ nó chỉ quanh quẩn ở đâu đây
thôi. Bây giờ cô cứ đi nghỉ đi, có gì sáng mai chúng ta tìm tiếp....!!
Trời tối làm cho mọi thứ ở trên xe mờ ảo nên con nhỏ không
nhìn được gì nhiều. Vân đành nghe lời của Duy. Con nhỏ bước xuống, đóng nhẹ cửa
xe ô tô lại. Vân thở dài nói.
- Tôi hy vọng sáng mai tôi có thể tìm thấy nó. Tôi định làm
một con hạc bằng diêm thế mà nó lại rơi ở đâu mất....!!
Duy đút hai tay vào túi quần, anh chàng muốn nắm tay của Vân
nhưng lại ngại. Duy không được tự nhiên lắm khi trở về khách sạn, anh chàng vẫn
chưa sẵn sàng cho mọi người ở đây biết bộ mặt và tính cách trẻ con của mình.
Duy lẩm bẩm.
- Tại sao mình lại sợ họ biết. Thói quen 18 năm nay đúng là
khó bỏ, mình phải cố từ bỏ nó một cách dần dần nhưng mình nghĩ đôi khi tính
cách của mình cũng tốt cho công việc, vì nếu dễ dãi quá lại không quản lý và điều
khiển được nhân viên. Nhưng nếu lạnh lùng và cứng nhắc quá, những người thân
xung quanh mình lại bị tổn thương vì họ không nhận được sự quan tâm và ấm áp
khi ở bên cạnh mình. Đúng là không dễ dàng để thỏa mãn được hai vấn đề cùng một
lúc....!!
Vân và Duy cùng sánh bước vào trong khách sạn. Duy được anh
chàng vệ sĩ mở cửa. Vân lại lễ phép nói.
- Em cảm ơn anh....!!
Duy tức mình lôi luôn Vân đi. Anh chàng nhắc.
- Cô làm ơn đừng có hơi một tí là lại cúi đầu và nói một
cách trang trọng như thế được không. Tôi thấy với bất cứ ai cô cũng làm như thế,
cô có biết họ chỉ làm công việc của mình mà thôi, tôi không muốn cô làm cho tôi
bị giảm đi giá trị trước mặt họ vì cô là vợ của tôi nên cô làm ơn hành động và
cư xử cho đúng với vị trí của mình một chút. Họ là nhân viê n của tôi, tôi
không muốn cô đối xử với họ đặc biệt quá.....!!
Vân đứng sững lại, con nhỏ nhìn thẳng vào mặt của Duy rồi
nói từng tiếng một.
- Anh đừng có khinh người như thế. Tuy họ là nhân viên của
anh nhưng họ cũng là người nên họ cần được tôn trọng và cảm ơn khi họ giúp đỡ
anh. Anh trả tiền cho họ khi họ làm thuê cho anh, anh nghĩ thế nào nếu như
chúng ta không động viên và khuyến khích họ, liệu họ có muốn hoàn thành công việc
của họ một cách toàn vẹn hay không và dù họ có làm họ cũng oán trách và chửu
anh là một ông chủ độc tài.
Tình cảm của con người gắn bó với nhau chỉ dựa trên điều này
mà thôi. Họ ở bên cạnh anh khi công ty và khách sạn của anh làm ăn và hoạt động
tốt, anh có thể trả tiền cho họ khi kết thúc một tháng.
- Điều gì sẽ xảy ra khi công ty và khách sạn của anh gặp khó
khăn về tài chính, anh nghĩ họ sẽ ở lại hay là bỏ đi. Tôi nghĩ điều này còn tùy
thuộc vào cách mà anh cư xử với họ hàng ngày. Tôi thấy anh nên xem xét lại thái
độ của mình đối với họ đi thì hơn, anh không những trả tiền cho họ là xong mà
anh còn phải tôn trọng nữa. Vì khi gặp những chuyện không may họ còn ở bên cạnh
anh, cùng anh vượt qua khó khăn. Anh còn tiếp tục dùng thái độ lạnh lùng và
không nói gì với họ ngay cả khi anh hài lòng về họ là không nên, cuộc sống ai học
được chữ ngờ đâu hả anh....!!
Duy trợn tròn mắt nhìn sững Vân, anh chàng kinh ngạc trước
những lý lẽ của Vân. Đây là một điều hiển nhiên được nhìn xa trông rộng. Duy
chưa bao giờ nghĩ tới những điều này, anh chàng cảm thấy mình thật kém cỏi và
không bằng Vân. Duy định dạy Vân cách đối nhân xử thế nhưng xem ra Duy mới là
người nên học hỏi ngược lại Vân.
Duy vuốt tóc ra đằng sau trán, anh chàng khẽ thở ra một hơi.
Duy từ tốn nói.
- Cô nói không sai. Tôi đang háo hức chờ nghe cô nói thêm về
vấn đề này khi chúng ta bàn luận vào sáng ngày mai. Tôi hy vọng cô không làm
cho tôi phải thất vọng....!!
Duy bước đi lên trước. Vân lẽo đẽo theo sau. Mấy cô nhân
viên gật đầu chào Vân. Con nhỏ mỉm cười thật tươi chào lại. Duy nhìn Vân, trên
môi của anh chàng khẽ nở một nụ cười, tuy chỉ là một chút thoáng qua nhưng cũng
làm cho khuôn mặt của anh chàng bừng sáng và bớt lạnh lùng đi.
...................