Khoa thấy Dung đã tỉnh ngủ, anh chàng mừng quá liền hỏi.
- Cô có thể nói cho tôi biết nhà của cô ở đâu được không.
Tôi không biết đi đường nào cho đúng...??
Dung mỉm cười sung sướng vì hôm nay cô ta mới có được cái
vinh hạnh được Khoa đưa đón. Cô ta muốn tận dụng cơ hội này để được gần gũi với
Khoa hơn. Biết đâu sau buổi đi ăn hôm nay, mối quan hệ giữa cô ta và Khoa tiến
thêm được một bước thì sao.
- Dạ, nhà em cách đây không xa lắm. Anh chỉ cần qua hai cái
ngã tư nữa là tới...!!
Khoa không nói gì. Anh chàng đã chán nản lắm rồi. Rượu làm
cho Khoa đau cả đầu, cơ thể mệt mỏi, cộng thêm trái tim nhức nhối vì Vân nữa
nên Khoa chỉ muốn kết thúc công việc vô bổ này một cách nhanh chóng để về nhà.
Khoa đang hối hận, anh chàng nghĩ.
- Biết thế mình ở nhà và đi ngủ cho xong. Đi uống rượu và ăn
cơm cùng với cô ta chẳng có tác dụng gì cả chỉ làm cho mình thêm chán ngán hơn
mà thôi. Tại sao cô ta lại chọn đúng ngay nhà hàng có Vân và Duy là thế nào,
đúng là xui xẻo....!!
Dung thấy Khoa im lặng không nói gì, cô ta muốn gợi chuyện
cho tan bớt đi không khí buồn tẻ giữa hai người nhưng cô ta không biết nói gì
thành ra cả hai người im lặng suốt quãng đường đi.
Khoa lái xe từ từ, anh chàng từ xưa nay chưa bao giờ phóng
quá tốc độ quy định, ngoại trừ một lần cãi nhau với Vân. Khoa bực mình lẩm bẩm.
- Tại sao hơi một tí là mình lại nhớ đến cô ta là thế nào.
Cô ta có nhớ và để ý gì đến mình đâu, mình đúng là một thằng ngu....!!
Khuôn mặt của Khoa cau có, anh chàng vò đầu bứt tóc như một
tên điên. Khoa ước giá mà mỗi suy nghĩ không hay kia có thể giống như một sợi
tóc, bứt được sợi nào đi là nhẹ bớt được một điều thì hay biết mấy. Nhưng dù
Khoa có cạo trọc đầu thì sau một tháng tóc của Khoa cũng mọc trở lại. Suy nghĩ
và nỗi nhớ của Khoa về Vân nếu càng nghĩ càng thêm nhớ và càng thêm đau mà
thôi, chỉ trừ phi anh chàng có thể tìm được một ký ức mới để lấp đầy đi ký ức
đã có thì may ra anh chàng mới có thể quên được.
Dung chán nản dựa người vào sau ghế. Cô ta đưa đôi mắt buồn
rầu nhìn ra xung quanh. Trong lòng chất chứa bao nhiêu điều muốn nói với Khoa
nhưng không thể thốt nên lời vì miệng của cô ta như bị đóng băng lại. Cứ mỗi lần
nhìn vào mặt của Khoa, cô ta lại không có dũng khí nói ra tình cảm của bản
thân.
Ban ngày gặp mặt Khoa ở công ty, cô ta luôn lén nhìn Khoa với
anh mắt tha thiết, yêu thương và chứa đựng trong đó niềm hy vọng về tình cảm của
Khoa dành cho cô ta nhưng đáp lại những cử chỉ có tình ấy là một thái độ lạnh
băng và vô tình của Khoa. Để đến khi đêm về, một mình cô ta cô đơn trong căn phòng
lạnh vắng, cô ta đã khóc thầm không biết bao nhiêu đêm và dằn vặt bản thân. Cô
ta tự trách sự yếu đuối và tự ti của mình.
Cô ta đã đóng băng trái tim của cô ta lại, cô ta yêu Khoa
nên không muốn yêu ai khác nữa, ngay cả người bạn thời thơ ấu yêu cô ta tha thiết
cô ta cũng khước từ lời tỏ tình của anh chàng. Nhưng bây giờ cô ta đang dao động
là có nên tiếp tục yêu đơn phương trong vô vọng và đau khổ với Khoa nữa hay là
nên tiếp nhận tình cảm của anh bạn thời thơ ấu. Cô ta phải lựa chọn giữa việc
yêu người không yêu mình hay là chọn người yêu cô ta trong khi trái tim của cô
ta đã thuộc về một người khác.
Cả hai đeo đuổi hai ý nghĩ khác nhau, trong khi Dung nghĩ về
Khoa và đang tìm cách thể hiện tình cảm của bản thân cho Khoa biết, Khoa lại
đang nghĩ về tình cảm của mình với Vân. Khoa biết Vân trước Duy, Khoa có nhiều
cơ hội gặp mặt Vân hơn Duy. Khoa không hiểu là Vân có chút tình cảm nào đặc biết
đối với Khoa hay không. Anh chàng chỉ thấy Vân cãi nhau và không nghe lời của
anh chàng mà thôi. Con nhỏ chưa bao giờ cười tươi và nhìn Khoa với ánh mắt long
lanh như khi ở bên Duy.
Khoa cũng muốn biết Vân và Duy quen nhau lâu chưa, tình cảm
của hai người đang ở mức độ nào. Khoa siết chặt vô lăng tay lái, người vồng lên
vì tức. Khoa lẩm bẩm.
- Ngày mai con nhỏ đi làm mình phải tìm cách điều tra cho
ra. Tại sao nó có người yêu mà mình lại không biết và tại sao nó sắp kết hôn lại
đi đồng ý với bà nội là sẽ quan tâm tới mình làm gì. Con nhỏ này định chơi trò
cút bắt với mình hay sao. Mình không thể để mọi chuyện diễn ra dễ dàng như thế
được, mình cần phải làm một cái gì đó, đúng thế mình cần phải cho nó biết đùa
giỡn với tình cảm của mình là không yên ổn với mình đâu....!!
Dung uổng công ngồi mấy tiếng trang điểm và làm tóc. Trong
con mắt của Khoa, Dung hôm nay không khác Dung hàng ngày bao nhiêu, có lẽ cô ta
có lột đồ trước mặt của Khoa, anh chàng cũng dửng dưng như không. Dung tự hỏi tại
sao mọi điều mà Dung làm đều không có tác dụng với Khoa. Anh chàng coi Dung là
gì, chỉ là một nhân viên bình thường và không có chút cảm giác gì hay sao.
Dung mệt mỏi nhắm mắt. Cô ta đang nhớ đến ánh mắt đau khổ của
Trường - anh bạn thời thơ ấu khi Dung từ chối tình cảm của cậu ta. Dung có nên
đáp lại hay không, Dung tuy không yêu nhưng những gì mà Trường làm cho Dung suốt
bao năm qua khiến cho trái tim của Dung cảm động không ít. Nếu Khoa mà cứ tiếp
tục vô tình như thế này mãi thì có lẽ cô ta sẽ ngả sang phía bên Trường mất.
Khoa dừng xe trước một căn biệt thự ba tấng màu xanh nhạt.
Nhà của Dung nhìn cũng đáng yêu và xinh xắn, cái cổng sắt màu đen, có mấy chậu
hoa được đặt trong một cái sân nhỏ trước cửa. Khoa từ tốn nói.
- Đã đến nhà của cô rồi....!!
Dung bước xuống. Cô nàng cúi đầu nhìn qua cửa kính xe. Dung
mỉm cười nói.
- Cảm ơn anh nhiều....!!
Khoa gật đầu đáp lại.
- Không có gì. Chào cô....!!
Khoa quay đầu xe. Anh chàng lái xe ra khỏi ngõ nhà của Dung.
Dung ngơ ngẩn đứng nhìn theo mãi. Cô ta không hay là có một chàng trai đang đứng
nhìn cô ta từ phía sau. Trong ánh mắt của anh ta chứa đựng những nỗi hờn ghen
và đau khổ, anh ta cũng yêu đơn phương Dung. Hôm nay anh ta đến đây là để tạm
biệt Dung, anh ta muốn sang bên kia du học.
Dung quay đầu nhìn lại phía sau, cô ta giật mình khi nhìn thấy
Trường. Trường đứng lặng lẽ nhìn vào mắt của Dung. Cả hai im lặng không nói gì,
chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua.
Khoa lái xe thẳng về nhà, anh chàng chán nản mở cổng. Khoa
không muốn gặp mặt bà nội vào lúc này nhưng xui cho anh chàng, bà Liên đã dậy từ
khi nào rồi. Bà đang ngồi trong phòng khách uống trà và đang nói chuyện với một
cô gái lạ.
Khoa bước vào phòng khách, Khoa nghe được những tiếng nói
chuyện vui vẻ của bà Liên và giọng nói trong veo của một cô gái. Khoa kinh ngạc
vì đã khuya như thế này tại sao lại có một cô gái trong nhà của Khoa.
Bà Liên nhìn thấy thằng cháu trai, bà mỉm cười bảo Khoa.
- Cháu lại đây. Cháu có nhận ra cô bé này không...??
Khoa bước lại gần. Anh chàng nhìn sững cô gái trước mặt,
Khoa không tài nào phán đoái ra được, anh chàng khổ sở bảo bà Liên.
- Cháu chịu. Cô bé này là ai hả bà...??
Bà Liên trách móc.
- Con bé Trúc - em họ của cháu mà cháu cũng quên rồi hay
sao....!!
Trúc dễ dãi tha thứ cho Khoa cái tội đã quên mặt mình, con
nhỏ mỉm cười nói.
- Chào anh....!!
Khoa mỉm cười hối lỗi bảo Trúc.
- Anh xin lỗi, tại lâu quá không gặp lại em nên anh không thể
nhận ra được em. Em cao hơn và xinh đẹp hơn ngày xưa nhiều, trông em lúc này
khác quá ...!!
Trúc bẽn lẽn nói.
- Anh chỉ muốn trêu em thôi chứ gì...??
Khoa mỉm cười không nói. Anh chàng ngồi xuống ghế xô pha.
Khoa tự rót cho mình một ly nước. Anh chàng hỏi Trúc.
- Em về nước từ bao giờ. Anh tưởng em đang học ở bên ấy, sao
em về đột ngột thế, lẽ ra em phải nói cho anh để anh đi đón và sắp sếp chỗ ở
cho em chứ...??
Trúc vui vẻ nói.
- Em bay sang đây từ lúc sáng nhưng em còn bận đi mấy nơi,
em vừa đến nhà của anh được một lúc. Hai bác cháu đã nói chuyện rất nhều về
anh.....!!
Khoa phì cười, anh chàng không lạ gì tính cách bay nhảy của
con nhóc này. Chỉ cần một cái máy ảnh, con nhỏ có thể giành cả một ngày đi chụp
khắp nơi. Chỉ vì lòng đam mê đi du lịch của nó mà nhiều khi gia đình phải tá hỏa
cả lên, nó đi cũng không thông báo hay gọi điện về nhà, mọi người lại tưởng nó
bị bắt cóc hay là đã xảy ra chuyện gì.
- Em sang đây để nghỉ ngơi hay là có chuyện gì khác...??
Trúc thở dài nói.
- Em bay sang đây trước là thăm bác với anh, sau cùng em có
một chuyện riêng tư cần phải giải quyết...!!
Khoa muốn biết là chuyện gì nên anh chàng tò mò hỏi.
- Em có thể nói cho anh biết là có chuyện gì hay không. Biêt
đâu anh có thể giúp được cho em thì sao...??
Trúc lắc đầu nói.
- Em sẽ nói chuyện này cho anh vào lúc thích hợp. Bây giờ em
phải đi tắm rửa, xong rồi đi nghỉ ngơi đây....!!
Bà Liên ngồi nghe Khoa và Trúc đối đáp với nhau. Bà phì cười
nghĩ.
- Con bé này chẳng khác ngày xưa là bao nhiêu. Không biết nó
có chuyện gì mà có vẻ bí mật thế nhỉ, mình cũng tò mò muốn biết nhưng mà thôi
chuyện này sớm muộn gì nó cũng nói cho mình biết nên mình không cần phải vội
vàng làm gì....!!
.........
Duy và Vân ngập ngừng trước cửa phòng khách sạn. Duy hối
thúc Vân.
- Tại sao cô còn đứng đó làm gì...??
Vân ngại ngùng nói.
- Tôi thấy chúng ta ở chung một phòng không được đâu. Anh có
thể cho tôi ngủ ở một phòng khác được không, tôi không muốn bị mọi người ở đây
hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta...??
Duy ngoắc tay vào cổ của Vân. Anh chàng thì thầm nói.
- Mối quan hệ của chúng ta thì có gì để cho họ bàn ra tán
vào. Không phải tôi và cô là vợ chồng à...??
Vân giải thích.
- Anh chẳng hiểu gì cả. Tôi và anh vẫn chưa cưới nhau thì phải
ở riêng ra hai nơi chứ....!!
Duy không lý gì đến ý kiến của Vân. Duy mở cửa rồi ra lệnh.
- Vào đi....!!
Ông bà Chung, ông Chương và bà Jenny vẫn đang nói chuyện với
nhau. Họ đang chờ Vân và Duy. Vừa nhìn thấy hai đứa, bà Jenny mỉm cười hỏi.
- Thế nào hả hai con. Đi chơi vui chứ...??
Vân lễ phép nói.
- Dạ, vui lắm ạ....!!
Bà Jenny liếc nhìn Duy một cái. Bà thấy Duy hơi đỏ mặt khi
nhìn thấy nụ cười thật tươi của Vân. Bà phì cười nghĩ.
- Thằng con trai của mình xem ra đã bị con nhỏ Vân quyến rũ
mất rồi, nhìn ánh mắt của nó khi nhìn Vân là biết....!!
Bà Nhung thấy cô con gái mỉm cười hạnh phúc, anh chàng Duy lặng
thinh không nói gì. Bà tò mò không hiểu hai đứa này đã đi những đâu và nói gì với
nhau mà đứa con gái của bà lại có vẻ vui như đang được nhận quà thế kia.
Ông Chương hỏi cháu gái.
- Cháu có thể theo ông về nhà được chưa. Ông thấy cháu cũng
đã vui vẻ ở bên ngoài lâu rồi đấy nhỉ...??
Vân nũng nịu bá cổ ông nội. Con nhỏ nói.
- Làm sao mà cháu có thể trở về nhà được hả ông. Cháu còn
công việc chưa hoàn thành xong mà. Ông đợi đến khi nào cháu hết hợp đồng, lúc
đó cháu sẽ theo ông trở về....!!
Ông Chung kinh ngạc hỏi con gái.
- Con nói gì bố không hiểu. Con mới có 16 tuổi thì làm sao
con có thể đi làm được, mà dù con có đi làm thì con cũng đâu đủ tuổi để ký hợp
đồng....??
Vân từ tốn nói.
- Con đang làm việc tại một công ty sản xuất bia rượu, nhiệm
vụ của con là dịch thuật những tài liệu làm ăn của công ty....!!
Tài năng về ngôn ngữ của Vân thì cả nhà không lạ gì nhưng
con nhỏ bảo nó phải ký hợp đồng nào đó thì ông Chung không tài nào hiểu được.
Tuổi của con nhỏ chỉ làm những công việc bán thời gian cho một quán trà, đi dạy
thêm hay dịch sách báo thuê cho một cửa hàng dịch thuật nào đó thì ông còn có
thể hiểu được. Đằng này con bé được một công ty lớn thuê làm việc cho họ, nhìn
mặt của nó non choẹt, kinh nghiệm và kiến thức về kinh tế không có, ông không
hiểu anh chàng hay ông giám đốc của nó có bị làm sao không khi dám thuê một con
nhóc như Vân vào làm việc.
Bà Jenny thích thú hỏi Vân.
- Cháu được anh ta trả một tháng bao nhiêu và cháu làm việc ở
đó lâu chưa...??
Vân không biết trả lời như thế nào cho đúng, con nhỏ mất gần
hai tháng ở nhà dưỡng bệnh. Vân không muốn bố mẹ và ông nội biết là Vân đã từng
bị tai nạn, con nhỏ mỉm cười nói.
- Cháu chỉ làm được ở đó một tuần thôi. Tiền công của cháu
phụ thuộc vào mức độ cháu làm được bao nhiêu, người ta sẽ căn cứ vào đó rồi trả
cho cháu....!!
Bà Jenny đặt tách trà xuống bàn, bà gợi ý.
- Cháu có thể nghỉ việc ở đó không. Bác muốn cháu ở bên cạnh
Duy để giúp nó trong những phi vụ làm ăn. Bác biết là nó cũng không cần phải có
người khác hỗ trợ mới làm được việc nhưng bác thấy cháu là một người có tài,
bác muốn cháu đi theo học hỏi nó để mai sau giúp nó quản lý cơ ngơi của gia
đình. Ý của cháu thế nào...??
Vân vội đáp.
- Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể nhận lời của bác được
đâu. Công việc ở công ty cháu không thể nghỉ vì cháu đã hứa làm gì thì cháu phải
làm cho bằng xong thì thôi, cháu mong bác thông cảm và hiểu cho cháu....!!
Duy khẽ nhếch mép lên, anh chàng nghĩ.
- Cô không cần phải viện lý do. Cô cứ nói thẳng là vì anh ta
đẹp trai, phong độ nên cô không thể bỏ được đi cho xong. Cô cần gì phải vòng vo
như thế, đúng là nói dối cũng không biết đường mà nói...!!
Duy xa xầm mặt xuống. Anh chàng không muốn nói chuyện với ai
thêm nữa. Duy đứng lên, anh chàng nhìn Vân như muốn cho con thêm năm cái cốc nữa
vào đầu. Vân rùng cả mình vì sợ, con nhỏ ngơ ngác không hiểu tại sao thái độ của
Duy lại thay đổi nhanh như thế. Lúc nãy ở ngoài cửa Duy còn nói năng vui vẻ với
Vân lắm cơ mà, sao tự nhiên Duy lại lạnh tanh và nhìn Vân như thể Vân vừa làm
điều gì có lỗi với Duy vậy.
Duy cáo từ.
- Cháu xin lỗi nhưng cháu mệt mỏi lắm rồi. Cháu cần phải vào
trong nghỉ ngơi trước đây, mọi người cứ nói chuyện đi ạ...!!
Ông Chung đáp lời.
- Cháu mệt thì cứ đi đi. Bác và mọi người còn phải hàn huyên
thêm nữa...!!
Duy bỏ đi vào trong. Vân nhìn theo bóng dáng của Duy. Con nhỏ
le lưỡi ra, Vân bực mình lẩm bẩm.
- Tại sao tính cách của anh ta lại thay đổi như thời tiết thế
nhỉ. Lúc thì ngọt ngào, lúc lại lạnh như băng. Mình không có cách gì đoán ra được
tính cách của anh ta, mình mà đoán được thì anh ta chết với mình, đúng là đau cả
đầu....!!
Bà Jenny nhìn thấy Vân le lưỡi trêu Duy. Bà khẽ che miệng của
mình lại, bà mỉm cười thích thú. Bà hỏi Vân.
- Cháu làm ở đó công ty đó một tuần rồi, cháu cảm thấy công
việc của cháu có vất vả và có khó khăn lắm không....??
Vân nghĩ đến những cảnh cãi nhau và gây chiến với Khoa, con
nhỏ bật cười nói.
- Công việc của cháu rất vui vì ông sếp của cháu là một con
người vui tính và biết điều. Mối quan hệ với đồng nghiệp cũng tốt đẹp. Cháu
thích làm việc trong môi trường văn phòng....!!
Bà Nhung bực mình gõ cho Vân một cái vào đầu, bà tuyên bố.
- Con muốn làm gì thì làm. Con đừng quên cũng sắp hết hè rồi,
con cần phải về nhà đi học nữa. Hay là con muốn đi làm khỏi phải đi học
luôn....!!
Vân cười khì đáp.