Anh có biết là tôi sợ nhất bị người ta dòm nhó và ăn nói
lung tung không. Anh làm ơn đừng có làm theo ý của anh mà hãy thử một lần nghĩ
đến nguyện vọng và cảm giác của tôi một chút. Nếu không tôi sẽ không đồng ý làm
bạn của anh nữa đâu. Bạn bè thì phải tôn trọng ý kiến của nhau chứ. Ai lại ương
bướng và cố chấp ép bạn làm theo ý kiến cá nhân của anh làm gì...??
Duy nghe Vân xả ra một hồi. Anh chàng bịt tai lại rồi nói.
- Cô lý luận vừa thôi. Tôi làm những gì mà tôi cho là đúng.
Việc đưa đón vợ chưa cưới chẳng có gì là sai cả. Tôi chỉ thấy làm sai khi bỏ mặc
cô không lo. Tôi không hiểu là tại sao trên đời này lại có một người con gái kỳ
lạ như cô. Được người khác quan tâm đưa đón lại không muốn. Cô lại thích người
ta bỏ mặc và lơ là cô đi là sao. Cô đúng là một người có vấn đề, cô định sống cả
đời mà không cần người khác giúp đỡ và quan tâm lo lắng đến thì cô hãy làm như
thế, còn nếu không cô nên chấp nhận và làm theo lời của tôi đi thì hơn...!!
Tuy Vân đã chào tạm biệt Duy và đang đứng trước cổng công ty
nhưng Vân và Duy vẫn còn cãi qua cãi lại như trẻ con. Ai cũng cho mình là đúng
và đang bị người kia hiểu sai ý. Duy gắt.
- Cô mà còn ăn nói với tôi một lần như thế nữa là chết với
tôi. Cái trò dọa nạt này xem ra không có tác dụng với cô nhỉ. Cô không để ý và
không thèm nghe những lời cảnh cáo của tôi hay sao mà hơi một tí, cô lại có thể
vênh cổ lên cãi lại lời của tôi khi tôi vừa mới dứt lời là thế nào. Hay là cô
muốn mỗi lần cô làm như thế, tôi sẽ đánh cho cô liên tiếp mấy cái vào đầu thì
cô mới tỉnh ra....!!
Vân cáu tiết, con nhỏ phồng mồm lên mỗi khi bị ai đó bắt nạt.
Vân nhìn Duy bằng đôi mắt long lanh và có chút hờn dỗi. Đôi môi mím lại, con nhỏ
định cãi lại lời của Duy nhưng con nhỏ tự xét bản thân không có lợi khi đôi co
với Duy nên con nhỏ đành cố nén nhịn. Vân từ xưa đến nay vốn là một người cãi
tài và không chịu khuất phục trước bất cứ một cuộc tranh luận nào nhưng khi đứng
trước Duy, Vân đành chịu thua vì không tài nào cãi lý nổi với Duy.
Hắn ta luôn làm theo ý mình. Con nhỏ dù có muốn hay không
cũng phải cố gắng làm theo nếu không Duy sẽ đe dọa rồi cốc vào đầu của con nhỏ
mấy cái. Vân không hiểu tại sao bản thân lại sợ và răm rắp làm theo lời nói của
Duy đến thế.
Vân chỉ biết rằng tận sâu thẳm trong trái tim con nhỏ luôn
muốn làm cho Duy hài lòng và có thể mỉm cười vui vẻ. Kể từ đêm hôm qua, Vân đã
có một cái nhìn khác về Duy. Trong con mắt của Vân, Duy không còn là một kẻ độc
tài và đáng ghét nữa mà là một con người cô độc đầy đáng thương. Đó là lý do tại
vì sao con nhỏ đồng ý làm bạn với Duy ngay khi anh chàng yêu cầu.
Vân nhìn ra đường. Con nhỏ nhìn những chiếc xe máy, xe ô tô,
xe tải và những phương tiện khác làm cho con đường nhỏ thêm ồn ào và náo nhiệt.
Cuộc sống có muôn sắc màu và lúc nào cũng bận rộn người ra người vào. Nhìn họ
Vân mới cảm nhận hết được sự vội vã và không bao giờ biết mệt của mọi thứ xung
quanh. Có thể hôm nay ta buồn, nhưng điều đó không có nghĩa con đường sẽ vắng lặng
và im ắng theo ta.
Ánh nắng đã lên cao. Mọi người có lẽ cũng đang gấp gáp đổ xô
ra đường để đi làm và đi học. Họ tham gia giao thông còn vì nhiều mục đích khác
nữa, có người muốn đi dạo phố, người khác đi chơi hay đơn giản họ muốn phóng
vài vòng cho bớt căng thẳng. Vân giục Duy.
- Anh còn không mau về đi. Anh định ở đây luôn hay sao. Tôi
thấy chiếc xe ô tô của anh đang làm cho con đường thêm chật hẹp đấy. Con đường
thì bé tí tẹo, ai cũng đậu xe ở đây thì người khác đi thế nào...!!
Khoa lái xe vào cổng của công ty. Vừa nhìn thấy Vân, trái
tim của Khoa đập lên rộn ràng. Khoa biết kể từ hôm nay, mọi thứ về Vân đối với Khoa
sẽ thay đổi. Anh chàng không còn tự nhiên ngồi làm việc chung một văn phòng với
Vân nữa mà thay vào đó là cảm giác hồi hộp, bồn chồn và có một chút hạnh phúc
đang đan xen vào lòng và trái tim của Khoa. Khoa phải làm gì để khống chế cảm
giác của bản thân, anh chàng không muốn Vân biết và không muốn vì lí do này mà
làm mất đi hiệu quả của công việc.
Khoa không hiểu lý do tại vì sao lại đi thích và yêu Vân.
Khoa chỉ biết rằng bây giờ mọi thứ về Vân từ tính cách, nụ cười, ánh mắt và lời
nói của Vân đều được in đậm trong trái tim và khối óc của anh chàng. Khoa muốn
ngắm nhìn Vân, nghe Vân nói và muốn được cãi nhau với Vân hàng ngày và hàng giờ.
Liệu Khoa có quá tham vọng và quá ngu ngốc hay không khi bên cạnh Vân luôn có
Duy kè kè bên cạnh. Anh chàng bi ết bản thân không thể nào so sánh được với
Duy. Tuy Khoa không hiểu biết gì về tính cách và gia thế của Duy. Anh chàng chỉ
biết một điều là so về tuổi tác Duy trẻ hơn Khoa và có nhiều lợi thế về mặt ngoại
hình.
Khi Vân và Duy đứng cạnh nhau nhìn họ rất xứng đôi. Tuổi tác
của hai người chênh lệch nhau quá ít nên họ có nhiều đồng cảm và có nhiều sở
thích giống nhau hơn Khoa. Người con gái nào mà chả thích có một người yêu lý
tưởng như thế. Mặc dù vậy, Khoa cũng có nhiều lợi thế mà các chàng trai trẻ tuổi
như Duy không có. Khoa nhiều tuổi hơn nên anh chàng trải đời và có nhiều kinh
nghiệm sống hơn. Suy nghĩ của Khoa bây giờ không thể mộng mơ và bồng bột như
Vân và Duy. Mọi thứ đều được Khoa tính toán và cân nhắc một cách cẩn thận trước
khi Khoa quyết định làm bất cứ việc gì.
Có nhiều cô gái trẻ thích lấy một chàng trai nhiều tuổi hơn
mình vì cô ta có thể dựa dẫm và muốn được che trở khi cô ta đau khổ và khi cô
ta gặp phải những khó khăn trong cuộc sống. Bây giờ Vân vẫn còn quá trẻ con để
hiểu yêu và thích một người khác sẽ cho cảm giác như thế nào. Con nhỏ vẫn vô tư
cười nói, cãi nhau và gây sự với Duy. Đối với Khoa, con nhỏ cũng làm tương tự
như thế. Chỉ có một điều khác biệt là cảm giác khi ở bên Khoa và khi ở bên Duy
khác nhau mà thôi.
Khi yêu người khôn cũng hóa dại. Khoa chỉ thấy những mặt
không được của bản thân. Anh chàng lo sợ đủ điều. Vì trong cuộc chiến dành lấy
tình cảm của Vân. Khoa thấy mọi lợi thế đều nghiêng về phía của Duy. Duy được
Vân yêu, gia đình hai bên đồng ý. Trong khi đó Khoa chưa có cơ hội bày tỏ tình
cảm của Khoa cho Vân biết. Khoa không chắc bố mẹ của Vân sẽ chấp nhận anh chàng
khi Vân đáp lại tình cảm của Khoa và còn biết bao nhiêu thứ khác nữa mà anh
chàng phải vượt qua nếu muốn đến được trái tim của Vân. Khoa thở dài lẩm bẩm.
- Mình phải làm sao bây giờ. Mình cứ tưởng sau khi chia tay
người bạn gái cách đây đã lâu. Trái tim của mình không còn rung động và đập lên
những tiếng nhịp nhàng với bất kỳ cô gái nào nữa. Mình không ngờ nó lại rung động
và đầu hàng trước Vân. Mình rối quá, nếu mình nói cho con nhỏ biết tình cảm của
mình với nó thì thế nào nó cũng cười chê và tìm cách tránh xa mình ra. Có khi
vì việc này nó nghỉ làm luôn cũng nên. Còn nếu không nói cho nó biết, mình làm
sao mà chịu đựng được trái tim nhức nhối khi đêm về phải ôm gối và vò đầu vì bản
thân là một thằng vô dụng và nhút nhát...!!
Khoa hoảng sợ nghĩ.
- Nếu con nhỏ lấy chồng bây giờ mình làm gì còn cơ hội gần
gũi và nói chuyện với nó nữa. Cầu mong mọi chuyện không xảy ra quá nhanh như thế.
Mọi thứ chỉ là ý nghĩ nhất thời của Vân mà thôi....!!
Vân nhìn chiếc xe ô tô màu trắng sữa đi vào cổng. Con nhỏ
thì thầm bảo Duy.
- Sếp của tôi đến rồi kìa. Tôi phải vào làm việc đây. Anh có
thể đi về được rồi, anh đừng làm cho tôi khó xử nữa. Tôi cầu xin anh đó....!!
Chiếc xe ô tô của Khoa dừng lại. Từ trên xe có một cô gái mặc
một bộ váy màu hồng bước xuống. Trông cô ta tươi mát như gió mùa xuân. Tuy cô
ta không xinh đẹp cho lắm nhưng dễ nhìn và có đôi chút tinh nghịch. Vân kinh ngạc
nhìn cô gái đó không chớp mắt. Con nhỏ lẩm bẩm.
- Không ngờ ông sếp lạnh lùng của mình lại đa tình đến thế.
Hôm qua ông ta còn đi ăn với cô thư ký Dung. Hôm nay ông ta lại có thể lai một
cô gái trẻ khác trên xe tới công ty nữa chứ. Ông ta không sợ chị Dung ghen hay
sao. Ông sếp này đúng là liều thật....!!
Khoa tắt máy xe. Anh chàng mở cửa xe rồi bước xuống. Khoa
quay lại nhìn Vân bằng ánh mắt buồn phiền, yêu thương và có đôi chút hờn ghen
cũng như tò mò vì không hiểu Vân đang nói chuyện với ai trong xe ô tô. Khoa giục
Vân.
- Cô còn không vào làm việc đi hay là cô định đứng ở đó để
buôn chuyện đến trưa rồi đi về luôn....!!
Con nhỏ mỉm cười đáp lại lời của Khoa.
- Vâng. Em biết rồi thưa sếp. Em sẽ vào ngay đây...!!
Duy bực mình. Anh chàng vừa nhìn thấy Khoa đến. Duy nhìn vào
khuôn mặt và ánh mắt của Vân. Anh chàng muốn kiểm chứng xem thái độ và biểu hiện
của Vân khi nhìn thấy Khoa như thế nào. Anh chàng thấy con nhỏ cười toe toét,
khuôn mắt rạng rỡ và có đôi chút tinh nghịch trong ánh mắt. Hình như con nhỏ rất
vui mừng khi trông thấy Khoa thì phải. Tự nhiên một nỗi ghen hờn bùng lên ở
trong lòng của Duy. Trái tim của anh chàng đập gấp gáp ở trong lồng ngực. Duy
có cảm tưởng là anh chàng Khoa đang có ý định cướp mất Vân đi.
Duy mở cửa xe, anh chàng bước hẳn ra ngoài. Ý của Duy là muốn
Khoa trông thấy Duy đứng cạnh Vân. Anh chàng muốn cảnh cáo Khoa là phải tránh
xa Vân ra vì Vân đã thuộc về anh chàng rồi. Nếu Khoa mà còn có ý định tránh
giành Vân với Duy là không xong với anh chàng đâu.
Khoa ngạc nhiên và thất vọng khi Duy bước ra. Khoa chán nản
nghĩ.
- Xem ra tình họ của họ đúng là rất tốt đẹp. Cậu ta còn đưa
đón và âu yếm nhìn con nhỏ Vân như thế kia thì mình làm sao có cơ hội chen vô
vào đó. Mình có lẽ mãi mãi vẫn chỉ là một người đến sau mà thôi. Mình biết là
nên bỏ cuộc đi thôi nhưng trái tim của mình không thôi gọi tên của con nhỏ Vân.
Lí trí của mình bảo mình phải cố gắng giành giật lấy Vân bằng được. Mình phải
làm sao với những suy nghĩ trái ngược chiều trong cơ thể của mình bây giờ. Nên
tuân theo cảm giác và trí óc hay là làm theo trái tim....!!
Đào nhìn theo ánh mắt của Khoa. Con nhó há hốc mồm. Cơ thể bị
chôn chặt xuống đất, chân tay dường như bị đóng băng lại. Trên ánh mắt của con
nhỏ một niềm thống khổ trào dâng lên. Đôi mắt đỏ hoe, hình như con nhỏ sắp
khóc. Con nhỏ đã mong giây phút được mặt đối mặt với Duy và nhìn thấy Duy gẫn
gũi như thế này. Nhưng tại sao đôi mắt của Duy lại nhìn đứa con gái lạ hoắc với
ánh mắt nồng nàn và yêu thương như thế kia. Không phải đó là vợ chưa cưới của cậu
ta đấy chứ.
Con nhỏ ghen tuông dữ dội. Con nhỏ chỉ muốn Duy dùng ánh mắt
đó nhìn con nhỏ và mãi mãi thuộc về con nhỏ mà thôi. Trái tim của con nhỏ từ
lâu đã có hình bóng của Duy. Con nhỏ luôn mong một ngày nào đó có thể nói cho
Duy biết tình cảm thật của bản thân nhưng Duy mãi vẫn chưa hồi phục được trí nhớ.
Con nhỏ có một niềm tin là dù Duy không bao giờ hồi phục được
trí nhớ. Con nhỏ cũng có thể làm cho Duy yêu con nhỏ. Con nhỏ đã thử mọi cách
và làm mọi điều có thể nhưng Duy của bây giờ khác Duy của ngày xưa quá. Duy
ngày xưa hay cười và hay nói chuyện với mọi người, anh chàng cũng hay giúp đỡ
người khác. Duy bây giờ lạnh lùng và có đôi chút kiêu hãnh. Anh chàng không muốn
nói chuyện, không muốn bị người khác quấy rầy và bị làm phiền. Duy chỉ muốn được
yên tĩnh một mình.
Sự thay đổi về tính cách của Duy là một dấu hỏi chấm đối với
các bạn trong trường. Họ ngạc nhiên và kinh ngạc tột độ vì không tài nào tiếp
xúc hay nói chuyện nổi với Duy. Anh chàng nhìn họ với con mắt lạnh lùng và
không hiểu họ là ai. Trong trí óc của Duy, họ toàn xa lạ và chưa bao giờ quen.
Chuyện Duy bị mất trí nhớ và bị tai nạn được gia đình của Duy giấu kín, họ
không muốn gây ra sóng gió hay muốn báo chí làm rối tung lên. Duy đi học như một
người mới chuyển đến. Anh chàng cảm thấy ai cũng xa lạ và cái gì cũng mới mẻ.
Đào vui mừng lắm khi biết Duy đã bắt đầu đi học lại. Suốt một
đêm Đào không tài nào ngủ được, con nhỏ chỉ mong trời nhanh sáng để được gặp lại
Duy. Nhưng khi trông thấy Duy rồi. Đào thất vọng não nề. Vì Duy đi đâu hay làm
gì cũng có hai vệ sĩ kè kè bên cạnh. Anh chàng lạnh lùng như một khối băng. Duy
không đáp lại lời của Đào khi con nhỏ cố ý gọi to tên của Duy. Duy chỉ khẽ nhìn
Đào một cái rồi quay đi luôn. Đào kiên trì và thử đủ mọi cách để làm cho Duy
chú ý tới nhưng kết quả vẫn là con số không. Đào thấy cái tiếp cận trực tiếp
không có kết quả. Con nhỏ nghĩ ra được một cách khác đó là gửi thư cho Duy. Đào
đã viết không biết bao nhiêu lá thư cho Duy nhưng hình như Duy chưa bao giờ đọc
chúng nên con nhỏ không bao giờ nhận được bất cứ một dòng hồi âm nào.
Hôm nay gặp lại được Duy ở đây là một niềm mong ước và khát
khao của con nhỏ từ lâu. Con nhỏ luôn mong ngóng giây phút được tay trong tay
và được ôm Duy trong lòng như ngày xưa. Đôi mắt của Đào thâm quầng vì bao đêm mất
ngủ và vì bao đêm nằm thao thức một mình. Con nhỏ cũng giằn vặt và suy sét về bản
thân rất nhiều. Con nhỏ tự chửu bản thân ngu dại khi không biết trân trọng và
nâng niu tình cảm của Duy khi Duy ở bên. Đào phải làm gì để lôi kéo tình cảm của
Duy về phía của con nhỏ. Con nhỏ phải làm gì để hàn gắn lại vết thương lòng do
con nhỏ gây ra cho Duy.
Con nhỏ phải làm gì. Con nhỏ luôn đặt ra cho bản thân con nhỏ
hàng vạn và hàng nghìn câu hỏi như thế nhưng con không biết phải bắt đầu từ đâu
vì Duy không cho con nhỏ có được cơ hội bày tỏ lòng và không cho con nhỏ có cơ
hội được đến gần. Con nhỏ chỉ dám đứng nhìn Duy từ xa từ ngày này qua ngày khác
mà thôi.
Đã gần hai năm kể từ khi tai nạn đó xảy ra. Duy và Đào đã đi
hai con đường khác nhau. Duy coi Đào là một người hoàn toàn xa lạ. Hàng ngày gặp
mặt nhau ở trên lớp, mặc dù họ ngồi hai bàn gần kề với nhau nhưng Duy chưa bao
giờ quay sang nhìn Đào một cái. Anh chàng luôn nhìn vào cuốn sách trên tay hay
chăm chú nghe thầy cô giảng bài.
Duy học cùng Đào có hai tháng rồi chuyển sang trường khác học.
Bố mẹ của Duy không muốn Đào gặp mặt Duy hay làm phiền Duy nữa. Họ sợ một ngày
nào đó Duy sẽ nhớ ra Duy là ai và tại sao Duy lại bị mất trí nhớ. Họ sợ anh
chàng phải đau khổ khi phải đối diện với trái tim rỉ máu vì bị thất tình và bị
lừa rối. Họ cũng sợ anh em Duy sẽ thù hằn và có thể giết nhau khi Duy biết
chính Tuấn Anh là người đã cắt đứt thắng xe ô tô của Duy. Hắn ta muốn Duy chết
vì chỉ có khi Duy chết đi mới không có ai tranh giành tình cảm của bà nội và tài sản gia đình họ Phan với hắn ta nữa.