Mặc dù bố mẹ của Duy không kiện và không lôi Tuấn Anh ra tòa
để trả giá cho tội ác của mình nhưng họ đã bắt Tuấn Anh phải làm một bản cam kết
là không bao giờ được phép làm hại Duy nữa. Họ cảnh cáo và đe dọa Duy là họ đã
thu thập đầy đủ chứng cứ cũng như bằng chứng về vụ tai nạn kia. Chỉ cần Duy gặp
bất cứ chuyện gì thì tất cả những bằng chứng kia sẽ được gửi cho tòa án ngay lập
tức. Tuấn Anh tuy đồng ý và chập nhận yêu cầu đó của bố mẹ Duy nhưng trong thâm
tâm của hắn đó chỉ là một bước nhượng bộ tạm thời mà thôi. Hắn làm sao có thể
ngừng được khi mục đích của hắn chưa hoàn thành xong.
Đối với Đào hắn không hề yêu. Hắn làm cho Đào lầm tưởng là hắn
có để ý đến con nhỏ chỉ vì hắn muốn phá ngang mối tình của Duy và Đào mà thôi.
Hắn muốn Duy phải bị tổn thương về mặt tình cảm một cách dần dần và sau đó là
thể xác của anh chàng. Hắn đã thành công vì sau khi nghe được cuộc nói chuyện của
hắn với Đào. Duy đau khổ tột cùng. Anh chàng tan nát hết cả cõi lòng, mối tình
mà anh chàng nâng niu và coi trọng hơn mười năm qua. Anh chàng được Đào đáp lại
chỉ là một sự lừa dối và một trò đùa mà thôi. Duy còn đau khổ hơn khi Đào dễ
dàng đồng ý với Tuấn Anh làm tổn thương Duy.
...................
Lần đầu tiên Duy uống rượu say và lần đầu tiên anh chàng mới
được nến trải nỗi cay đắng của tình người. Một người bạn suốt mười một năm và một
người anh trai ruột thịt sao họ có thể làm tổn thương anh chàng và tại sao họ
có thể cắt đi từng mạch máu của anh chàng. Trong khi Duy luôn coi trọng và hết
lòng với họ. Duy đã cười và khóc như điên trên bàn rượu.
Đêm hôm đó Duy ra về với hơi men chếch choáng. Anh chàng đâu
hay chiếc ô tô của mình đã bị một bóng đen chui vào. Anh ta hý hoáy mở cửa xe ô
tô rồi trèo hẳn vào trong. Sau khi quan xung quanh, thấy không có ai. Anh ta
dùng kìm cắt phăng đi hai cái thắng xe. Trên môi của anh ta nở một nụ cười độc
ác. Anh ta khẽ nhăn mặt lại vì đau. Anh ta căm thù Duy vì Duy mà anh ta bị bà nội
đánh. Nhớ lại trận chiến và đánh nhau vào chiều nay, mối căm thù của anh ta biến
thành độc ác. Trong một phút lu mờ đầu óc, anh ta đã nghĩ ra được một cách làm
cho Duy biến mất là dàn dựng như một vụ tai nạn xe ô tô thế này.
Lúc nghĩ đến cái chết thê thảm của Duy. Hắn ta có hơi run
tay một chút, lương tâm của anh ta bắt đầu hoạt động trở lại. Anh ta chùn tay
và không dám cắt nữa. Nhưng những hình ảnh từ trong quá khứ tràn về làm cho anh
ta quên hẳn Duy là mội người anh em của anh ta và Duy là một người em trai tốt
của anh ta như thế nào. Trong đầu óc của anh ta lúc đó chỉ chứa toàn thù hận và
mong muốn Duy nhanh chết đi mà thôi.
Anh ta không hiểu là tại sao ông bà nội luôn yêu thương và
bênh vực Duy dù cho Duy có làm gì. Anh ta ghen tị và ngấm ngầm căm hận Duy từ
lâu lắm rồi. Anh ta là một con người nhỏ lượng và hẹp hòi. Chỉ cần Duy hơn anh
ta một cái gì hay nhận được nhiều yêu thương hơn từ người khác là anh chàng đã
tức giận và ghen lồng lộn lên rồi.
Sự uất hận và ghen hơn với Duy cứ thế tích dần lên. Anh ta
thấy Duy và Đào thân thiết nhau. Anh ta tìm đủ mọi cách để trở thành một người
trong số họ. Khi biết được Duy yêu Đào. Mặc dù không thích và không yêu gì Đào
nhưng vì muốn Duy phải đau khổ anh ta đã làm cho con nhỏ lầm tưởng tình cảm của
bản thân với anh ta.
Tuấn Anh đã thành công khi lừa được một con nhỏ ngốc ngếch
như Đào vào tròng. Mối tình của họ vì thế mãi mãi chia đôi và có lẽ họ không thể
nào được gặp lại nhau và yêu nhau như ngày xưa nữa. Vì sau khi tỉnh dậy từ vụ
tai nạn đó. Trí nhớ và ký ức của Duy được lập trình lại. Duy tận hưởng một cuộc
sống mới. Tuy có hơi cô đơn nhưng anh chàng cảm thấy an toàn trong vỏ bọc cô độc
và lạnh lùng của mình.
Duy học giỏi quá nên anh chàng đã đi học đại học sau đó có
vài tháng. Duy hăng say học, hăng say đi làm. Thời gian như một cơn lốc cuốn
Duy đi. Duy đã quên sạch quá khứ đầy đau khổ của mình. Bây giờ Duy chỉ có một
phương châm sống là bằng mọi cách anh chàng phải làm cho khách sạn của gia đình
phủ rộng khắp mọi nơi. Đó là ý nghĩ đầu tiên mỗi sáng khi anh chàng thức dậy.
Đào đã cố gắng học như điên để theo kịp Duy. Con nhỏ dù có
làm bất cứ cách nào cũng không làm sao bắt kịp nổi bước tiến của Duy. Duy ngày
càng học giỏi và tiến thật xa hơn so với Đào và các bạn cùng trang lứa. Hầu hết
thời gian anh chàng vùi đầu vào sách vở và thư viện, cộng thêm trí óc thông
minh nên anh chàng vượt xa họ cũng chẳng có gì sai. Đào tuy có khổ công học
hành nhưng trí óc của con nhỏ chỉ là một người bình thường làm sao bằng Duy được.
Đào thấy cơ hội được ở gần bên Duy ngày càng xa vời. Lúc Duy
chưa có ai, Đào đã thấy mình là một người vô vọng, huống chi bây giờ Duy lại có
thêm một cô vợ chưa cưới. Con nhỏ đau khổ nghĩ.
- Mình đúng là một đứa con gái ngu xuẩn và ngốc nghếch nhất
trên đời. Tại sao mình không nhận ra tình cảm chân thật và tình yêu tha thiết của
cậu ấy dành cho mình. Tại sao mình lại đi đùa giỡn với tình cảm của cậu ấy để cậu
ấy đau khổ tới mức lái xe như điên ở ngoài đường. Tai nạn đó là lỗi của mình. Nếu
không phải vì mình, cậu ấy không bị tai nạn và có lẽ bây giờ mình và cậu ấy
đang tay trong tay đi dạo bộ trên phố hay ăn kem ở một nhà hàng nào đó...!!
Bức ảnh hai đứa chụp chung nhân dịp nô en năm ngoái. Đào giữ
gìn như một báu vật. Mọi bức anh chụp chung và những kỷ vật của hai đứa Đào đều
muốn cất giữ. Đào hy vọng khi nhìn thấy những tấm hình này. Duy sẽ nhớ lại được
những kỷ niệm không thể nào quên của hai đứa. Dù gì Đào và Duy đã ở bên nhau
hơn mười năm. Lẽ nào tình cảm của họ không sâu sắc hơn tình cảm của Duy với một
cô gái lạ nào đó tự xưng là vợ chưa cưới của Duy hay sao.
Đào không tài nào nhấc nổi đôi chân. Con nhỏ nhìn Duy như bị
thôi miên. Khoa nhìn Vân và Duy cũng không chớp mắt. Nhìn hai anh em họ lúc này
nếu ai có đi qua ngang đường và vô tình nhìn vào. Họ lại tưởng họ đang xem một
phim quảng cáo nào đó. Đây rõ ràng là một cảnh ghen tuông khi họ trông thấy người
yêu của mình đi cùng và đang tay trong tay với một người khác. Anh em Khoa
không hề muốn Duy và Vân được ở bên nhau. Họ ước mong Duy và Vân chia tay và xa
rời mãi mãi. Lúc đó Đào sẽ chiếm lấy Duy còn Khoa chiếm lấy Vân.
Đào lúc này vẫn chưa biết Khoa thích Vân và vẫn chưa biết được
cô gái đang đứng cạnh Duy kia là ai. Duy và Vân vô tình không hiểu họ đang nhìn
gì và đang nghĩ gì trong đầu. Duy khẽ lôi Vân đứng cạnh vào người. Anh chàng
thì thầm vào tai của con nhỏ.
- Cô nên nhớ bây giờ cô là vợ chưa cưới của tôi. Nếu cô mà để
cho họ xì xào bàn tán là cô có quan hệ bất chính với một người đàn ông khác là
không xong với tôi đâu. Lúc đó tôi sẽ bảo gia đình của cô cho phép tôi cưới cô
ngay lập tức. Tôi sẽ hành cô cả đời để cho cô chừa cái tính đi bồ bịch lăng
nhăng của mình đi....!!
Vân sửng xốt nghe Duy nói. Con nhỏ trợn tròn mắt. Vân không
tài nào tin được và không hiểu tại sao Duy lại nói Vân như thế. Vân tự hỏi là tại
sao Duy lại muốn kiểm soát cuộc sống và tình cảm riêng tư của Vân. Không phải
Duy đã hứa là không xen chuyện vào bất cứ chuyện gì của Vân hay sao. Vân cự lại.
- Tại sao lại hay quên những lời của anh nói thế nhỉ. Anh có
nhớ là tối hôm qua ở rạp chiếu phim. Anh đã hứa là sẽ để cho tôi làm gì tùy
thích mà không có ý kiến gì kia mà. Tại sao hôm nay anh lại ăn nói ngược lại điều
đó....??
Duy khoanh tay lại. Anh chàng giải thích.
- Tôi không hề quên điều đó. Cô chỉ biết một mà không biết
hai. Tôi cũng có nói với cô là cô không được phép làm cho tôi và gia đình của
tôi mất mặt. Cô nghĩ thiên hạ sẽ nói gì khi họ biết tôi bị cô vợ chưa cưới cắm
hai cái sừng thật to vào đầu...
Anh chàng nheo mắt nói tiếp.
- Nên cô vợ chưa cưới thân yêu của tôi à. Cô hãy sống tốt và
làm đúng với bổn phận của cô đi nhé....!!
Duy mỉm cười đầy đe dọa. Anh chàng khẽ liếc nhìn Khoa một
cái. Duy thấy Khoa vẫn chưa thôi nhìn Vân. Anh chàng cố ý ôm Vân thật sát vào
người rồi hôn nhẹ lên má của con nhỏ. Vân không tài nào hiểu nổi là tại sao hôm
nay Duy lại hành động một cách kỳ lạ và kỳ cục như thế. Không lẽ anh chàng bị
điên.
Khoa và Đào tái mặt khi trông thấy cử chỉ dịu dàng và âu yếm
của Duy đối với Vân. Khoa chỉ muốn lôi Vân tránh xa Duy ra. Còn Đào muốn đánh
cho Vân một cái tát. Con nhỏ đó là ai mà dám gần gũi và ôm Duy như thế kia. Cả
hai anh em đều thở dài ra một hơi. Ánh mắt của họ nhìn Duy và Vân như bị thôi
miên.
Đây một cảnh hiếm thấy khi xảy ra ở trước cổng của công ty.
Mấy nhân viên đến làm việc họ không tài nào hiểu được là tại sao hôm nay sếp và
Vân lại đứng với một người con gái và một người con trai khác. Họ thắc mắc
không hiểu là hai đôi này định làm gì mà không chịu đi vào công ty. Họ cũng muốn
biết tại sao bốn người này còn đứng ngoài đó nhìn nhau như kẻ thù và như muốn
xông vào đánh nhau như thế kia.
.................
Vân đẩy Duy ra. Con nhỏ ngại ngùng nhìn xung quanh. Vân cau
có nghĩ.
- Tên này hôn má mình ở đây có chết mình không chứ. Mình đã
bảo là không muốn bị người ta xì xầm bàn ra tán vào và sợ bị dòm ngó vào đời sống
riêng tư rồi cơ mà. Tại sao tên này còn cố tình làm khó dễ mình là sao. Không lẽ
hắn định làm cho mình bị người ta không coi ra gì thì hắn mới hài lòng hay sao.
Đúng là mệt mỏi với hắn. Mong hắn biến đi nhanh cho mình nhờ. Mình mà còn đứng ở
đây và đôi co thêm một lúc nữa với hắn thì thế nào mình cũng bị sếp mắng và lại
có chuyện xảy ra cho mà xem....!!
Vân bước đi luôn vào trong. Con nhỏ vừa mới quay người và đi
được hai bước chân. Duy đã kéo tay Vân lôi lại. Anh chàng trừng mắt rồi gằn từng
tiếng một. Giọng nói của Duy đầy đe dọa. Anh chàng dặn.
- Tôi hy vọng là cô nhớ những gì mà lúc nãy tôi nói với cô.
Nếu cô cố tình quên đi hay không muốn làm theo những lời nói đó của tôi thì tôi
không để cho yên đâu. Tôi sẽ đến công ty lôi cô về và cấm cô không bao giờ được
ra khỏi nhà nữa....!!
Vân nuốt nước bọt đánh ực một cái. Con nhỏ chẳng hiểu gì cả.
Tại sao tên này hơi một tí là muốn kiểm soát cuộc sống của con nhỏ là thế nào.
Không lẽ hắn tưởng con nhỏ là nhân viên của hắn. Vân thở dài nói.
- Tôi biết rồi. Anh không cần phải dặn dò gì thêm nữa đâu.
Chỉ cần tôi làm theo lời của anh là được chứ gì, anh làm ơn đi về dùm tôi. Anh
mà còn đứng ở đó nói lôi thôi nữa, có lẽ tôi sẽ chết vì suy tim mất....!!
Vân chạy đi luôn. Con nhỏ không muốn bị Duy làm phiền nữa.
Khoa không biết Đào và Duy có quan hệ gì. Anh chàng thấy Vân đã chịu rời bỏ Duy
để đi vào trong làm việc. Khoa khởi động xe, anh chàng lái xe vào trong ga ra của
công ty.
Đào không muốn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện và gần gũi với Duy
như thế này. Con nhỏ vẫn còn đứng yên một chỗ và nhìn Duy không rời. Con nhỏ
không thể quay mặt hay ánh mắt đi nơi khác được, mà mọi giác quan của Đào đều tập
trung cả về phía của Duy. Trong trái tim của con nhỏ đang réo gọi tên của Duy.
Tiếng nói từ trong cổ họng của Đào từ từ lớn dần lên. Đào buột miệng nói.
- Anh có thể cho tôi gặp mặt anh một chút được không...??
Duy không chú ý gì. Anh chàng vẫn còn mải nhìn theo bóng
dáng của Vân đang khuất dần sau cánh cửa màu xanh. Duy vuốt tóc ra đằng sau.
Anh chàng đang cảm thấy lòng dạ không yên tâm khi để cho Vân làm việc cả ngày ở
công ty với Khoa. Nhưng Duy không có cách nào ngăn cản được điều đó. Điều duy
nhất mà Duy biết vào lúc này là hy vọng con nhỏ không bị Khoa quyến rũ và hy vọng
Vân nhớ những lời dặn dò của Duy.
Duy quay người ra đằng sau. Anh chàng đang chuẩn bị bước lên
xe ô tô để đi về khách sạn. Duy tuy có nghe loáng thoáng tiếng nói của Đào. Anh
chàng không đáp lời của Đào. Duy tưởng Đào đang muốn nói chuyện với ai đó mà
không phải là Duy.
Duy không nhận ra Đào vì anh chàng chỉ học cùng với Đào có
hai tháng sau tai nạn, anh chàng quá bận rộn với muôn vàn công việc và bù đầu
vào học hành nên đã gạt bỏ hết những người không đáng nhớ và những chuyện linh
tinh ra khỏi đầu. Nếu Đào mà biết được rằng trong trái tim của Duy bây giờ, Đào
đã không còn tồn tại và biến mất hoàn toàn rồi. Con nhỏ sẽ đau khổ và suy sụp
biết bao. Đào luôn hy vọng một ngày nào đó điều thần kỳ sẽ diễn ra nhưng khì
nào điều đó xảy ra vẫn là một dấu chấm hỏi và là một điều nhức nhối trong lòng
và trong khối não của Đào.
Trái tim của Duy bây giờ đang dần dần có hính bóng của Vân.
Anh chàng đang ghi nhớ từng cử chỉ, lời nói và nụ cười hàng ngày của Vân vào
trong tim và trong trí óc. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi Duy nhớ lại được những
chuyện trước kia và quên đi những phút giây hiện tại. Lúc đó Duy sẽ phải làm
gì, anh chàng sẽ quay về với Đào và quên hẳn Vân đi hay sao. Đây đúng là một
trò đùa của số phận.
Tình yêu và tình cảm của Duy có đủ lớn và đủ rộng để không
bao giờ quên được Vân ngay cả khi trí óc và con tim của anh chàng trống rỗng
hay không. Đây là một bài toán khó và là một câu hỏi không dễ trả lời đối với
tình cảm và con tim của Duy.
Lúc này Duy không hề biết và chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Bây giờ Duy vẫn vô tư trêu đùa và đang tận hưởng những phút giây thanh thản khi
ở bên con nhỏ Vây đầy tinh nghịch và đáng yêu mà thôi. Anh chàng muốn Vân dạy
cho anh chàng cách sống vui vẻ, vô tư và không phải lo lắng gì mà tuổi thơ của
anh chàng không có.
Duy không tài nào hiểu được là tại sao Duy không hề có được
một bức hình chụp hồi bé với gia đình. Duy có đôi lần thắc mắc điều này với bố
mẹ và bà nội nhưng họ luôn giải thích một cách mơ hồ.
Duy nghi ngờ họ đang cố dấu Duy một điều gì đó. Anh chàng hỏi
bác quản gia. Anh chàng hy vọng ông sống đã lâu ở trong nhà của Duy thì thế nào
cũng biết được chuyện gì đó. Nhưng Duy nhận được câu trả lời từ ông cũng không
khác bố mẹ và bà nội của Duy bao nhiêu. Duy đã hỏi hầu hết mọi người trong gia
đình nhưng cho đến bây giờ Duy vẫn chưa nhận được một câu trả lời thỏa đáng cho
những thắc mắc của bản thân. Duy cảm tưởng xung quanh Duy một bức màn đen tối
đang bao trùm lên.