Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 130: Chương 130: Đêm điên cuồng trước khi chia ly




Sau khi biết chuyện bố anh mất không hề đơn giản, Lăng Duy Khiết bắt đầu triển khai ráo riết điều tra, đồng thời tạm ngưng kế hoạch đối phó với Hồ Tiêu Lương.

Nếu cô ta thật sự là hung thủ, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta. Chuyện này cũng xác thực vụ đứa con của cô ta, có lẽ ngay từ ban đầu Hồ Tiêu Lương đã bày kế dùng đứa bé để trục lợi.

Một đứa bé chảy cùng dòng máu nhà họ Lăng giống anh, Lăng Duy Khiết thật sự hơi do dự, cho dù là âm mưu thì đứa bé cũng là vô tội, không chỉ như thế, đứa bé còn là người bị hại.

Nhà Hạ Dụng cũng mở bệnh viện, vì thế ngay tối hôm đó, Lăng Duy Khiết đã tới Sí Duyên để nhờ Hạ Dụng giúp đỡ điều tra tên bác sĩ đó.

Đương nhiên anh đã gọi điện báo trước cho Khanh Khanh để cô không lo lắng, hoặc phòng trường hợp cô bị kẻ xấu lợi dụng.

Ở Sí Duyên…

“Khiết, giờ này cậu không ở nhà với vợ con lại đến uống rượu hả, chẳng lẽ lại cãi nhau nữa à.”

Mấy ngày nay Hạ Dụng khó mà có được thời gian rảnh, anh ấy đang vội vàng xử lý chuyện đang dang dở, ngoài ra bên gia đình cũng xảy ra vài vấn đề, ông già trong nhà đang bắt ép anh ấy phải về nhà tiếp quản công ty, vì thế họ còn đang không ngừng cãi nhau.

“Hạ Dụng, có việc muốn nhờ cậu, đây là tài liệu tôi lấy được từ văn phòng thám tử.” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa đưa một tập hồ sơ cho Hạ Dụng.

Hạ Dụng nghi hoặc mở ra, sau khi xem xong, cậu hít một hơi thật sâu.

“Khiết à, chuyện này giao cho tôi đi, tôi nhất định sẽ tra ra, nếu bác thật sự bị mưu hại, thì cậu sẽ làm sao? Đưa Hồ Tiêu Lương cho pháp luật xử lý à?” Hạ Dụng lo lắng thay cho Lăng Duy Khiết.

“Cô ta có lẽ lấy được t*ng trùng khi bố tôi đang nằm viện, sau đó đi thụ tinh nhân tạo, sinh được một bé gái.” Tâm trạng Lăng Duy Khiết đang vô cùng nặng nề.

“Cô ta… Khiết à, cậu phải cẩn thận, nói không chừng cô ta đang có âm mưu gì đó.” Hạ Dụng vội vàng dặn dò.

Nếu Hồ Tiêu Lương đã mưu tính cục diện này từ năm năm trước thì lòng dạ người đàn bà này sâu đến đáng sợ, khi đối phó phải vô cùng cẩn thận.

“Tôi biết rồi, ngoài Khanh Khanh ra thì tôi không có gì để lo lắng cả, giờ tôi đang nghĩ có nên để Khanh Khanh và hai đứa nhỏ về Ý trước không.” Từ khi biết Hồ Tiêu Lương có khả năng là hung thủ giết hại bố, anh vẫn luôn lo lắng cho Khanh Khanh.

Buổi chiều, càng nghĩ anh càng cảm thấy ở trong nước quá nguy hiểm, nhưng lại không biết nên nói với Khanh Khanh thế nào, nếu nói thẳng Khanh Khanh nhất định sẽ không đi.

“Nếu cậu muốn làm thế thì có lẽ Khanh Khanh không bao giờ tha thứ cho cậu đâu.” Hạ Dụng lập tức lắc đầu. Gia đình Lăng Duy Khiết khó khăn lắm mới được như bây giờ, nếu Lăng Duy Khiết làm thế chắc chắn sẽ bị hai đứa nhóc căm hận.

“Tôi cũng biết như thế, xem ra chỉ có thể thuê thêm vệ sĩ thôi.”Lăng Duy Khiết nghĩ mà phát buồn, nếu mời vệ sĩ thì Khanh Khanh chắc chắn sẽ hỏi, tới lúc đó nói hay không nói thì cô ấy cũng đều lo lắng thôi.

“Hai đứa nhỏ giỏi võ lắm phải không, cậu cũng đừng lo lắng quá, Khanh Khanh mới xuất viện, hơn nữa giờ là mùa đông, cậu bảo cô ấy đừng rời khỏi nhà là được, nếu ra ngoài thì phải có cậu đi theo, như thế có lẽ tốt hơn đấy.” Hạ Dụng giúp Lăng Duy Khiết suy nghĩ.

“Khanh Khanh cũng không thường ra ngoài lắm, nhưng rất khó để bảo đảm bọn chúng sẽ không tới nhà, hôm kia La Mị Quỳnh tới tận cửa, Khanh Khanh mới khóc chạy về nhà đó.” Lăng Duy Khiết sợ Khanh Khanh mềm lòng, bị hai người đàn bà kia lừa gạt.

“Nếu không cậu cứ nói thật cho Khanh Khanh đi, để cô ấy biết mà đề phòng trước.” Hạ Dụng quả thật không nghĩ ra được cách khác nữa.

“Cũng chỉ còn cách như thế, lúc này nói ra có lẽ hay hơn giấu diếm.” Lăng Duy Khiết thở dài, anh giờ không giống trước kia nữa, từ một người không quan tâm bất cứ thứ gì tới một người có vợ con như hôm nay, chuyện gì cũng phải lo lắng cho chu toàn mới yên tâm được.

Buổi tối, Lăng Duy Khiết về nhà liền thấy Khanh Khanh đang đợi anh.

“Khiết à, có phải bà ta lại tìm anh không?” Vừa thấy bộ dạng mỏi mệt của anh, Khanh Khanh liền vội vàng hỏi.

“Không phải, anh qua chỗ Hạ Dụng nói chuyện thôi.” Lăng Duy Khiết bản năng tránh câu hỏi của Khanh Khanh, thật ra Khanh Khanh hỏi là La Mị Quỳnh, Lăng Duy Khiết lại nghĩ là Hồ Tiêu Lương.

“Khiết à, nếu bà ta tới tìm anh thì anh cũng đừng gặp bà ta làm gì, em không tin bà ta có thể mặt dày tới mức đó.” Nghĩ tới lời của La Mị Quỳnh mấy hôm trước, Khanh Khanh liền tức muốn xì khói.

“Anh đã ra lệnh không cho bọn họ vào công ty rồi, Khanh Khanh, có một chuyện anh muốn bàn với em.” Lăng Duy Khiết kéo tay Khanh Khanh ngồi xuống giường.

“Anh nói đi.” Khanh Khanh ngồi xuồng, sau đó nghiêm túc nói.

“Nếu giờ anh bảo em về Ý một thời gian, em có đồng ý không?” Lăng Duy Khiết biết rõ cô sẽ phản đối, nhưng vẫn hỏi dò trước.

Khanh Khanh sững sờ một lúc, có thể nhìn ra cô đang suy nghĩ rất khó khăn, cuối cùng cô vẫn gật đầu.

“Chỉ cần anh cho là đúng, thì mẹ con em sẽ về Ý.” Khanh Khanh không nỡ đi, nhưng nếu là vì La Mị Quỳnh, cô không có lý do nào để phản đối cả.

Lăng Duy Khiết vô cùng bất ngờ, anh không nghĩ tới Khanh Khanh lại đồng ý nhanh như vậy, “Bà xã à, em không hỏi anh tại sao à?”

“Chúng ta là vợ chồng, em tin anh, vì thế không cần hỏi em cũng biết anh làm như thế là hy vọng em không bị tổn thương, Khiết à, em không muốn liên lụy tới anh, càng không muốn vì em mà làm hại anh.” Khanh Khanh vẫn luôn nghĩ anh đang nói tới La Mị Quỳnh, hai người căn bản không nói cùng một chuyện, ông nói gà bà nói vịt.

“Được, ngày mai anh sẽ đưa em về Ý, chờ chuyện bên này xử lý xong xuôi, anh sẽ đón em quay lại.” Lăng Duy Khiết mừng rỡ nói.

Chỉ cần ba mẹ con Khanh Khanh rời khỏi, anh mới yên tâm đi xử lý mọi chuyện.

“Không cần, mẹ con em có thể tự đi được, anh cứ bận chuyện của anh đi.” Khanh Khanh lắc đầu từ chối.

“Bà xã, anh không có ý gì cả, nếu em tự đi thì cũng được, anh sẽ bảo vệ mẹ con em.” Thấy Khanh Khanh trả lời dứt khoát như thế, thậm chí tiễn cũng không cho, Lăng Duy Khiết lại cảm thấy không nỡ.

“Em biết, Khiết à, em không hề nghĩ gì hết, anh cứ yên tâm làm chuyện của anh, em về Ý sẽ xử lý ổn thỏa mọi việc bên đó, dù sao cũng không thể bỏ bê chuyện bên đó được.” Khanh Khanh lắc đầu, sau đó đưa tay chạm vào môi anh, ngăn không anh nói nữa.

“Nhưng, bà xã à, anh không nỡ để mẹ con em đi.” Lăng Duy Khiết hôn lên tay Khanh Khanh.

“Năm năm trước chúng ta đã chia tay một lần, lần này có lẽ cũng không quá lâu đâu, đừng yếu đuối thế chứ anh.” Gò má Khanh Khanh như rặng mây đỏ, cô lấy hết dũng cảm nâng mặt Lăng Duy Khiết lên.

Sau đó cô tiến sát lại người Lăng Duy Khiết, thổi một hơi lên cổ anh, động tác của cô nhẹ nhàng như một chú thỏ con. Lăng Duy Khiết run lên như bị sét đánh, gần như ngay lập tức, thứ bên dưới anh đã vùng lên mạnh mẽ.

Thấy vậy, Khanh Khanh vừa kinh ngạc, vừa thấy thú vị, nhưng cùng với đó, cô càng kiên quyết về chuyện cô sắp làm. Tuy kết hôn đã sáu năm, nhưng thời gian bọn họ bên nhau lại rất ngắn, số lần ân ái cũng không nhiều, mà lần nào cũng là Lăng Duy Khiết chủ động ra tay, lần này Khanh Khanh quyết định chiếm thế chủ động.

Tiếp theo, đôi tay nhỏ của cô tháo cà vạt của Lăng Duy Khiết ra, luồn vào trong áo sơ mi của anh, không chỉ như thế, cô còn to gan dùng lưỡi trêu chọc vành tai của Lăng Duy Khiết. Có lúc còn lấy răng day nhẹ dái tai, những động tác nhỏ như thế khiến Lăng Duy Khiết siết chặt lấy hai tay, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn cảm giác kích thích đến tột cùng nào đó.

Rất nhanh sau đó, hai người đều trần như nhộng quấn quýt lấy nhau, Khanh Khanh ép bộ ngực của cô vào lồng ngực Lăng Duy Khiết, cảm nhận cơ bắp rắn rỏi đầy nóng bỏng của anh, người cô cũng dần nóng lên, cảm giác râm ran khiến cô không nhịn được muốn cọ vào người anh nhiều hơn, dần dần, cơ thể cô bắt đầu hướng xuống dưới.

Lăng Duy Khiết vốn dĩ muốn hưởng thụ lần chủ động hiếm thấy này của Khanh Khanh, nhưng những động tác của Khanh Khanh lại quá bạo dạn, cuối cùng anh không thể chịu đựng nổi nữa, anh bắt lấy cơ thể đang trượt xuống dưới người anh, lật cô nằm lên giường, ỷ vào cơ thể to cao thành công đè lên người cô.

“Bà xã à, em học chiêu này từ đâu thế?” Trán Lăng Duy Khiết bắt đầu chảy mồ hôi đầm đìa, cơ bắp trên người căng như muốn nứt ra, “Em sắp khiến anh phát điên rồi.”

Lời trách yêu của anh khiến Khanh Khanh càng phấn chấn, đôi tay nhỏ nhắn của cô vuốt ve bắp thịt bên dưới của anh, cô đắc ý nhìn anh đang cắn răng chịu đựng từng đợt khoái cảm như cơn sóng sôi trào liên tục ập tới.

Lúc này, Khanh Khanh giống như con ngựa mất cương, cô buông thả ngọn lửa tình của mình, mặc cho nó tung hoành như cơn sóng dữ phá vỡ đê.

Lăng Duy Khiết kéo tay cô chạm vào ngọn lửa ham muốn đang căng tràn bên dưới, anh giữ chặt tay không cho cô né tránh, sau đó nghiến răng hỏi: “Bà xã, tối nay em nóng bỏng như ngọn lửa vậy, anh sắp bị em thiêu cháy rồi.”

Mặt Khanh Khanh đỏ rực như ánh hoàng hôn.

Lăng Duy Khiết mỉm cười: “Đỏ mặt à? Đã là mẹ của hai đứa con rồi còn xấu hổ gì nữa?”

Khanh Khanh không cam tâm yếu thế bèn nhìn anh với ánh mắt khiêu khích, môi cô nở nụ cười đầy ngọt ngào, “Ai sợ ai!” Nói xong liền áp sát người anh cọ tới cọ lui.

Lăng Duy Khiết hung ác hít sâu một hơi, “Bà xã, anh chịu thua.” Lăng Duy Khiết nói xong liền cúi xuống.

Khanh Khanh phá lên cười, nhưng cô chưa đắc ý được bao lâu, anh đã nhào tới, đôi môi anh hung hãn ngậm lấy nụ cười đầy ý trêu chọc của cô.

Rất nhanh, tiếng cười đã chìm sâu trong tiếng thở dốc của cô. Sự điên cuồng nóng bỏng của anh khiến cô mệt đến mức xin tha, nhưng Lăng Duy Khiết không dễ dàng tha cho cô như thế, nhân lúc cô không đề phòng khi kêu rên, lưỡi anh không chút do dự xâm nhập vào cái miệng nhỏ của cô, một trận khuấy đảo ướt át ngọt ngào đến tột cùng đang diễn ra.

Bàn tay thô lỗ của Lăng Duy Khiết vuốt ve làn da trắng nõn của cô, để lại từng dấu đỏ thắm, còn cô chỉ có thể mặc cho anh giày vò.

Lăng Duy Khiết lật người cô lại, từ đằng sau ôm cô vào lồng ngực rộng lớn của anh, bàn tay to vòng quanh trước ngực.

“Bà xã, em thật là nhạy cảm.” Lăng Duy Khiết khàn khàn nói, giọng anh đầy mê muội như đang muốn khen “em đẹp quá” vậy.

“Khiết à…” Khanh Khanh thấp giọng gọi tên anh, không biết cô muốn anh tiếp tục hay dừng lại.

Giọng nói quyến rũ ấy lại kích thích ngọn lửa đang căng chặt phía dưới, anh đè Khanh Khanh xuống dưới, nâng eo cô lên, để hai chân cô kẹp lấy lưng anh rồi mạnh mẽ tiến vào, để anh hoàn toàn chìm trong trong cơ thể đẹp đẽ khiến anh điên cuồng đó.

“Bà xã, hai chúng ta đã là một rồi.” Hơi thở gấp gáp nóng bỏng của anh phả bên tai Khanh Khanh khiến đầu óc cô mơ màng.

Cô vì câu nói ấy mà cảm động, tình cảm ngọt ngào hơn mọi thứ trên đời dâng lên khiến cô hoàn toàn thả lỏng, anh thuận lợi vào bên trong cô, ngay sau đó từng nỗi khát vọng ập tới như thủy triều dâng, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng mạnh mẽ, cô chỉ có thể thở hổn hển nằm dưới bị anh tấn công, chìm đắm trong từng đợt sóng triều cuồng loạn không hồi kết ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.