Hai người đã có một đêm mãnh liệt với nhau nên Lăng Duy Khiết và Thẩm Khanh Khanh đều ngủ rất say, đến giờ ăn sáng cũng chưa tỉnh dậy. Hai đứa trẻ ngồi chờ trong phòng ăn mãi mà không thấy bố mẹ xuống nên mò lên tầng.
Đêm qua, vốn Lăng Duy Khiết và Thẩm Khanh Khanh định nói chuyện với nhau, cuối cùng lại không kìm lòng được mà làm vài lần nữa, hai người cũng quên không khóa cửa nên giờ hai cậu nhóc mới vào được phòng.
“Duệ Duệ, tối qua bố lại làm chuyện xấu xa.” Lâm Lâm nhìn quần áo la liệt dưới đất, kéo áo em trai rồi nói nhỏ.
“Chúng ta đi ăn sáng đi.” Duệ Duệ kéo Lâm Lâm lại, tuy hai cậu bé chưa hiểu chuyện nam nữ nhưng cũng biết không nên tới làm phiền. Nhưng Lâm Lâm quá hiếu kỳ, cậu bé đẩy Duệ Duệ ra rồi đi đến cạnh giường.
Trên giường, Lăng Duy Khiết ôm Thẩm Khanh Khanh vào lòng, vai của cô lộ ra bên ngoài, chân của Lăng Duy Khiết gác lên đùi cô. Hai cậu nhóc nhìn sao cũng thấy mẹ đang bị bắt nạt. Lâm Lâm đạp lên nội y của Thẩm Khanh Khanh, Duệ Duệ vốn định xuống nhà thấy vậy bèn chạy vào cùng. Hai anh em không hẹn mà cùng kéo chăn về phía mình, lộ ra cơ thể lõa lồ của Lăng Duy Khiết và Thẩm Khanh Khanh dưới chăn.
“Á!”
“Lâm Lâm, Duệ Duệ, hai đứa các con...” Lăng Duy Khiết và Thẩm Khanh Khanh bừng tỉnh, Lăng Duy Khiết xoay người che Thẩm Khanh Khanh lại theo bản năng.
“Xấu hổ quá, bố lớn vậy rồi mà còn cởi truồng.” Tay Lâm Lâm vẫn còn cầm chăn, thấy Lăng Duy Khiết như vậy thì cười ầm lên.
“Lâm Lâm, con có biết lịch sự là gì không đấy?” Lăng Duy Khiết quát, mình bị nhìn thấy thì thôi, nhưng vợ mình thì không được, dù là con ruột thì cũng vẫn vậy. Hai thằng nhóc này đáng ăn đòn!
“Bố ơi, muộn vậy rồi mà hai người chưa chịu dậy nữa.” Lâm Lâm làm như không nghe thấy câu quát của bố mình. Cậu bé đang thấy rất vui, hồi ở Ý chưa có cơ hội để trêu bố thế này.
“Duệ Duệ, đưa chăn cho mẹ.” Thẩm Khanh Khanh xấu hổ đến mức không ngẩng nổi mặt, vì bị Lăng Duy Khiết đè lên người nên cô cảm nhận được sự khác thường của cơ thể anh.
“Mẹ, con... con không cố ý.” Duệ Duệ ném chăn lại giường rồi ôm mặt chạy ra ngoài.
“Chờ anh với.” Lâm Lâm thấy vậy thì cũng chạy theo.
“Lần sau trước khi đi ngủ phải khóa cửa mới được, nếu không sớm muộn cũng mắc bệnh tim với hai đứa này.” Lăng Duy Khiết nhìn hai con trai chạy đi mà thở dài.
“Ừ, anh dậy đi, nếu không chút nữa hai đứa nó lại chạy vào tìm.” Thẩm Khanh Khanh hơi nghiêng người ý bảo Lăng Duy Khiết ngồi dậy, ai ngờ động tác ấy lại có hiệu quả khác.
“Bà xã à, chúng ta có thể chờ chút nữa hẵng dậy được không?” Lăng Duy Khiết nheo mắt nhìn bộ ngực đầy đặn của Thẩm Khanh Khanh, “Tối qua em rất nóng bỏng, chúng ta ôn lại chút nhé.”
“Đừng quậy nữa, mau dậy đi, anh còn phải đi làm đấy.” Mặt Thẩm Khanh Khanh đỏ bừng, cô không dám động đậy nữa, chỉ sợ Lăng Duy Khiết sẽ tiếp tục chuyện đêm qua.”
“Được rồi, cơ mà phải hôn một cái mới được.” Lăng Duy Khiết không chờ cô trả lời đã cúi đầu xuống, nhưng Thẩm Khanh Khanh né rất nhanh, còn kéo gối đầu nhét vào giữa hai người.
“Không, em còn chưa đánh răng đâu. Dậy đi nhanh lên.”
“Bà xã này, hay em và con đừng đi Ý nữa. Để anh thuê thêm vệ sĩ, em hạn chế ra ngoài là được.” Sau đêm ngọt ngào vừa qua, Lăng Duy Khiết rất không muốn rời xa Thẩm Khanh Khanh.
Ăn sáng xong Lăng Duy Khiết cũng không đi làm mà ở nhà gọi điện thoại cho công ty vệ sĩ báo thuê sáu người, xong xuôi mới ngồi chờ vệ sĩ đến.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy anh?” Thấy Lăng Duy Khiết luôn căng thẳng như vậy, Thẩm Khanh Khanh bèn hỏi.
“Gần đây anh điều tra được một tin, bố anh... rất có thể chết do bị mưu sát, anh đang điều tra xem thực hư thế nào, anh lo hung thủ sẽ làm hại ba mẹ con em.” Lăng Duy Khiết đáp.
“Nếu bố bị mưu sát thì hung thủ là ai? Lẽ nào... là mẹ em?” Thẩm Khanh Khanh vô cùng kinh ngạc, cũng cảm thấy luống cuống. Nếu mẹ là hung thủ thì cô không thể ở bên Lăng Duy Khiết nữa, cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây.
“Lúc đó bà ta còn đang ở Mỹ mà, chuyện này không liên quan gì đến bà ta đâu. Em đừng suy nghĩ lung tung, anh nhất định sẽ điều tra ra chân tướng.” Lăng Duy Khiết cũng không nói Hồ Tiêu Lương là hung thủ, anh không muốn làm Thẩm Khanh Khanh lo lắng.
“Nhưng chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, giờ vẫn điều tra được sao?” Thẩm Khanh Khanh bớt lo hơn khi biết chuyện mưu sát không liên quan đến La Mị Quỳnh, chỉ cần không phải bà ta thì tốt.
“Được, vậy nên khoảng thời gian này em cố gắng ở nhà thôi nhé, nếu có chuyện gì buộc phải ra ngoài thì phải báo cho anh biết.” Lăng Duy Khiết dặn dò lần nữa.
Thẩm Khanh Khanh gật đầu, cô sẽ cố không làm tăng gánh nặng cho chồng.
Không ra khỏi nhà hay thêm vệ sĩ cũng không vấn đề gì với cô. Vì trừ lúc nghỉ ngơi ra, cô đều ngâm mình trong phòng làm việc để thiết kế. Một cuộc thi mang tầm cỡ quốc tế sẽ diễn ra vào mấy tháng nữa, cô định tham gia cuộc thi này, nên phải bắt tay vào làm việc ngay từ bây giờ.
Một tuần sau cũng không có gì khác thường xảy ra, phía Hạ Dụng cũng không có kết quả, mà Lăng Duy Khiết nhận được giấy gọi từ tòa án. Thì ra La Mị Quỳnh vô liêm sỉ đã tố cáo anh lên tòa.
Sáng hôm đó, khi Khanh Khanh đang kể chuyện cho tụi nhỏ thì người của tòa án tới. Ban đầu cô còn tưởng việc điều tra của bố chồng đã có tiến triển, đến lúc cầm lệnh triệu tập từ tòa án mới biết mẹ cô đã gây chuyện gì.
Khanh Khanh vô cùng tức giận, tuy tên bên nguyên đơn là La Tiêu Phụng, nhưng cô nghĩ La Tiêu Phụng sẽ không làm chuyện như vậy. Cô bèn nhấc máy gọi cho La Tiêu Phụng.
“Alo?”
“Tôi là Thẩm Khanh Khanh, La Tiêu Phụng, nay cô có rảnh không?” Thẩm Khanh Khanh chủ động chào hỏi.
“Sao? Lại muốn ra điều kiện gì hả, cái đồ đàn bà nuốt lời.” Biết là cô nên La Tiêu Phụng nói rất khó nghe.
“Tôi không có điều kiện gì hết, cô có biết chuyện mẹ cô đâm đơn kiện Lăng Duy Khiết không?” Khanh Khanh không muốn phí thời gian cãi vã vô ích nên vào đề luôn.
Quả đúng như cô nghĩ, La Tiêu Phụng không biết gì hết, cô ta hỏi ngược lại, “Mẹ tôi kiện anh Khiết ư? Cô có ý gì hả? Sao mẹ tôi lại làm chuyện đấy chứ?”
Khanh Khanh cảm thấy khó hiểu, La Mị Quỳnh đã quậy lên tận tòa án rồi, La Tiêu Phụng là đương sự mà cái gì cũng không biết. Chẳng lẽ chỉ có một mình La Mị Quỳnh tham gia vụ này? Cô hỏi La Tiêu Phụng, “Bà ta không nói với cô chuyện cô và anh Khiết là anh em cùng cha khác mẹ à?”
“Thẩm Khanh Khanh, cô đang bịa chuyện để chia rẽ tôi và anh Khiết chứ gì? Tôi họ La, anh ấy họ Lăng, nếu không có cô thì chúng tôi đã trở thành vợ chồng rồi, làm sao lại là anh em được chứ?” Thẩm Khanh Khanh không ngờ La Tiêu Phụng lại coi thường lời cô nói như thế.
“Chính mẹ cô đã nói như vậy, La Tiêu Phụng, nếu cô không tin thì cứ đi hỏi bà ta xem đó có phải sự thật hay không.” Phản ứng của La Tiêu Phụng khiến Khanh Khanh càng khó hiểu hơn. La Tiêu Phụng thật sự là em gái của anh Khiết ư? Hay cô ta lại đang âm mưu điều gì?
La Tiêu Phụng cả giận đáp, “Cô nói đủ chưa đấy hả? Cô đã có lợi thế là hai thằng nhóc con kia rồi, cần gì phải bịa đặt chuyện kia làm gì.”
“Mẹ cô lấy lý do đó để vơ vét tài sản của anh Khiết, La Tiêu Phụng, nếu không phải vậy thì cô rút đơn kiện đi.” Thẩm Khanh Khanh khuyên nhủ.
“Đồ điên!” La Tiêu Phụng mắng xong thì cúp điện thoại.
Thẩm Khanh Khanh nhìn điện thoại đã bị ngắt kết nối, cô thắc mắc rất nhiều việc, không biết La Mị Quỳnh làm vậy để làm gì. Nếu chuyện này có liên quan đến La Tiêu Phụng thì sao cô ta không biết gì hết? Vậy không hợp lý, làm gì có chuyện đã đệ đơn lên tòa án rồi mà nguyên cáo lại không biết gì.
Khanh Khanh càng nghĩ càng thấy không hiểu. Giờ cô chỉ muốn biết rõ mọi chuyện là như thế nào, bèn vội vàng ra ngoài, bỏ quên cảnh cáo của Lăng Duy Khiết. Hai cậu nhóc nghe thấy tiếng xe thì chạy ra ngoài, song lúc đó thì Thẩm Khanh Khanh đã đi rồi. Hai đứa cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Khanh Khanh ra ngoài mua đồ.
Khanh Khanh bắt xe tới nhà La Tiêu Phụng. Trong nhà có La Tiêu Phụng nhưng không có La Mị Quỳnh.
“Thẩm Khanh Khanh, cô còn mặt mũi mà đến đây à. Tôi sẽ không chấp nhận cô là chị tôi đâu, cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.” La Tiêu Phụng đứng chắn trước cửa, không muốn mời Thẩm Khanh Khanh vào nhà.
“Tôi không lừa cô, sáng nay tôi vừa nhận được tờ lệnh triệu tập này, cô xem đi.” Khanh Khanh đưa tờ giấy cho La Tiêu Phụng xem.
“Sao lại thế này? Tôi không biết gì hết.” La Tiêu Phụng xem lệnh triệu tập mà mặt tái mét.
“Nhưng bên nguyên viết tên của cô kìa, mẹ cô gặp chuyện gì rồi à?” Khanh Khanh hỏi La Tiêu Phụng, cô muốn tin người sinh ra mình lại là kẻ vì tiền sẽ không từ thủ đoạn nào. Cô muốn tin rằng bà ta chỉ gặp khó khăn về kinh tế mà thôi.
“Bà ấy thì có chuyện gì được chứ, tôi sẽ hỏi cho ra lẽ chuyện này. Còn tôi không tin anh Khiết với tôi là anh em đâu.” La Tiêu Phụng cắn môi. Tuy nói vậy nhưng cô ta nghĩ chuyện đó rất có thể là thật, mẹ cô ta luôn chiều theo mọi suy nghĩ của cô nhưng phản đối kịch liệt việc cô ta kết hôn với Lăng Duy Khiết.
“Nếu mọi chuyện là thật thì cô sẽ rút đơn kiện chứ?” Thẩm Khanh Khanh nhận lại lệnh triệu tập rồi hỏi.
“Thẩm Khanh Khanh, cô cút ngay cho tôi. Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến cô.” La Tiêu Phụng tái mặt đẩy Thẩm Khanh Khanh ra.
“La Tiêu Phụng, cô rút đơn kiện đi, mẹ cô đang đòi anh Khiết năm trăm nghìn đô la Mỹ. Không chỉ vậy, bà ta còn đang đe dọa anh ấy nữa. Dù có kiện lên tòa án thì hai người cũng không có tiền đâu. Khi anh Khiết mới tiếp quản công ty, công ty lúc đó còn nợ nần chồng chất kìa.” Khanh Khanh giữ cửa, không ngừng khuyên nhủ La Tiêu Phụng, mong cô ta sẽ chủ động rút đơn kiện. Đó là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người.
“Mẹ tôi cũng không làm gì sai hết, nếu tôi là con gái của nhà họ Lăng thì sao tôi không được nhận thứ mà mình đáng được nhận chứ? Với tập đoàn Lăng Vân thì năm trăm nghìn đô có xá gì. Nếu muốn tôi rút đơn kiện thì mang tiền đến đây.” La Tiêu Phụng nói xong thì hất tay Khanh Khanh ra rồi đóng sầm cửa lại.
“La Tiêu Phụng, mở cửa ra!” Khanh Khanh đập cửa ầm ầm, cô không tin La Tiêu Phụng sẽ làm như thế.