Khanh Khanh ngắt cuộc gọi luôn, lúc Lăng Duy Khiết đi ra cô cũng không nói gì mà chỉ hỏi tình hình phiên tòa.
“Tình hình phiên tòa hôm nay có ổn không anh?”
Lăng Duy Khiết gối đầu lên tay rồi nói, “Không có vấn đề gì đâu, có vài việc hơi phiền chút thôi, ngày mai phải đưa La Tiêu Phụng đi giám định ADN.”
Tuy Lăng Duy Khiết đã liệu trước được việc này, nhưng anh thật sự không muôn gặp lại La Tiêu Phụng. Để tránh phiền phức sau này, anh gọi điện cho Hồ Tiêu Lương đưa con gái của cô ta đến để giải quyết luôn cả thể.
“Ông xã muốn em đi cùng không?” Khanh Khanh dựa vào người anh, nũng nịu hỏi.
“Được, trừ La Tiêu Phụng ra anh còn gọi Hồ Tiêu Lương đến, cô ta cũng có một đứa con gái mà, đúng lúc kiểm tra luôn.” Lăng Duy Khiết luồn tay vào trong áo ngủ của Thẩm Khanh Khanh. Xúc cảm mềm mại dưới bàn tay khiến cơ thể anh nóng bừng lên, anh nói bên tai cô bằng giọng trầm thấp, “Em không mặc đồ lót.”
“Ừ, mặc đồ lót đi ngủ sẽ ảnh hưởng tuần hoàn máu. Ngày mai em đi với anh nhé?” Bàn tay anh chạm lên da thịt cô, cảm giác tê dại bao phủ lấy mọi ngõ ngách trong cơ thể cô.
Lăng Duy Khiết hôn dọc vành tai, gáy, vai cô, từng nụ hôn nóng bỏng như nham thạch nóng rát chảy khắp cơ thể cô, ăn mòn lý trí khiến cô mơ mơ màng màng.
“Đương nhiên rồi, em là vợ anh cơ mà... Bà xã ơi, em thơm quá...” Lăng Duy Khiết thỏa mãn nói.
Khanh Khanh vừa bất an vừa phát hiện ra nhiệt độ xung quanh tăng lên khiến môi cô khô khốc. Cô liếm môi, cô nhớ hình như mình định nói chuyện gì đó nhưng lại không nhớ ra là chuyện gì.
“Chồng ơi, hình như...”
“Ừ...” Lăng Duy Khiết hôn cô, nụ hôn điên cuồng của anh như rút cạn toàn bộ không khí trong phổi của cô, Khanh Khanh cảm thấy mắt hoa lên, chỉ biết để mặc anh chiếm lấy môi cô.
Lăng Duy Khiết ôm lấy cô, bàn tay anh lướt dọc theo lưng xuống mông cô rồi khóa cơ thể mềm mại ấy lại, khiến cô dán chặt lấy cơ thể và dục vọng đang cương lên giữa hai chân anh. Áo ngủ của Khanh Khanh trượt xuống cánh tay, lộ ra cảnh xuân dưới lớp vải áo, Lăng Duy Khiết nhìn mà nhịp thở càng dồn dập hơn. Anh hít thật sâu rồi rải khắp cơ thể cô bằng những nụ hôn nóng bỏng. Mọi nơi trên da thịt cô đều bị anh hôn và khiêu khích, sự nhiệt tình của anh khiến cô không còn tâm trí nào mà suy nghĩ nữa.
Khanh Khanh rên rỉ, bàn tay của Lăng Duy Khiết trườn lên đùi cô, khao khát khó hiểu như một mồi lửa đốt rụi cơ thể cô, khiến hai chân cô nhũn ra...
“Anh Khiết, tim anh đập nhanh quá.” Khanh Khanh còn chưa nói xong đã bị bế bổng lên, hai chân cô gác lên eo anh. Cô hốt hoảng vì nhận ra thân dưới của anh đang ma sát cơ thể cô.
“Em cũng vậy mà.” Lăng Duy Khiết hôn cô điên cuồng, làm cô không tập trung ý thức được, những gì đọng lại trong mắt cô là đôi mắt dục vọng như thiêu như đốt của anh, dường như ngọn lửa ấy cũng đang đốt cháy cơ thể cô.
Lăng Duy Khiết đỡ eo cô rồi đè cơ thể cô xuống.
“A...” Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, cảm giác này vừa kỳ lạ lại vừa xấu hổ.
Sáng hôm sau, Lăng Duy Khiết và Thẩm Khanh Khanh dậy rất sớm, chủ yếu là tránh trường hợp như lần trước, ngoài ra cũng tránh cho hai đứa nhóc đòi đi theo.
Hai người đi được nửa đường thì hai cái đầu nhỏ nhô ra từ ghế sau.
“Bố mẹ trốn bọn con đi đâu thế?” Lâm Lâm làm mặt quỷ rồi cười khúc khích hỏi.
“Hai cái đứa này... bố tưởng hai đứa còn đang ngủ cơ, không ngờ... đúng là bó tay với hai đứa mà.” Lăng Duy Khiết lườm hai cậu quý tử nhà mình.
“Anh Khiết, Lâm Lâm và Duệ Duệ sắp năm tuổi rồi, chúng ta nên cho hai đứa đi học thôi.” Khanh Khanh cũng rất đau đầu, hai cậu con trai của cô quá nghịch ngợm, hai đứa đã muốn làm gì thì không cách nào ngăn được, chỉ giỏi làm người khác dở khóc dở cười.
“Cũng được, nhưng sắp nghỉ tết, chờ qua tết âm rồi tính. Không thì mời gia sư về nhà dạy chúng, nhất là tiếng Trung, phải làm quen dần đi.” Lăng Duy Khiết bận rộn công việc quá nên cũng quên mất chuyện lớn này.
“Ứ ừ, bố ơi, cho bọn con chơi thêm một năm nữa đi, sáu tuổi mới được học lớp 1 mà. Giờ chúng con đi học cũng chỉ đi nhà trẻ, con không muốn chơi cùng đám con nít ấy đâu.” Duệ Duệ thấy bố mẹ bàn chuyện đi học là gào lên.
“Duệ Duệ, trẻ con bằng tuổi hai đứa đều đi nhà trẻ mà.” Khanh Khanh biết con trai mình thông minh. Nhưng trẻ con thì nên giống trẻ con, cô không mong con mình nhảy lớp hay mấy tuổi đã đi học Đại học. Cô mong con mình lớn lên như bao đứa trẻ khác, có thời thơ ấu vui vẻ và vô tư.
“Không sao, không cần tới nhà trẻ, hai đứa sẽ học tiểu học luôn.” Lăng Duy Khiết đáp.
“Không được, anh...”
“Mẹ, mẹ lại có em bé ạ?” Lâm Lâm thấy đằng trước là bệnh viện thì la toáng lên.
“Con nói bậy gì đó, hôm nay bố mẹ tới đây là có việc cần làm.” Nghe con nói vậy mà mặt cô đỏ bừng, tuy cô rất muốn sinh một đứa con gái, nhưng giờ không phải là lúc mang thai. Hôm nay họ còn chuyện đau đầu hơn nữa.
“Hồ ly tinh kìa! Bố không đến mức xui vậy đâu nhỉ?” Duệ Duệ tinh mắt nhìn thấy Hồ Tiêu Lương dắt theo một bé gái đi vào bệnh viện
“Lâm Lâm, Duệ Duệ, hai đứa cũng đi theo mẹ đi. Lát nữa đừng nói năng lung tung, phải nhớ kỹ ở đây là bệnh viện.” Khanh Khanh hơi lo lắng khi dắt theo hai cậu nhóc nên không thể không dặn dò chúng kỹ càng.
“Mẹ với bố đến bệnh viện làm gì vậy ạ?” Khi Lâm Lâm hỏi thì Duệ Duệ đã mở cửa xuống xe rồi, nhìn hướng thì cậu bé muốn chạy tới chỗ Hồ Tiêu Lương.
“Anh Khiết, hay thôi em ở đây trông con, anh đi đi.” Khanh Khanh đuổi theo tóm Duệ Duệ về, cô sợ hai thằng nhóc này lại nghịch ngợm nên không thể không làm vậy.
“Không sao đâu, kệ chúng nó đi. Tuy hai đứa nó còn nhỏ, thích nghịch ngợm, nhưng chúng biết chừng mực.” Lăng Duy Khiết nháy mắt với hai cậu nhóc, “Hai đứa đi chơi đi, nhớ là không được chạy lung tung đâu đấy.”
“Ôi thật à bố?” Duệ Duệ không thể tin vào tai mình nữa.
“Bố vạn tuế!” Lâm Lâm kêu ầm lên rồi nhảy xuống xe.
Hai con trai vừa đi, Lăng Duy Khiết liếc mắt về phía sau, hai vệ sĩ nhận lệnh bám sát theo.
“Anh Khiết, làm vậy không sao chứ?” Khanh Khanh càng lo lắng khi hai đứa không chạy vào bệnh viện mà chạy ra ngoài.
“Không sao đâu, chúng ta vào thôi.” Lăng Duy Khiết nói, hai thằng nhóc có lợi hại cách mấy thì cũng chỉ là hai thằng nhóc mà thôi, có hai vệ sĩ đi cùng bảo vệ sẽ không sao hết. Anh còn phải tận dụng thời gian để giải quyết mấy chuyện này.
Lăng Duy Khiết dẫn Khanh Khanh tới căn phòng đã hẹn, không ngờ cả hai mẹ con La Mị Quỳnh và mẹ con Hồ Tiêu Lương đều tới.
“Anh Khiết, người đàn bà này là ai? Sao bà ta lại ở đây?” La Tiêu Phụng thấy Lăng Duy Khiết đi vào bèn lao đến. Anh ôm eo Khanh Khanh né sang một bên, khiến La Tiêu Phụng đập vào cửa.
“Đúng là mẹ nào con nấy, biết là anh ruột rồi còn không chịu bỏ cuộc.” Hồ Tiêu Lương mỉa mai.
“Mày là ai mà dám nói con gái tao thế hả?” La Mị Quỳnh lạnh lùng nhìn Hồ Tiêu Lương, có vẻ bà ta muốn cho Hồ Tiêu Lương vài cái tát lắm rồi.
“Tôi là Hồ Tiêu Lương, vợ của Lăng Kiến Hoa, bà là ai?” Hồ Tiêu Lương trừng mắt nhìn La Mị Quỳnh. Trước khi Lăng Duy Khiết tới, đôi bên cũng lườm nguýt nhau như vậy rồi, giờ lại bắt đầu mỉa mai nhau.
“Ha ha ha, đúng là nực cười? Mày ấy hả? Mày nói mày là con riêng của Lăng Kiến Hoa tao còn tin. Vợ ấy à? Đúng là thứ trơ trẽn.” La Mị Quỳnh cười lạnh.
“Khiết, nói cho ả đàn bà này tôi có phải là mẹ kế của anh không đi.” Hồ Tiêu Lương tự đắc nói.
“Hai người đi với tôi làm xét nghiệm ADN. Còn hai người thì đừng đi theo, tôi không muốn gặp lại các người chút nào cả.” Anh không quan tâm Hồ Tiêu Lương mà chỉ tay vào La Tiêu Phụng và con gái của Hồ Tiêu Lương.
“Anh Khiết, anh là anh ruột em thật sao?” La Tiêu Phụng xoa cái mũi bị đập vào cửa rồi ấp a ấp úng hỏi.
Lăng Duy Khiết không nói gì, anh lấy mẫu máu và mẫu tóc xong là xong. Hôm nay xét nghiệm ADN để tránh hai người đàn bà kia giở trò gian lận. Hạ Dụng đã liên hệ từ trước, đến lúc đó anh ta sẽ đích thân đến lấy kết quả, chí ít có thể chắc chắn rằng không có ai gian lận kết quả.
Lăng Duy Khiết lấy máu xong thì dẫn Khanh Khanh đi, không ngờ La Tiêu Phụng ở đằng sau nói với theo, “Thẩm Khanh Khanh, cô đứng lại đó cho tôi. Cô thật sự đã kết hôn với anh Khiết rồi sao? Lấy giấy đăng ký kết hôn chưa?”
“La Tiêu Phụng, đây là chuyện của hai vợ chồng tôi, không đến lượt cô quan tâm.” Khanh Khanh đang định trả lời thì bị Lăng Duy Khiết ngăn lại, “Chúng ta đi thôi.”
“Đứng lại! Thẩm Khanh Khanh, cô phải nói rõ ra cho tôi!” La Tiêu Phụng thấy Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết sắp đi xa bèn sửa lời, “Anh, dù thế nào thì em cũng là em gái ruột của anh, anh có thể chờ em không?”
“Tôi là con trai một, không có anh chị em nào khác. Ngoài ra, cô họ La, tôi họ Lăng.” Lăng Duy Khiết nói xong thì đi thẳng. Lúc đi qua phòng đợi thì nghe thấy tiếng cãi vã của Hồ Tiêu Lương và La Mị Quỳnh.
“Con đàn bà vô liêm sỉ, mày mà cũng xứng làm vợ của ông ấy à, con khốn nạn này...”
“Mày mới là đồ vô liêm sỉ, cái mặt đấy mà cũng mơ ước được làm vợ ông ấy. Cứ nằm mơ đi, không chỉ kiếp này mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa...”
Hai người đàn bà tôi một câu cô một câu, cãi nhau ầm ĩ hết lên.
“Con khốn này, tao phải xé nát cái miệng mày ra mới được...”
“Con đàn bà đanh đá, mày đã muốn làm vợ ông ấy như vậy thì tao cho mày thỏa nguyện luôn...”
Khanh Khanh kinh ngạc há hốc miệng nhìn hai người trong phòng, cô định đi vào thì bị Lăng Duy Khiết kéo lại.
“Em...” Khanh Khanh hơi lo lắng nên muốn vào can ngăn hai người lại.
“Khanh Khanh, đây là chuyện của hai mụ đó, cứ để họ giải quyết với nhau, giờ em vào chỉ làm mọi chuyện rối lên thôi. Việc hôm nay cũng xong rồi, chúng ta đi tìm Lâm Lâm và Duệ Duệ đi, hôm nay dẫn hai đứa đến công viên trò chơi. Hôm nay thời tiết đẹp, ra ngoài chơi một chút cũng được.” Lăng Duy Khiết kéo Khanh Khanh ra khỏi bệnh viện. Hai người đàn bà kia có đánh nhau tới chết, thì anh cũng vô can, anh sẽ không thừa nhận bất kỳ ai.
“Bao giờ thì có kết quả? Nếu La Tiêu Phụng và cô bé con có quan hệ huyết thống với anh thật thì sao?” Khanh Khanh tạm bớt lo La Mị Quỳnh. Nói khó nghe thì hai người đó đang tự coi thường lẫn nhau. Cô cảm thấy xấu hổ vì có người mẹ như vậy, không nên dính đến bà ta nữa.