Khanh Khanh vốn không để ý tới chuyện ở bệnh viện nhưng không ngờ lại lên cả bản tin tối.
“Anh Khiết, hai người đó... đánh nhau như vậy... lẽ nào không có ai vào can à?” Khanh Khanh nhìn hình ảnh máu me trên màn hình, không chỉ có La Mị Quỳnh và Hồ Tiêu Lương, La Tiêu Phụng và cô bé kia trông cũng rất thảm, cô bé kia khéo bị hỏng mặt không chừng.
“Bà xã, đây là việc của người khác, chúng ta không cần quan tâm đâu. Cả ngày nay chơi với đám trẻ đã mệt lắm rồi, đi ngủ sớm đi.” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa tắt tivi đi.
Khanh Khanh thấy hơi buồn, dù đã nói đừng để ý họ bao nhiêu lần đi nữa nhưng trong lòng thì vẫn nghĩ đến, biết rõ đó là bản chất của họ mà vẫn mong họ sẽ thay đổi.
Sáng hôm sau, trước khi Lăng Duy Khiết ra khỏi nhà còn dặn dò Khanh Khanh thêm một lần nữa.
“Dù trời có sập xuống thì em cũng đừng ra khỏi nhà. Kể cả mấy người kia đến tìm em thì em cũng không cần ra tiếp, anh đã báo với chú Phúc rồi, chú ấy sẽ xử lý hết. Anh biết để em ở nhà cũng lũ trẻ như vậy sẽ rất chán, nhưng ba mẹ con kiên nhẫn thêm nhé, bao giờ xử lý xong chuyện này cả nhà ta sẽ đi du lịch.” Lăng Duy Khiết dỗ dành Khanh Khanh.
“Anh Khiết, có phải anh đã điều tra ra được điều gì rồi không? Kẻ mưu sát bố là ai vậy?” Khanh Khanh không khỏi tò mò khi thấy Lăng Duy Khiết đã lên kế hoạch kỹ càng như thế.
“Người ở bên bố anh trước khi bố qua đời chỉ có Hồ Tiêu Lương. Em nghĩ còn ai khác ngoài cô ta sao?” Dường như Lăng Duy Khiết rất bình tĩnh, sau khi biết sự thật, hắn chỉ nghĩ phải báo thù thế nào và cho người đàn bà kia quả báo mà cô ta đáng phải nhận.
“Sao cô ta có thể tàn nhẫn đến vậy? Cô ta không muốn kết hôn với bố thì cũng không nên sát hại ông chứ?” Khanh Khanh kinh ngạc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.
Nhìn Hồ Tiêu Lương thì không nghĩ cô ta là hung thủ giết người, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
“Không phải ai cũng lương thiện như em đâu, trên đời này còn nhiều kẻ ác độc lắm. Em quá mềm lòng, chỉ tính năm đó em bị ép hôn, nếu là người khác thì đã trốn đi từ lâu rồi, làm gì có ai sẽ ưng chịu chứ. Nghe anh Trự kể, lúc em học đại học cũng vậy. Vì mẹ em mà em chấp nhận từ bỏ chuyên ngành yêu thích của mình, buông tha sự nghiệp của bản thân để chiều theo bà ấy. Em đúng là ngốc.” Lăng Duy Khiết đau lòng ôm lấy cô.
Từ sau khi làm hòa với Thẩm Hạo Trự, anh được biết rất nhiều chuyện của Khanh Khanh từ anh ta, cũng bởi vậy mà anh hiểu nỗi lòng muốn bảo vệ Khanh Khanh của anh ta. Anh hiểu tình yêu của Thẩm Hạo Trự với Khanh Khanh, chỉ là trong lòng vẫn thấy không thoải mái vì điều này.
“Vì mẹ là mẹ em, mà tính ra mẹ cũng rất tốt với em, mẹ mong em sẽ kết hôn với một người đàn ông tốt. Nhưng những người mà mẹ cho rằng là tốt lại không hợp với em.” Khanh Khanh cười khổ, thật ra trước đây cô cũng từng oán trách mẹ, nhưng giờ nghĩ lại, thật ra mẹ chỉ muốn tốt cho cô mà thôi. Nếu so sánh với mẹ đẻ La Mị Quỳnh, mẹ Thẩm thật sự là tốt gấp vạn lần.
“Đương nhiên, người hợp với em nhất chỉ có anh thôi.” Lăng Duy Khiết kiêu ngạo đáp.
“Làm màu vừa thôi.” Khanh Khanh lườm anh một cái rồi nói, “Nếu đã biết Hồ Tiêu Lương là hung thủ, vậy anh định làm thế nào?”
“Nợ máu phải trả bằng máu, anh sẽ khiến cô ta phải trả giá đắt.” Khuôn mặt đẹp trai của Lăng Duy Khiết trở nên dữ dằn.
“Nhưng đứa trẻ kia thì sao? Nó còn nhỏ như vậy... trẻ con là vô tội mà anh.” Thấy Lăng Duy Khiết kiên quyết như vậy, Khanh Khanh không khỏi lo lắng. Cô cũng có con nên mới đau lòng vì đứa trẻ kia.
“Đó là con của người khác, không liên quan gì đến chúng ta. Đi ngủ đi.” Lăng Duy Khiết nói xong thì tắt đèn, không thảo luận vấn đề này với Khanh Khanh nữa. Dù nói đi nói lại thì cô cũng vẫn mềm lòng. Nhưng bố Lăng Duy Khiết là người vô tội nhất, vì bảo vệ anh mà bỏ mạng trong tay người đàn bà kia.
Nếu không có Hồ Tiêu Lương thì giờ bố vẫn còn sống rất khỏe mạnh, còn có thể bế cháu, cả gia đình hòa thuận bên nhau, và sẽ không dưng từ đâu chui ra hai đứa em gái.
Ngày hôm sau, từ lúc Khanh Khanh ngủ dậy đã thấy bồn chồn không yên, cô cảm giác sẽ có chuyện gì chẳng lành sẽ xảy ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngày nào cô cũng ở trong nhà nên hẳn sẽ không sao, cùng lắm thì mấy người phụ nữ kia đến gây rối, chỉ cần cô không nghe điện thoại, không ra gặp thì không vấn đề gì. Đến trưa, lòng cô nóng như lửa đốt, cô không thể chú tâm vào làm việc nên xuống tầng xem thử.
“Chú Phúc, sáng nay có ai gọi đến không ạ?”
Chú Phúc khó hiểu đáp, “Không thưa cô chủ, cô đang chờ ai sao?”
Khanh Khanh vội vàng nói, “Không phải ạ, vậy có ai đến nhà không chú? Ví dụ như Hồ Tiêu Lương hoặc La Mị Quỳnh, họ không tới đúng không?”
“Không đến, có chuyện gì sao?” Chú Phúc thấy Khanh Khanh căng thẳng nên cũng thấy căng thẳng theo.
“Không là tốt rồi...” Khanh Khanh lẩm bẩm, nghe chú Phúc xác nhận lại cô mới yên tâm hơn chút. Khi cô đang định đi xem hai cậu nhóc thì điện thoại trong phòng khách đột nhiên đổ chuông, Khanh Khanh sững người lại rồi chạy vội ra nghe.
“Alo, đây là số máy nhà họ Lăng, xin hỏi ai đấy ạ?” Khanh Khanh vô cùng lo sợ, mong rằng sẽ không xảy ra chuyện như cô nghĩ.
“Khanh Khanh à, tôi là Hạ Dụng, sáng nay Khiết gặp tai nạn, giờ đang ở bệnh viện, cô có thể tới đây luôn được không?”
“Hả? Sao lại vậy? Hạ Dụng, anh ấy bị thương thế nào?” Khanh Khanh vội hỏi.
“Từ từ, cô đến đây đã rồi nói, chúng tôi đang ở bệnh viện Hiệp Hòa.”
Khanh Khanh còn muốn hỏi thêm nhưng đầu bên kia đã cúp điện thoại rồi.
“Chú Phúc, anh Khiết nhập viện rồi, cháu đến đó bây giờ đây. Phiền chú trông hai đứa cho cháu nhé.” Khanh Khanh nói xong thì vội vàng lên tầng lấy chìa khóa xe xuống, cũng không kịp thay quần áo.
“Để tôi đi cùng cô chủ.” Lúc Khanh Khanh xuống đến nơi thì chú Phúc đã đứng đó chờ.
“Được ạ, vậy nhanh lên chú. Hai đứa nhóc đâu rồi ạ?” Khanh Khanh sợ hai đứa đòi đi theo, nhưng cô quá lo lắng cho Lăng Duy Khiết nên không còn nghĩ thêm được gì nữa.
“Hai đứa ra ngoài chơi rồi, nhưng có đám La Uy đi theo nên cô đừng lo.” Vệ sĩ lên tiếng.
“Vậy được rồi, anh Lưu, giờ tôi phải đến bệnh viện, anh đừng đi theo, chút nữa hai đứa nhóc về thì trông chúng cho tôi, đừng để chúng chạy lung tung.” Khanh Khanh hoảng loạn thực sự.
“Để tôi lái cho.” Chú Phúc thấy tay cầm chìa khóa của Khanh Khanh run bần bật, cắm chìa mấy lần cũng không vào ổ khóa nên đề nghị.
“Cũng được ạ, vậy phiền chú. Anh Khiết đang ở bệnh viện Hiệp Hòa.” Khanh Khanh biết tình trạng tâm lý hiện nay của mình không hợp để lái xe nên đưa chìa khóa cho chú Phúc.
“Hạ Dụng, tôi đang ở bệnh viện Hiệp Hòa rồi, anh Khiết đang ở khoa nào? Phòng bao nhiêu?” Khanh Khanh đứng trước cổng bệnh viện vội gọi điện thoại cho Hạ Dụng.
“Cô đến đó làm gì? Khiết bị làm sao?” Hạ Dụng khó hiểu hỏi.
“Hạ Dụng, anh đang nói gì vậy? Vừa nãy anh gọi cho tôi bảo sáng nay anh Khiết bị tai nạn nên đang ở bệnh viện mà? Lẽ nào...” Khanh Khanh vừa đi vừa nói, nhưng chưa kịp nói dứt lời đã cảm thấy tê rần ở gáy rồi ngất đi.
“Khanh Khanh, Khanh Khanh?” Đầu dây bên kia vang lên một tiếng “bịch” rồi ngắt kết nối, Hạ Dụng khó hiểu gọi thêm vài tiếng nhưng không có phản ứng gì. Anh ấy biết tình hình không ổn nên vội vàng gọi cho Lăng Duy Khiết.
Nhưng Lăng Duy Khiết không nhận điện thoại, anh ấy càng nghĩ càng thấy không ổn nên gọi đến điện thoại trong văn phòng tổng giám đốc. Thư ký nhận cuộc gọi, cho biết Lăng Duy Khiết đang họp, Hạ Dụng lo lắng bảo thư ký mau đi tìm Lăng Duy Khiết, nói mau gọi lại cho anh ấy.
“Sếp Hạ, tổng giám đốc đang đàm phán với phía châu Âu, ngài ấy đã nhắc không được làm phiền...”
“Không có gì quan trọng hơn vợ cậu ấy hết, cô mau đi tìm cậu ấy đi, cứ bảo Khanh Khanh xảy ra chuyện rồi.” Hạ Dụng nói xong thì chạy ra ngoài, anh ấy nghe loáng thoáng Khanh Khanh nhắc đến bệnh viện Hiệp Hòa.
Thư ký nghe vậy thì lập tức chạy tới phòng họp. Lúc này, Lăng Duy Khiết đang ký tên lên hợp đồng, anh thấy thư ký đột nhiên xông vào nên nhíu mày không vui.
“Tổng giám đốc, sếp Hạ bảo ngài mau gọi cho anh ấy, hình như vợ ngài đã xảy ra chuyện gì rồi.” Thư ký run lên vì ánh mắt sắc bén của Lăng Duy Khiết, nhưng vẫn cố nhắn lại đơn giản lời Hạ Dụng nói.
“Cô nói gì?” Lăng Duy Khiết hoảng hốt, nói lại với đại diện bên châu Âu xong thì lập tức liên hệ với Hạ Dụng.
“Hạ Dụng, Khanh Khanh làm sao?”
“Giờ tôi không thể giải thích kỹ càng được. Mười phút trước, tôi nhận được điện thoại của Khanh Khanh, cô ấy nói đang ở bệnh viện Hiệp Hòa. Giờ tôi đang trên đường tới đó, cậu cũng mau qua đó đi.” Hạ Dụng chỉ giải thích ngắn gọn.
“Khanh Khanh xảy ra chuyện gì sao? Sao lại ở bệnh viện?” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa chạy ra ngoài.
“Tôi cũng không rõ lắm, Khanh Khanh hỏi tôi cậu ở phòng bao nhiêu tầng bao nhiêu, hình như có người giả mạo tôi để liên hệ với cô ấy, nói là cậu bị thương. Sau đó tôi nghe thấy tiếng bịch một cái rồi ngắt kết nối, tôi nghĩ cô ấy bị lừa đến bệnh viện kia...”
“Tôi biết rồi, giờ tôi đến bệnh viện Hiệp Hòa đây.” Mặt Lăng Duy Khiết tái mét.
Anh gấp gáp phóng xe đến bệnh viện, nhưng đúng lúc đó lại gặp tắc đường. Anh không khỏi cầu nguyện trong lòng, xin Khanh Khanh đừng xảy ra chuyện gì nguy hiểm, tuyệt đối không được!
Lăng Duy Khiết vừa cúp điện thoại được một lúc thì chú Phúc gọi tới.
“Cậu chủ, cô chủ có ở chỗ cậu không?”
“Chú Phúc, Khanh Khanh sao rồi? Cháu đang tới bệnh viện.” Cuộc gọi của chú Phúc đã cho Lăng Duy Khiết thêm một tia hy vọng.
“Hả? Không phải cậu đang nằm viện sao?” Chú Phúc ngẩn ra rồi hỏi.
“Cháu vẫn khỏe mạnh thì nằm viện làm gì, Khanh Khanh đâu chú? Chú bảo cô ấy nghe điện thoại đi.” Lòng Lăng Duy Khiết nóng như lửa đốt.
“Lúc nãy tôi đi đỗ xe, cô chủ đi vào trước, tôi đi ra tìm đâu cũng không thấy, gọi điện thoại cũng không nghe. Cậu chủ, xảy ra chuyện gì rồi à? Cô chủ nói cậu bị tai nạn đang nằm viện nên chúng tôi mới chạy qua, sao cậu lại ở công ty?” Chú Phúc già rồi nên đầu óc không còn nhanh nhẹn nên vẫn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.