Nhật hồn chu cảnh, chiêu thao lục ánh, hồi hà xích đồng, huyền viêm tiêu tượng.
Bấm tay cộng thêm tiếng niệm thần chú thì thầm, đây là câu thần chú của quân Nhật, được sử dụng khi mượn khí của mặt trời.
Một luồng gió ấm áp từ cánh cửa phía sau thổi tới, hòa với ánh sáng đỏ hỗn hợp trên người tôi, lập tức ép lấy luồng gió âm đang chuẩn bị di chuyển trở lại dưới mặt đất.
“Anh trai, anh nhanh lên, đứng nãy giờ lâu quá lưng em thật sự rất đau.”
Tôi quay đầu lại nhìn anh trai mình.
Anh trai tôi cầm điện thoại ngơ ngác nhìn tôi, Bạch Vô Thường cũng lấy tay áo che miệng lại, dùng cặp mắt tràn đầy tà khí nhìn chằm chằm tôi cười.
Tôi sợ nhất biểu hiện này của hắn, đôi mắt đầy tà khí kia dường như có thể nhìn thấu mọi cảm xúc đang che giấu.
“Kìa...Mộ Lan Lăng, em...đã tiến bộ rất nhiều, còn nhanh hơn hai vị tổ tiên nhỏ này đang làm...”
Anh trai tôi lẩm bẩm.
Hả? Tôi còn chưa làm gì được, chỉ là cơn gió lạnh đó có chút khiêu khích, tôi mới đè xuống mà thôi, để hai vị tổ tiên nhỏ đỡ phải bị kích động.
Khi hễ chúng nó kích động, bụng dưới của tôi nóng ran như quả cầu lửa, đốt đến lục phủ ngũ tạng không yên.
Anh trai tôi nhận được một tin nhắn nhiệm vụ của Từ Bảo Trân bằng ký hiệu trên điện thoại, còn nói rằng nhiệm vụ này rất khó, không ai có thể hoàn thành được, yêu cầu anh tôi quay phim lại để chứng minh rằng anh ấy đã đến thang máy ở tầng âm.
“Xem ra vấn đề nằm ở thang máy đó, đi thôi...”
Anh tôi cất điện thoại.
Anh ấy vẫn đi phía trước như thường lệ, lá bùa bằng đồng chỉ truyền lại cho con trai và cháu nội cả, cũng không biết ông cố tôi lấy ở đâu ra, nó là vũ khí sắc bén để xua đuổi tà ma bảo vệ tính mạng.
Để ở trong miệng có thể ngăn được tà ma nhập xác.
Bố tôi sau khi bị ma vương đó nhập xác, anh tôi liền tháo lá bùa đồng trên người ra cho ông ta ngậm, ông ta mới bình an vô sự về tới nhà, mặc dù lá bùa đồng sau khi trả lại cho anh tôi nhưng thần trí ông ta đã bị ma vương xâm chiếm...
Giang Lãnh cũng nói rằng lá bùa bằng đồng đó có chút thú vị, nhưng chúng tôi đều không biết nó từ đâu đến, dù sao nó sử dụng tốt là được rồi.
Anh tôi không hề sợ hãi, anh ấy ngậm lấy lá bùa đồng lấy từ trước ngực ra, là người đầu tiên đi xuống cầu thang.
Tầng âm ở đây hơi lạ, lại phải đi xuống hai tầng cầu thang mới là tầng hầm, tầng hầm tối đến mức không thấy được năm ngón tay, lúc nãy tôi đã dùng vô pháp của quân Nhật chiếu ra đây.
Âm khí dày đặc, một bầu không khí ảm đạm, Anh tôi lấy đèn pin chiến thuật ra chụp ảnh, tầng hầm đây là từng dãy phòng, có phải là để dành cho nhân viên ở không? Loại tầng hầm ảm đạm và không thông thoáng này rất phổ biến ở các thành phố lớn, vì để tiết kiệm chi phí thuê nhà, nhiều người sẽ lựa chọn hình thức sống dưới tầng hầm, vả lại thường sẽ là một đám người sống trong đó, không khí ô nhiễm., không có ánh sáng mặt trời, sinh khí cuộc sống với tà khí, các khí xấu đều trộn lẫn với nhau, rất dễ dẫn đến những chuyện không tốt..
“Hừm, ở đó có một bé nhỏ...”
tiếng cười lạnh lẽo của Bạch Vô Thường đặc biệt kinh khủng ở nơi này, vốn dĩ tôi cũng không sợ lắm, nghe thấy những tiếng cười lạnh lẽo và quái đản của hắn, không chịu nổi mà nhìn theo hướng ánh mắt của hắn… Ánh sáng lạnh lẽo của đèn pin hướng về một phía của lối đi, cuối ánh sáng, có một bóng người đang rút ở trong góc.
Có bay bay là chuyện quá bình thường, nhưng mà bay bay này là “bé nhỏ”
? Xem ra nó trông hơi nhỏ bé, thấp bé như một đứa trẻ, thu mình trong góc cuối của hành lang, dường như cố hết sức tránh né chúng tôi.
Bạch Vô Thường cười lạnh lẽo buông xuống hai tay, áo choàng rộng rãi màu trắng che chở hắn bên người, bay bay lơ lửng...tôi cảm thấy hắn so với bay bay còn đáng sợ hơn nhiều.
“Bé nhỏ, chết rồi thì phải quay về âm phủ, ở lại nơi đây bao lâu,cũng không thể lấy lại những gì đã mất...”
Hắn nói với nụ cười lạnh lẽo.
Cái bóng đó nhẹ nhàng nhúc nhích.
Đột nhiên một giọng nói nghiêm khắc vang lên: “Tôi muốn lấy lại nó, a a a…tôi xấu thế này làm sao đi? Làm sao đi!”
Cái bóng đột nhiên phát điên lao về phía tôi… Cô ta để tóc dài che mặt, vốn dĩ không phải là trẻ con gì hết! Mà chỉ có một nửa cơ thể! Nửa thân dưới không còn nữa! Chỉ dùng đôi tay trên mặt đất nhanh như bay bò qua đây! “Chết tiệt!”
Anh trai tôi bị giật cả mình! Cầm Càn khôn pháp kiếm chuẩn bị chặt xuống.
Tốc độ của anh ấy có nhanh cũng không nhanh hơn hai tổ tiên nhỏ trong bụng tôi, chúng nó giống như tìm thấy đồ chơi vậy, ánh sáng màu đỏ đột nhiên bay lên, trực tiếp xuyên qua cơ thể của cái bóng ma đó, âm thanh thiêu đốt mang bóng ma đó đốt tới quỷ khóc, sói tru.
“Ôi, không được rồi, phải tan thành tro khói rồi...”
Giọng của Bạch Vô Thường vang lên.
Tôi vội vàng bấm tay niệm chú thu tà…ngón tay thứ hai ba của tay trái cong lên, ngón tay cái bấm vào đường giữa của bốn ngón tay.
Cửa thu ma đột nhiên lao ra khỏi mặt đất, ma nữ bị thiêu trụi chỉ còn lại bộ não và nửa bên ngực, bị xích bay lôi vào trong cửa ma.
Cánh cửa đóng sầm lạ một tiếng rầm, tôi nhìn Bạch Vô Thường, than thở: “Anh Thất, cái này mà gọi là bé nhỏ sao? Anh đừng báo cáo sai quân tình chứ, gặp phải một con ma đột ngột lên cơn điên như vậy, tôi sẽ bị dọa chết đấy.”
Bạch Vô Thường cười tủm tỉm nói: “Có tôi ở đây nữ chủ nhân còn sợ gì nữa...
Nhưng nhìn tốc độ mà nữ chủ nhân bấm tay niệm chú bây giờ, không cần đến tôi nữa rồi…thật là lợi hại, lợi hại, ba ngày không gặp mà đã khác xưa nhiều lắm hahaha…”
Vớ vẩn...bấm tay nhanh nhất, niệm chú nhanh nhất mà tôi có thể niệm, chính là thu tà này.
Ở chổ cô Nhã Uyên, Giang Lãnh từ phía sau ôm lấy tôi, những ngón tay thon dài của anh lướt qua tay tôi một cái, dạy tôi bấm tay, sau đó thu những âm linh nằm la liệt khắp phòng.
Lúc đó, lời nói của anh như dịu dàng như tiên, lạnh lùng nhưng lại êm ái bên tai, làm sao tôi có thể quên được? Nhớ đừng quá chặt.
Vậy sau này có chuyện hay không có chuyện tôi cũng sẽ để tay trái của mình bấm ra khỏi động tác lập ngục thu tà này, giống như anh ta đang ôm tôi sau lưng khi tôi thực hiện động tác này, cũng đã trở thành một thói quen rồi.
Anh trai tôi đi đến lối vào thang máy, chiếc thang máy rơi từ độ cao và biến dạng, nhưng có một vũng máu lớn,còn có mảnh vỡ của các cơ quan nội tạng ở lối vào thang máy.
Điều này có nghĩa là gì, một chiếc thang máy hư hỏng vẫn có thể ăn thịt người? Gương trong thang máy cũng bị vỡ vụn do sự va chạm khi rơi xuống, một nửa phí trên bị nứt và một nửa nằm rải rác trên mặt đất.
Gương trong Đạo giáo là một vật vừa chính vừa tà, nó có thể phản chiếu một không gian giống nhau, có tầng thứ, nhưng lại không thể chạm vào.
Tôi nhớ khoảnh khắc tôi bắt được chân của Từ Bảo Trân, gương trong thang máy tràn đầy những nụ cười tà ác.
Khi đó Giang Lãnh đã rút nước từ suối vàng để phá kết giới chảy ngược, không biết có đem theo những linh hồn hung dữ ẩn trong gương đi không? Bạch Vô Thường nhìn thang máy, liếc bằng ánh mắt tà khí nói: “Trên chiếc gương này từng bị máu bắn tung tóe qua...
Một số linh hồn hung dữ trốn dưới vết máu chưa khô may mắn chạy thoát rồi...
Có lẽ bám theo một người nào đó cũng nên...”
Chúng tôi cũng không dám đi vào xem, vì sợ cửa thang máy đột ngột “ăn thịt người”
, anh trai tôi cẩn thận chiếu vào bên trong thang máy, không thấy khúc xương bị gãy của Từ Bảo Trân, vậy đôi chân đó đã đi đâu? “Có khi nào…nó rơi vào khe hở cửa thang máy, lúc rơi nhanh xuống chắc nó đã bị nghiền nát thành một đống thịt vụn rồi sao?”
Anh tôi thều thào đoán mò.
Lời nói vừa dứt, chúng tôi nghe thấy một tiếng “lách cách”
nhẹ từ lối đi an toàn truyền đến…