Mỗi lần hắn cười, tôi đều rất hồi hộp.
Bạch Vô Thường là một sự tồn tại kỳ lạ, tôi nghĩ hắn là một bông hoa kỳ lạ trong giới địa ngục.
Mặc dù hắn chỉ là thần linh nhỏ bé, nhưng theo lời anh tôi nói hắn quản lý cấp trung và cấp cao, như vậy quá uy nghiêm trong giới địa ngục rồi.
Thông thường Bạch Vô Thường sẽ bắt giữ linh hồn dương, Hắc Vô Thường bắt giữ linh hồn âm, điều này phù hợp với tư duy truyền thống của Đạo giáo, cho nên nhiều na quỷ và tay sai ở âm phủ đều là bị Bạch Vô Thường bắt, từng hồn ma đều có ám ảnh tâm lí đối với hắn.
Với lại Giang Lãnh cũng từng nói qua, tuy rằng Hắc Bạch Vô Thường không có thần chức quá cao, nhưng những người tin tưởng họ ở dân gian quá nhiều.
Chỉ cần tùy tiện kéo ông già hay bà cô không hiểu Đạo giáo, hỏi họ xem họ có biết ai là Tam Thanh Tứ Ngự,Thần Tiêu Cửu Thần không? Tôi đoán tất cả đều lắc đầu.
Nhưng hỏi họ có biết Hắc Bạch Vô Thường không? Có thể đoán được họ đều biết rằng đó là quỷ thần của âm phủ đi tìm linh hồn.
Nguồn sức mạnh từ những người tin tưởng đã quyết định địa vị của Hắc Bạch Vô Thường, Hắc Vô Thường tính tình nóng nảy ngay thẳng tương đổi dễ đoán được ý, Bạch Vô Thường vị này thì… “Nử chủ nhân, Đế Quân đại nhân nói cô gần đây tiến bộ rất nhiều ạ…nhưng mà cô có thai, thì nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, nói cho cùng thì đây cũng là đứa con của Thần, rất nhiều người chờ mong chúng được sinh ra đấy.”
Hắn cười hì hì mà nói.
Hắn trước giờ nói chuyện đều có hàm ý trong từng câu nói, tôi nhíu mày lại,hỏi: “Ai? Ai đang chờ đợi chúng được sinh ra?”
Tôi quá nhạy cảm với câu nói này, do tính chất đặc biệt của hai đứa trẻ này, nên ngay từ đầu đã được rất nhiều người thèm muốn, chính vì vậy mà tôi gặp không ít nguy hiểm, Giang Lãnh cũng vì đó mà thêm không ít nghiệp chướng..
“Rất nhiều đó…tôi cũng đang đợi đây, rất muốn nhìn thấy con của Đế Quân đại nhân.”
Bạch Vô Thường bay đến bên cạnh nhìn chằm chằm vào bụng của tôi: “Hì hì…hình như là lớn hơn rất nhiều…thì ra là có thể như thế này ư...”
Tôi bị hắn làm cho sởn cả gai ốc, vô thức che bụng và nói: “Anh Thất đừng hù dọa tôi nữa được không? Tôi hơi lo lắng.”
“Lo lắng cái gì? Hiện tại ngay cả Tử Vi đại nhân cũng đang chờ chúng nó ra đời.
Anh ta sẽ âm thầm phù hộ cô, đừng lo lắng.”
Hắn cười nhẹ nói.
“Chuyện đó...giữa Tử Vi đại nhân và Đế Quân có quan hệ gì?”
Theo quan niệm của tôi, Thanh Hoa Đại Đế, chính là vị tiên mà Giang Lãnh luôn gọi là Tôn Thần Thái Nhất và cũng chính là người lãnh đạo của Giang Lãnh, mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn.
Nhưng Tử Vi đại nhân có vẻ giống một cấp trên trực tiếp hơn, có chút sự nghiêm khắc của một nhà lãnh đạo lớn Nghe nói vị trí của ông ở dưới trướng Ngọc Hoàng, trông coi trời đất, mặt trời mặt trăng và các vì sao, còn cai quản quỷ thần, có thể nói rằng trực tiếp cai quản những vị thần linh lớn nhỏ dưới địa ngục thuộc quyền của Giang Lãnh.
Tín ngưỡng thật sự đều là đáng kính nể cả, không có ai có thể vô pháp vô thiên được, huống hồ Đạo giáo nhấn mạnh vào tương sinh của Âm Dương, tương sinh và tương khắc, sự phụ thuộc giữa phước lành và vận rủi.
Lần trước Giang Lãnh đốt núi, phá hủy một pháp môn chuẩn bị bước vào làng của người luyện thi, sau khi biết tôi được cứu, anh lập tức phá hủy ngôi làng.
Sự sát phạt của anh không hề đẫm máu, chỉ là anh đã biến đổi một hình dạng khổng lồ, cắt đứt ba linh hồn bằng một lưỡi kiếm băng giá.
Cuối cùng, Tử Vi đại nhân sai yêu tinh Ly Hỏa đến để nuốt chửng ngọn núi lửa, đây là dọn dẹp đống hỗn độn cho anh ư? Hay có một hình phạt nào khác dành cho anh? “Anh Thất…Đế Quân có phải sẽ bị trừng phạt không?”
Tôi trầm giọng hỏi.
Bạch Vô Thường nheo mắt cười, đôi môi đỏ rực như máu: “Nữ chủ nhân, thiên cơ không thể tiết lộ…”
Thiên cơ thiên cơ, làm sao có thể đoán được thiên cơ chứ? “Dù sao thì, nữ chủ nhân cô trở nên mạnh mẽ hơn là đúng rồi, khi cô trở nên mạnh mẽ hơn, tự nhiên sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức...phù, nơi này còn bị người khác phá hủy rồi, hahaha...”
Hắn đứng trước cánh cổng sắt bị hư hỏng cười lạnh.
Theo sự sắp xếp của Lâm Thừa Dũng, tôi và anh trai trực tiếp lái xe vào sơn trang nghỉ dưỡng, lúc này trong sơn trang không khí trầm lặng, không có sức sống.
Không có một ai, toàn bộ nhân viên đều đã giải tán hết, những biệt thự nghỉ dưỡng sang trọng trước đây giống như những tòa nhà bị ma ám, cửa sổ của tòa nhà cao nhất đều vỡ nát hết, trông như bị tấn công qua vậy, trên con đường đầy lá rụng cành khô.
Bạch Vô Thường bọn họ từng dắt âm binh đến để phá hủy pháp trận, bây giờ hàng rào thép gai bao quanh vách đá đã bị cắt vài lần bằng kìm, rõ ràng là có người vào qua đây.
Anh tôi hơi trầm mặc: “Người nào còn muốn làm gì ở đây sao? Ở đây đã xảy ra chuyện rồi, lỡ đến đây làm gì mà bị các chú cảnh sát nhìn thấy thì thế nào? Cũng gan lớn bằng trời đấy.”
“Ở đây hình như vẫn còn âm khí...”
Tôi nhìn Ngọc toàn cơ trong tay, chiếc la bàn nhỏ này là pháp khí của nhà họ Thẩm, vật mà mẹ tôi không bao giờ rời tay, đối với âm khí vô cùng nhạy cảm.
Vào lúc này đầu kim nhỏ quay ngược, lắc lư cây đinh về hướng tòa Hải Yên của tòa nhà trước đó.
“Ma quỷ ở đây không phải đã bị em rể quét sạch rồi sao? Không lẽ thật sự có người chơi trò đó sao? Đi tìm cái chân gãy của Từ Bảo,sau đó chết trong đó à?”
Anh tôi lấy Càn Khôn pháp kiếm từ trong ba lô ra rồi nói.
“Chúng ta đi xem sao?”
Muốn xem núi cao thì chắc chắn phải đến một ngọn núi cao hơn nữa, ở đây đã trở thành một trò chơi phản, phải thay đổi bố trí, sau đó phá bỏ tất cả những đồ vật đó để phơi nắng, làm tan hết âm khí, cuối cùng còn phải lựa chọn mục đích sử dụng phù hợp mảnh đất này, mới có thể không xảy ra vấn đề gì.
Có Bạch Vô Thường ở đây lá gan của anh trai tôi vô cùng lớn, anh ấy bước vào tòa nhà trước, đột nhiên mỉm cười nói: “Quả nhiên là có một vụ án giết người!”
Tôi giật mình, còn nghĩ có một xác chết ở cổng, tôi đã chuẩn bị tinh thần để xem… Chiếc ghế dài ở quầy lễ tân ở lối vào đầy bụi bặm, hai quả bóng bay nhỏ đã qua sử dụng bị ném trên mặt đất.
“Hàng ngàn binh sĩ đã chết ở đây...”
Anh trai tôi là học ngành y, đối với cấu trúc cơ thể người có một sự chú ý của bệnh nghề nghiệp.
Lời nói của anh ấy đến Bạch Vô Thường đều nghe không hiểu, liền hỏi: “Cái gì mà hàng ngàn binh sĩ?”
Anh trai của tôi cầm Càn Khôn pháp kiếm đi theo Bạch Vô Thường, vừa đi vừa nói: “Ông Thất ông khẳng định không để ý tới thống kê học thuật, thương vong lần này, khoảng hai triệu đấy...”
Mặt mày tôi tối đen, tên này thực sự đã gây sự với Bạch Vô Thường rồi! Không ngờ Bạch Vô Thường dùng ống tay áo to che miệng nhếch mép cười: “Anh bạn trẻ biết không ít đấy.”
“Học y ư, tôi đều hiểu.”
Anh ấy cầm kiếm bước đến bên cầu thang.
Phía dưới từng con gió rợn người, chúng tôi đều sững lại một lúc, có một cái gì đó bên dưới.
“Chậc, thang máy bị rơi, lẽ ra nó phải đâm thẳng vào tầng đầu tiên vị trí mà Từ Bảo Trân chỉ định chắc chắn không phải là ghế sô pha ở trước cửa, có thể là ở dưới lòng đất.”
Anh trai tôi vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra nói: “Tôi sẽ nhận nhiệm vụ của cô ta trước, có ba trăm triệu cho nhiệm vụ này...”
“Anh trai à!”
“Tiền này có thể lấy sao?”
“Ha ha, đang giỡn thôi, anh chỉ nhận nhiệm vụ này cho tiện, cũng sẽ không cho những người khác theo dõi nữa...”
Tôi nhìn anh ấy một cách trống rỗng, anh chàng này nói chuyện với Bạch Vô Thường đến quên cả hình tượng rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, chiếc nhẫn trên tay đỏ bừng, tôi nâng tay trái lên, ngón tay cái bóp chặt đốt trên cùng ngón thứ hai, ba ngón còn lại duỗi ra.