Eliz vụt chạy ra khỏi lâu đài bằng khả năng Siêu tốc độ của mình, làm Yuki và Reiden cứ ngỡ như một cơn gió vừa thoáng qua. Nước mắt giàn giụa. Trái tim đau đớn. Eliz lao đi với những suy nghĩ mơ hồ, mong lung.
Đến cuối cùng người cậu chủ chọn cũng không phải là Eliz !!
Tại sao ?! Nếu Eliz đã không phải lựa chọn của cậu thì tại sao cậu còn nhẫn tâm đùa cợt với tình cảm của Eliz ?!
Cái nắm tay ấy thực ra là như thế nào ?! Chiếc ghế ấy ?! Chẳng phải cậu đã ở cạnh, nắm tay Eliz cả đêm hay sao ?!
Hay tất cả cũng chỉ là diễn sâu ?! Là thú vui tiêu khiển mới của cậu ?!
Eliz muốn hận cậu, muốn ghét cậu lắm chứ nhưng.... suy cho cùng cậu đâu có lỗi... lỗi ở Eliz đã quá ngu ngốc, quá ảo tưởng mà thôi...
Eliz cất từng tiếng nấc nghẹn ngào. Đôi mắt xanh lục đã đỏ hoe. Bộ dạng của cô bây giờ trông thật đáng thương.
Vì vết thương chưa lành, sức khoẻ chưa hồi phục nên Eliz bao nhiêu lần chạy là bấy nhiêu lần ngã. Ngã đến chiếc đầm ngủ màu trắng Uee cho cô mượn tạm cũng đã thấm đẫm máu.
Máu từ đầu gối, máu từ khuỷu tay, máu từ cẳng chân, máu từ cánh tay.... Cả gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của Eliz cũng hằn in những vết xước, hiện đang rươm rướm máu.
Dựa theo địa điểm hiện tại, ánh sáng huyền ảo của Mặt Trăng có thể soi sáng Eliz, chiếu rọi một khoảng rừng âm u thì có lẽ...Eliz đã ở trung tâm của khu rừng rồi. Eliz kiệt sức ngồi tựa lưng vào một thân cây gần đấy. Lúc này cô mới đảo mắt một lượt xung quanh và khẳng định rằng mình đã bị lạc.
Khu rừng rậm rạp lại âm u, mù mịt. Tuy có ánh trăng soi chiếu nhưng phần lớn khu rừng là những mảng đen tĩnh mịch. Không có tiếng côn trùng kêu hay âm thanh của bất kỳ loài vật nào. Thỉnh thoáng có tiếng gió gào thét như muốn xé toạc không trung, càng làm tăng thêm phần đáng sợ của nơi đây.
Bỗng Mặt Trăng dần chuyển sang màu đỏ thẫm như nhuốm máu. Mây ngừng trôi. Gió thôi gào thét. Những tiếng chó sói tru tréo phá tan sự tĩnh lặng mơ hồ của không gian nhưng không làm giảm đi vẻ đáng sợ, u ám nơi đây.
Eliz chống tay vào thân cây, cố đứng vững rồi lê đôi bàn chân rướm máu tìm đường quay trở lại. Nhưng mọi nỗ lực của Eliz dường như là số 0 vì dù đi hướng nào, đi đường nào vẫn lại quay về chỗ cũ. Tuy đã được huấn luyện phải có cái đầu lạnh và thần kinh thép nhưng hoảng sợ vẫn là phản xạ tự nhiên.
Nỗi sợ hãi ấy như được nhân lên hàng ngàn hàng vạn lần khi cánh rừng....chuyển động không ngừng như một mê cung được lập trình biến đổi theo thời gian. Và càng đáng sợ hơn khi giữa những mảng màu đen tĩnh mịch ấy là những cặp mắt màu đỏ máu nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng Eliz tội nghiệp...
Chuyện quái gì đang diễn ra ???
Flashback~
Tại nơi đại điện của Floating Darken Castle đã được chúa tể William nâng cấp từ lâu đài Darken (bằng sức mạnh hắc ám tối thượng của mình, William đã tái cấu trúc lại toà lâu đài Darken, biến nó thành một pháo đài trên không bất khả xâm phạm, một thực thể sống có khả năng tự phòng thủ cả tấn công)...
- Xem ta có gì ở đây nào.... - William ngồi trên chiếc ngai cao quý bằng đá granite được chạm khắc tinh xảo với cấu trúc đầu lâu, tay vuốt ve con hắc long to lớn đang tựa đầu lên đùi hắn, mắt thì chăm chú nhìn vào hình ảnh một cô gái trong chiếc đầm ngủ màu trắng đã nhuốm máu đang khổ sở giữa rừng thiêng nước độc được phản chiếu quả một quả cầu bằng khói đen lơ lửng trước mặt, miệng nở nụ cười đã khuyết đi một nửa.
- Là Eliz ! Con bé phản bội... - Vanessa đứng hầu bên cạnh, nghiến răng ken két như một phản xạ có điều kiện đầu tiên khi nhìn thấy Eliz - Con tiện tỳ !
- Đàn bà các ngươi...quả thật lòng dạ rất độc ác, xấu xa.... - William nâng cằm Vanessa lên, đưa khuôn mặt tuấn tú cùng đôi môi quyến rũ của mình lại gần như muốn đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy, từng hơi thở ấm nóng phả ra từ lời nói của William khiến gương mặt Vanessa bất chợt đỏ lên như người say rượu. Rồi lại đẩy Vanessa ra, tặng cho cô một nụ cười khinh bỉ - ....và cũng thật là ngu ngốc.
William tiếp lời
- Con bé này quả thật rất có năng lực, chỉ tiếc lại vướng vào thứ tình cảm nhảm nhí kia mà quay lại cắn chúng ta một phát. Xem ra....cũng chỉ là đồ bỏ !
- Vậy thuộc hạ nên xử lí nó như thế nào, thưa chúa tể ?! - Vanessa nói.
- Không cần người ra tay. Ta muốn...thử uy lực của Legendarium một chút !
Nói rồi William phẩy tay, Legendarium đang ở trên bàn bỗng chốc bay đến nằm gọn trong tay hắn. Hắn lật từng trang sách, đến chương Fearwood (rừng Kinh Hoàng) thì dừng lại, biểu cảm trên gương mặt vô cùng đắc ý.
- Vào nhiều thế kỷ trước, một lời nguyền bóng tối đã hạ xuống Fearwood rằng khi Mặt Trăng chuyển thành màu máu thì những sinh vật trong rừng sẽ biến thành những quái vật khát máu.... - đoạn hắn thi triển ma pháp - Nhân danh sức mạnh bóng tối của đấng tối cao, ta triệu hồi ngươi từ cõi hư vô, một lần nữa hãy gieo rắc nỗi sợ hãi khắp Fearwood... Hãy hồi sinh Ma sói !!!
Từ trong quyển Legendarium, những linh hồn Ma sói khát máu được giải phong ấn, bay ra khỏi quyển sách rồi lao thẳng đến Fearwood, trùng hợp lại là nơi Eliz đang bị lạc....
End flashback~
Cùng lúc ấy ở lâu đài Vô danh, mọi người đang nhốn nhào tìm Eliz khắp nơi thì chuỗi dây Celeritie chợt loé lên một thứ ánh sáng ngũ sắc chớp tắt từng đợt, rồi...một cơn đau đầu xảy đến với Uee khiến mặt mày cô tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
- Uee, em bị sao vậy, đừng làm anh sợ mà... - Yuki vội chạy đến bên Uee, đỡ cô nằm xuống nghỉ tạm ở sofa trong phòng khách.
- Cô có sao không ?! Để tôi rót nước cho cô... - Reiden vội rót cho Uee ly nước lọc.
- Em còn chưa khoẻ mà, đừng lo nghĩ nhiều. Tìm Eliz cứ để bọn anh. Việc của em là nghỉ ngơi dưỡng bệnh... - Daniel vuốt nhẹ mái tóc Uee, một hành động thể hiện tình yêu thương của anh trai dành cho em gái. Yuki chắc hẳn cũng đã đọc được suy nghĩ của cả hai nên cũng không dễ nổi nóng như trước đây.
Và chính hành động này của Daniel mới khiến ba người bọn họ phát hiện ra một sự thật hiện hữu trước mắt mà họ chẳng mảy may để ý. Mái tóc bạch kim của Uee đã dần chuyển thành màu vàng chanh óng ả, hầu như chỉ còn phần tóc mái, tóc đỉnh đầu và phần tóc sau gáy nối dài xuống khoảng ba gang tay mang màu bạch kim. Điều kỳ lạ hơn là phần tóc màu vàng chanh ấy toả ra một thứ ánh sáng màu hồng thoắt ẩn thoắt hiện.
- Uee...tóc của em/cô ??? - cả ba sửng sốt nhìn Uee (như một sinh vật lạ) :))
- Tóc em...phần tóc màu vàng chanh ấy à ?!
- Đúng/Phải/Đúng vậy !!!
- Trước đây nó vẫn là màu bạch kim nhưng...lần đầu tiên nó biến thành như thế này là lúc...em hồi sinh Yuki...
- Vậy...mái tóc em thành ra thế này...tất cả đều là tại anh... ?! - giọng nói Yuki có phần trầm lắng, toát ra vẻ có lỗi, áy náy - Anh thật đáng chết mà !
- Không không...anh không có lỗi mà...có lẽ là do...tác dụng phụ của phép thuật Hồi sinh...
- Tác dụng phụ ?! - Daniel tò mò, Reiden im lặng suy nghĩ còn Yuki vẫn đang trưng ra bộ dạng tự trách mình, tay không ngừng đấm vào tường.
- Yuki...đừng mà...không phải lỗi của anh...anh đừng tự hành hạ mình như vậy...em đau lắm... - Uee chồm đến ôm chặt Yuki, đầu áp vào ngực, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Em đừng khóc...anh xin lỗi...xin lỗi mà... - Yuki ôm chặt Uee vào lòng, dỗ dành, an ủi.
- Theo như lời cô nói thì đó là lần thứ nhất, vậy....cũng có lần thứ hai, thứ ba cơ chứ ?! - Reiden giờ mới lên tiếng.
- Ừ, có - Uee nín khóc, kể tiếp - Lần thứ hai là lúc cùng Daniel giao đấu với Lena ở mái ấm Paradise, tôi đã sử dụng để hồi sinh sơ Mariah và em Ty...còn lần gần đây nhất là ở lâu đài Darken, tôi đã hồi sinh Daniel.
- Nếu tôi suy đoán không lầm thì cứ mỗi lần sử dụng phép thuật để hồi sinh thì mái tóc cô sẽ dần chuyển thành màu vàng chanh...với phần tóc còn lại ước chừng khoảng một đến hai lần sử dụng nữa thì cả mái tóc cô sẽ hoàn toàn mang màu vàng chanh - Reiden phân tích.
Uee vuốt vuốt mái tóc mình, suy nghĩ “Nếu một mai mái tóc này trở thành màu vàng chanh vậy...mình sẽ còn đẹp trong mắt Yuki hay không ?! Anh ấy sẽ còn yêu mình hay không ?!. Yuki mỉm cười, níu tay Uee kéo cô vào lòng, ôm chặt, thì thầm bên tai.
- Đồ ngốc. Anh sẽ yêu em đến hết kiếp này, cả kiếp sau và sau nữa. Em mãi mãi là của anh, biết không ?! Anh yêu em vì em là Uee chứ không vì nhan sắc. Đừng nghĩ anh là loại người dễ thay lòng đó chứ.
Reiden và Daniel chẳng biết cả hai đã nói gì nhưng chỉ thấy Uee siết chặt vòng tay, mỉm cười mà những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.
( Hế lô !!!! Mấy chế ơi, mấy chế quên mất là phải đi tìm Eliz dồi à ?! Ngưng ôm ấp làm một đứa FA như au đây phải gato chớ >_< )
- Ahhh...nh...những hình ảnh này là...ahhh....khu rừng....Eliz... - cơn đau đầu bỗng ập đến phá tan không khí lãng mạn.
- Eliz ?! Eliz làm sao rồi ?! Em đã nhìn thấy những gì hả Uee ?! - Daniel sốt ruột hỏi Uee dồn dập.
- Uee...cô hãy bình tĩnh, chậm rãi kể lại những gì cô vừa nhìn thấy cho chúng tôi nghe - Reiden nói.
- Ừm, được rồi... - Uee hít thở sâu rồi kể lại những hình ảnh chợt đến rồi chợt đi xuất hiện vài giây tích tắc trong đầu mình - ...tôi đã nhìn thấy Eliz...cô ấy dường như đang bị lạc trong một khu rừng tối lắm...
- Em còn nhìn thấy gì nữa ?! Ráng nhớ lại xem. Khu rừng ấy tên gì ?! Ở đâu ?! Quang cảnh xung quanh trông như thế nào ?!....
Daniel cứ hỏi dồn dập như thế khiến Uee rối ren chẳng biết nên trả lời cái gì trước, cái gì sau. Yuki thấy vậy bèn trừng mắt nhìn Daniel.
- Uee...không cần gấp gáp, em cứ bình tĩnh nhớ lại xem... - Yuki nói.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được khi chẳng biết chút gì về tình trạng hiện giờ của Eliz ?! - Daniel đi đi lại lại, vò đầu bứt tóc, than ngắn thở dại, hận bản thân quá vô dụng không thể bảo vệ được người mình yêu - Liệu Eliz có đang gặp nguy hiểm gì hay không ?!
- Ta biết là ngươi đang sốt ruột lắm nhưng gấp gáp cũng có thay đổi được gì hay không ?! - Reiden nói.
- Em nhìn thấy Eliz đang hoảng sợ. Xung quanh ngoài màu đen ra thì có những cặp mắt đỏ rực. Nhưng mà lạ lắm...Mặt Trăng sao lại màu đỏ ?! Đỏ như nhuốm máu ấy - Uee kể lại.
Bỗng chuỗi dây Celeritie đeo trên cổ Uee phát sáng. Từ chuỗi dây, một luồng ánh sáng trắng xoá bay ra. Swanna hiện thân.
- E rằng cô ấy sẽ lành ít dữ nhiều với lời nguyền Mặt Trăng máu... - Swanna thở dài nhìn ra khung cửa sổ.
- Lời nguyền Mặt Trăng máu ?! - Uee thắc mắc.
- Rất lâu từ hàng ngàn thế kỷ trước, một pháp sư bị trục xuất ra khỏi hội đồng phép thuật vì uất hận đã tự kết liễu đời mình ở Fearwood... - Swanna chậm rãi kể - Để tự an ủi linh hồn mình, ông ấy đã gieo một lời nguyền kinh khủng xuống khu rừng này rằng Mặt Trăng sẽ chuyển thành màu đỏ như máu vào ngày này mỗi năm và mọi sinh vật sống khi tiếp xúc với ánh trăng quá một canh giờ sẽ...
- Sẽ ra sao.... ??! - Uee gặng hỏi, nét mặt đã biến sắc.
Trong căn phòng khách này sắc mặt tệ nhất phải kể đến đó chính là Daniel. Sắc mặt cậu không ngừng thay đổi khi nghe Swanna kể về lời nguyền ấy. Phải chăng Daniel lo sợ Eliz sẽ...
- Sẽ biến thành Ma sói - những sinh vật bóng tối đến từ địa ngục.....
- Ôi không !!! - Uee thốt lên.
- Không ! Eliz... - Daniel như thốt không thành lời, chân đứng không vững, toàn thân nặng nề như gánh cả tấn đá.
- Không đời nào có chuyện vô lý đó vì theo tôi biết Ma sói hiện nay không còn tồn tại và hiện tượng Mặt Trăng máu ấy cũng biến mất không vết tích - Reiden đọc nhiều sách vở nên cũng am hiểu. Gì mà Ma sói, Mặt Trăng máu, tất cả chỉ là truyền thuyết không có căn cứ xác thực.
- Là thật sao ?! Ngươi không gạt ta chứ ?! - đôi mắt Daniel bừng sáng, nhìn chăm chăm Reiden như thấy ân nhân của mình.
- Quả thật những lời ngươi vừa nói không hề sai nhưng.....
Từ “nhưng” ngập ngừng ngay lúc này đây của Swanna mới là mấu chốt của vấn đề.
- Để hồi sinh chúng thì không phải là hoàn toàn không có cách... - Swanna nói tiếp.
- Legendarium !!! - cả bốn người không hẹn mà cùng đồng thanh.
- Phải, William đã dùng ma lực của cuốn Legendarium để triệu hồi Ma sói về từ cõi hư vô...
- Mẹ kiếp ! Tên khốn ! Ta phải cho ngươi chết một cách khó coi... - Daniel nghiến răng.
- Tại sao ngươi lúc nào cũng tự ý hành động mà không chịu suy nghĩ vậy hả ?! - Reiden nắm chặt cổ tay Daniel giữ cậu lại.
- Buông...tay...ra... - Daniel dường như giận quá mất khôn, gằng giọng từng chữ một với Reiden.
- Được. Ta không cản. Cứ tự nhiên nếu ngươi thấy rằng việc giết chết tên William quan trọng hơn cứu Eliz... - vẫn là người ngoài cuộc như Reiden là sáng suốt.
- ... ...... - Daniel im lặng nhận sai - Cứu Eliz quan trọng hơn.
- Vậy...có cách nào để phá bỏ lời nguyền ấy ?! - Yuki hỏi.
- Tìm lại trạng thái bình thường của Mặt Trăng - Swanna nói.
- Làm sao để tìm lại Mặt Trăng ?! - Uee hỏi.
- Chịu - Swanna lắc đầu, nhún vai.
- Trời !!! Vậy mà nói như đúng rồi - Yuki mắt chữ O mồm chữ A.
Dứt lời Swanna lại chui vào chuỗi dây, để lại vài ba chiếc lông vũ còn vương trên sàn.
- Trước mắt hãy đi cứu Eliz trước rồi mới tính tiếp - Yuki nói.
- Mau đi thôi - Daniel nói.
- Ừm, với kĩ năng Teleport hiện tại của tôi thì trong nháy mắt sẽ tới nơi - Reiden nói, quay sang Uee đang ngẫm nghĩ gì đó - Cô đang suy nghĩ gì đó Uee ?!
- Tôi nghĩ xem làm thế nào để không bị ánh trăng ảnh hưởng.
- Chúng ta có đến một canh giờ cơ mà. Cô đừng quá lo. Mọi chuyện sẽ ổn cả - Reiden nở nụ cười toả nắng nhưng cũng vẫn không đủ xua tan đi nỗi lo lắng của Uee.
- Uee này... - Yuki kéo Uee lại sát người mình, thì thầm nói.
- Sao ạ ?!
- Đến Fearwood, em hãy ở cạnh anh, anh sẽ dùng tính mạng anh để bảo vệ em.
- Đồ ngốc, đừng nói những câu như thế, nghe đáng sợ lắm. Em có chuỗi dây Celeritie rồi mà, những người giám hộ sẽ bảo vệ em.
- Ừm, nhưng...hứa với anh, nếu sắp hết một canh giờ mà bọn anh vẫn chưa thoát khỏi Fearwood, em nhớ tự chăm sóc bản thân và hãy nhớ rằng tình yêu anh dành cho em là mãi mãi...
- Em không cho phép anh nói những lời nh....uhm....
Lời nói chưa thoát ra hết khỏi cửa miệng Uee đã bị Yuki chặn lại bằng một nụ hôn ngọt ngào. Làn khói xanh tím mờ ảo quấn lấy bọn họ, chẳng mấy chốc cả lâu đài Vô danh chỉ còn lại không gian vắng lặng.
Cách đó không xa, có bóng dáng một người phụ nữ với đôi cánh thiên thần thoắt ẩn thoắt hiện trong sương trắng...
- Artemis, Virgo, Swanna và Leo(*). Đã đến lúc con tìm lại đôi cánh của mình...con gái của ta...
(*) : Đây có thể được coi như là một quẻ bói. Artemis : Mặt Trăng. Virgo : Thiếu nữ tuổi 18. Swanna : Màu trắng tinh khôi. Leo : Ngọn lửa của lòng dũng cảm.
To be continued......
Mini game tặng chap
1. Eliz liệu có bị biến thành Ma sói ?!
2. Bạn nào đã suy luận ra được quẻ bói ở cuối chap rồi nè ?! Nó liên quan đến một chi tiết huyền ảo ở chap sau ý