Chicago, nước Mỹ.
Buổi trưa dưới bầu trời nổi lên một trận tuyết, tuy nhiên nó không ngăn cản được nhiệt tình của bọn trẻ, những đứa bé tụm năm tụm ba chạy khắp nơi, thỉnh thoảng hốt lên một nắm tuyết ném qua.
Ngoại ô nước Mỹ, trong một địa phương phong cảnh như tranh vẽ, một tòa biệt thự giống như một pháo đài xưa, tuyết trắng càng làm tôn lên vẻ cổ kính và trang nghiêm của nó.
Trong sân, một đứa bé nhỏ và một người đàn ông anh tuấn cùng nhau đắp người tuyết, không biết người đàn ông nói cái gì với đứa bé, chỉ nghe được tiếng cười khanh khách của nó, thật ấm áp.
Một cô gái xinh đẹp, lẳng lặng tựa vào cửa, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Chợt người đàn ông nói nhỏ bên tai đứa bé, chỉ thấy đứa bé đứng lên, nắm một nắm tuyết ném về phía cô gái, cô gái tránh không kịp vừa vặn bị ném trúng, tuyết dọc theo gương mặt nhẹ nhàng trợt xuống.
"A ——" Cô gái hét lên một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.
Thấy cô bị ném ở bên trong, đứa bé hưng phấn vỗ vỗ tay: "Mẹ bị ném trúng rồi, mẹ bị ném trúng rồi. . . . . ."
"Tiểu tử thúi!" Cô gái cắn răng nghiến lợi, chợt khom người cũng hốt lên một nắm tuyết trên mặt đất ném tới.
"Ba, cứu mạng ——" Đứa bé kêu to, tìm kiếm sự giúp đỡ của người đàn ông.
Trong lúc nhất thời trong sân cầu tuyết bay đầy trời, ba người chơi không chán, lúc này hai người lớn cũng nháo nhào giống như đứa bé, không biết qua bao lâu, đứa bé kéo vạt áo cô gái, không ngừng lắc.
"Mẹ. . . . . . Đói bụng quá. . . . . . Đói bụng. . . . . ." Nhìn bộ dạng đáng thương như vậy, cô gái nhìn một lúc thì lòng chua xót ....!
Cô gái một tay ôm lấy đứa nhỏ, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái: "Được rồi, đói bụng rồi, mẹ làm rất nhiều món ăn ngon, bảo đảm sẽ rất thích."
"Ăn ngon!" Trẻ con chính là trẻ con, vừa nghe đến có đồ ăn ngon, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng ôm cổ của cô gái, hôn mạnh lên mặt cô: "Thích mẹ nhất!"
Người khác nghe thấy rất không vui, một tay giật lấy đứa nhỏ trong ngực của cô gái ra, giơ lên cao: "Tiểu tử thúi, con thích người nào nhất hả?"
"Trường Tuấn, mau để đứa bé xuống!" Cô gái bị động tác của anh hù dọa, người đàn ông này sao lại so đo như vậy?
Lạc Trường Tuấn cũng không quan tâm, liếc cô một cái: "Lôi Lôi bảo bối, như vậy rất không công bằng? Tại sao tiểu tử này lại thích em nhất?" Cái bộ dạng kia giống như ai thiếu anh mấy triệu vậy.
"Thật là giống như trẻ con?" Lắc đầu một cái, tiết mục như vậy, không biết đã diễn ra bao nhiêu lần rồi, cô đã sớm thành thói quen, đẩy anh một cái: "Lạc Trường Tuấn, anh không cảm thấy mình rất nhàm chán sao?"
Nói xong cũng không quản cha con bọn họ, để bọn họ náo loạn, một mình đi vào phòng.
Thấy cô như vậy, Lạc Trường Tuấn lập tức để đứa nhỏ xuống, chân dài bước theo tới, ôm vai của cô: "Nhàm chán, nơi nào nhàm chán? Sao lại nhàm chán?" Anh cũng không cảm thấy?
Đồng Lôi bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đứng dậy chui vào phòng bếp, bưng món ăn ngon ra cho bọn họ.
"Oa, thật là phong phú!" Hai người đàn ông một lớn một nhỏ này thấy cô bưng món ăn ngon ra, lập tức vây quanh cô, trong mắt phóng ra tia giảo hoạt, thừa dịp cô không để ý, hai cái tay một lớn một nhỏ đồng thời đưa tới dĩa cánh gà phía trên bàn.
"Bốp!" Đồng Lôi lặng yên không tiếng động gõ một cái lên hai cái tay, nghiêm mặt, "Không rửa tay sao?"
"Bảo bối. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ."
"Còn không mau đi. . . . . ." Cau mày, âm thanh cũng cao hơn mấy phần, loại chiến thuật tình cảm này vô dụng với cô.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ này liếc nhau một cái, chạy đến phòng vệ sinh nhanh như làn khói, nhìn hai bóng lưng rời đi, Đồng Lôi lộ ra một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Paris, nước Pháp.
Mặt trời chiều ngã về phía tây, mặc dù xinh đẹp nhưng cũng ngắn ngủi, một bóng dáng đứng trước cửa sổ sát đất, cô đơn mà lạnh lẽo.
"Tổng giám đốc, thành phố A có dự án cần anh tự mình trở về giải quyết?" Mặc dù biết lúc này không nên quấy rầy, nhưng con thuyền lớn Lục thị này vẫn còn cần anh trở về quản lý.
"Vẫn không có tin tức của cô ấy sao?" Mặc dù biết tin tức này tổn thương người mình, nhưng anh vẫn muốn xác định, tìm năm năm rồi, nhưng không có một chút tin tức nào của cô.
Năm năm qua, anh đi mỗi một góc khắp nước Pháp, tuy nhiên vẫn tìm không được bóng dáng của cô? Ngay cả một chút tin tức cũng không có? Giống như biến mất vào hư không?
"Thật xin lỗi tổng giám đốc, vẫn không có tin tức của tiểu thư."
Nghe trợ lý nói, Lục Tử Hiên đau đớn nhắm mắt lại, tiếp theo xoay người: "Đi thôi!" Giọng nói tràn đầy từ tính mang theo thật nhiều mất mác.
Lướt qua trợ lý đi ra ngoài, thấy bóng lưng mất mác của anh, trợ lý than thở, những chuyện anh làm trong năm năm này, anh đều nhìn thấy, mỗi lần lòng đầy tin tưởng, cuối cùng lại mất mác trở về, aiz, sớm biết như thế sao lúc trước còn như vậy?
Bên trong xe, Lục Tử Hiên trước sau như một không nói gì, đây đã thành thói quen của anh năm năm qua rồi, trợ lý nhìn thấy mà nóng nảy, muốn an ủi anh một chút.
"Tổng giám đốc, anh cũng đừng lo lắng, cũng sẽ tìm được, những năm này Đồng tiểu thư không liên lạc với bất kỳ ai, cô một mình ở bên ngoài chắc chắn sẽ phải làm việc, sớm muộn gì cũng sẽ có tin tức."
Không ngờ rằng, Lục Tử Hiên sau khi nghe xong lời của anh, trái tim như bị cắt từng miếng một, anh đã làm cái gì, lạnh nhạt thờ ơ, hiểu lầm, thậm chí tự tay bóp chết đứa bé chưa ra đời, bây giờ cô thân gái một mình đi xa nhà, kiếm tiền nuôi sống mình, anh chính là một tên khốn kiếp.
Sắc mặt của anh tái nhợt, giống như vừa khỏi bệnh, trợ lý cũng biết mình nói sai, vội vàng che miệng lại: "Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!"
Lắc đầu một cái, chuyện này ai cũng rất rõ, chính bản thân anh có lỗi, cũng không trách được người nào?