Cơm nước xong, Đồng Lôi vẫn còn rửa chén ở phòng bếp, Đa Đa liền hấp ta hấp tấp chạy tới, kéo tạp dề của cô.
"Mẹ, mẹ!"
Đồng Lôi không biết tên nhóc này có chuyện gì, chỉ có thể rửa sạch tay rồi ngồi xổm người xuống, sờ sờ mũi của nó, cưng chìu nói: "Làm sao vậy? Đa Đa?"
Cậu nhóc kia ngược lại không nói câu nào, chỉ đưa cái tay nhỏ ra trước mặt cô, khuôn mặt mong đợi.
Đồng Lôi không hiểu ra sao, cái gì vậy? Đưa tay là có ý gì? Cầu cứu nhìn cái người đã cơm nước xong, đang xụi lơ trên ghế sa lon!
Nhưng người ta cố tình làm bộ như không thấy, thoải mái nghiêng đầu dựa qua một bên, Đồng Lôi tức giận cắn răng nghiến lợi, hận không thể đi lên vặn đầu của anh xuống.
Hít một hơi thật sâu, thân mật đưa tay vuốt mái tóc dày của đứa bé, liếc nhìn cái tay nhỏ bé đang đưa về phía mình: "Đa Đa bảo bối, đây là ý gì? Mẹ không hiểu?"
"Phốc ——" Lạc Trường Tuấn nhịn không được phun ra một nụ cười, cô gái này phản ứng thật là chậm, động tác rõ ràng như vậy, cô đều không hiểu, rất dễ nhận thấy Đa Đa muốn cái gì?
"Lạc Trường Tuấn, anh không cười sẽ chết sao?" Liếc mắt nhìn Lạc Trường Tuấn đang ngồi trên ghế sa lon xem kịch vui, Đồng Lôi tức giận mở miệng, đồng thời một cái vá cũng bay đi.
Lạc Trường Tuấn thoải mái đón lấy, bắt chéo chân, lơ đễnh nói: "Anh dám đảm bảo, tên nhóc kia lập tức sẽ khóc!"
"Oa, mẹ là người xấu!" Giống như chứng minh lời nói của anh, quả nhiên Đa Đa liền há miệng khóc lớn lên, nhưng lần này Đồng Lôi bị dọa sợ, sao lại khóc thật!
"Đa Đa bảo bối, đừng khóc, mẹ là người xấu, ngoan nào!"
Nhưng đứa bé khóc lên đều là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ (ed: ý nói đứa bé khóc nhưng nước mắt thì ít mà la thì nhiều^^), ở đây Đồng Lôi chỉ thấy kêu rất to, nhưng nhìn lại không có một giọt lệ, nhưng như vậy cũng đủ làm cô đau lòng!
Lạc Trường Tuấn cảm thấy giống như kịch đã đủ hay, từ trên ghế salon ngồi dậy, đi tới ôm lấy Đa Đa, anh hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó không biết anh nói cái gì bên lỗ tai của đứa bé, chỉ thấy Đa Đa lập tức dừng khóc thút thít, chớp mắt to nhìn Đồng Lôi, âm thanh nhẹ nhàng mềm dẻo vang lên: "Mẹ, Đa Đa yêu mẹ!"
Nói xong nhảy ra khỏi lồng ngực của Lạc Trường Tuấn chạy lên lầu, nhìn cánh tay và bắp chân nhỏ bé của nó leo cầu thang, trong lòng Đồng Lôi bị xoắn lại thật chặt, cho đến khi nó hoàn toàn bò đến lầu hai mới nới lỏng.
Đồng Lôi đẩy Lạc Trường Tuấn bên cạnh một cái: "Này, anh nói với nó cái gì, sao trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, một lúc trước còn nói em là người xấu, một lúc sau lại nói yêu em là sao?"
"Có sao? Em nghe nhầm rồi!" Lạc Trường Tuấn làm bộ không hiểu nói, cánh tay dài duỗi một cái, cả người lại trở về ghế sa lon lần nữa.
Đồng Lôi sao có thể bỏ qua cho anh, gõ xuống đầu anh: "Lạc Trường Tuấn, nói hay không?"
"Bảo bối, em còn gõ, anh liền ngu nữa!" Vừa nói vừa không nghiêm túc, Lạc Trường Tuấn kéo Đồng Lôi đến trước mặt, hơi thở cách nhau rất gần.
Trái tim Đồng Lôi bắt đầu gia tăng tốc độ, mặt cũng lập tức đỏ lên, chưa bao giờ phát hiện, thật ra thì dáng dấp của anh cũng thật đẹp mắt.
Đang lúc Đồng Lôi sững sờ tại nơi đó, Lạc Trường Tuấn cười một tiếng xấu xa, vuốt sống mũi cô một cái: "Bảo bối, có phải cảm thấy anh đây phong lưu phóng khoáng, anh tuấn phi phàm hay không?"
"Lạc Trường Tuấn, anh không biết xấu hổ!" Đồng Lôi chợt đẩy anh ra, nhảy ra khỏi ngực của anh.
Lạc Trường Tuấn cười càng thêm tà tứ, híp mắt nói: "Bảo bối, em xấu hổ, xem mặt em đỏ rần kìa!" Người này căn bản là cố ý bêu xấu cô!
Đang lúc cô không biết đối phó ra sao, Đa Đa từ trên lầu chạy xuống, trong tay còn ôm một cái hộp, Đồng Lôi nhìn một cái liền nhận ra, đó là quà giáng sinh cô chuẩn bị cho Đa Đa, chẳng lẽ nói, mới vừa rồi nó đưa tay cho cô là muốn quà tặng sao, cô thật đúng là ngốc thật!
"Mẹ, mở ra nhé. . . . . ." Cậu nhóc ôm cái hộp, liền chạy tới chỗ Đồng Lôi, gương mặt hi vọng nhìn cô.
"Được, Đa Đa thật biết nghe lời!"
Đứa bé rất nghe lời, thật biết điều, ôm món đồ chơi ở một bên chơi tiếp.
Đồng Lôi đứng lẳng lặng ở một bên nhìn, đột nhiên một đôi cánh tay vòng qua hông tới đây, cằm Lạc Trường Tuấn đặt trên vai của cô: "Bảo bối, bây giờ em rất vui sao?" Sau đó nghiêng đầu hôn trộm môi cô, chép chép miệng, giống như trở về chỗ, nhưng lời nói của anh thiếu chút nữa làm Đồng Lôi giận đến hộc máu.
"Mùi vị cũng chả có gì đặc biệt?"
"Lạc Trường Tuấn, cái người háo sắc này, lưu manh, ai cho anh hôn em?" Đồng Lôi tức giận dậm chân, cái người đàn ông này được lợi còn ra vẻ.
Cảm giác hạnh phúc hài hòa, nhất thời tràn ngập cả biệt thự.
Sân bay thành phố A.
"Tổng giám đốc, anh có cần về nhà nghỉ ngơi một chút hay không?" Máy bay đến vào buổi sáng, người gtrong sân bay cũng không phải rất nhiều, trợ lý dời hành lý đến trên xe, sau đó hỏi thăm Lục Tử Hiên bên cạnh.
Nhà, mặc dù mệt, nhưng Lục Tử Hiên không muốn trở về, bởi vì, cái nhà kia đối với anh mà nói, thật sự là quá mức lạnh lẽo, nơi không có cô, sao có thể tính là nhà?
Ngay cả hiện tại anh cũng xem thường mình, khi đó cô ở đây, cả ngày mình cũng không về nhà, hiện tại lại hi vọng cô ở đây, suy nghĩ một chút liền cảm thấy buồn cười.
"Không, tôi muốn đến công ty nghỉ ngơi!"
Rõ ràng là mệt chết đi được, lại không ngủ được, Lục Tử Hiên nhìn khung hình trong tay, cô vẫn cười đẹp như vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve: "Em đang ở đâu? Tại sao không tìm được em? Vậy thì em không muốn gặp anh cho nên trốn đi sao?"
Cửa được mở ra, Trác Nhiên vừa tiến đến liền nhìn thấy Lục Tử Hiên ngây ngốc nhìn một tấm hình, trong lòng khó chịu, đã năm năm rồi, anh vẫn luôn không ngừng tìm kiếm, mỗi lần tìm không được, sẽ trở lại ôm hình của cô.
"Tử Hiên!"
Lục Tử Hiên ngẩng đầu, Trác Nhiên kinh ngạc phát hiện sự tự trách và nước mắt thoáng qua trong mắt anh.
"Vẫn không tìm được sao?" Trác Nhiên thở dài khe khẽ, ngồi xuống đối diện với anh.
"Trác Nhiên, cậu nói tớ nên làm thế nào?"
"Cậu. . . . . ." Mắt Trác Nhiên trợn to không thể tin.
"Tử Hiên, cậu có nghĩ tới hay không, có lẽ cô ấy không có ở nước Pháp, nếu không lâu như vậy, làm sao có thể ngay cả một tin tức cũng không có?" Trác Nhiên nghi ngờ mở miệng, bọn họ ban đầu chỉ biết là Đồng Lôi lên máy bay đi nước Pháp, nhưng cô cũng có thể từ nước Pháp đi những nơi khác!
Lục Tử Hiên chợt hốt hoảng giống như tìm được hi vọng, đôi mắt ảm đạm sáng lên rất nhiều.
"Giúp tôi điều tra một chút, những hành khách đã đăng ký ở tất cả các sân bay ở nước Pháp trong năm năm qua, phải nhanh lên!"