Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 112: Q.0 - Chương 112: Chương 77.2




Sau một lần ân ái, hai người nghỉ ngơi không được lâu thì Sở Lăng Xuyên lại khôi phục sức lực, còn Tố Tố mệt mỏi dựa vào lòng anh, “Sở Lăng Xuyên… anh không sợ tinh tẫn nhân vong sao?”

“Bảo bối… Một lần cuối cùng.” Anh thâm trầm lại bắt đầu bận rộn trên người cô, còn Tố Tố đành theo anh dẫn dắt vào một lần trầm luân nữa.

Vì nhu cầu của Sở Lăng Xuyên được giải tỏa nhưng Tố Tố thì để bụng đói mà nằm ngủ, cô đang mơ màng thì bị “gọi” tỉnh bởi mùi cơm. Cô mơ màng nhìn quanh phòng, một lúc sau mới phản ứng được là cô đang ở phòng mới thuê, còn Sở Lăng Xuyên đã trở về, vừa rồi hai người còn chiến đấu rất hăng hái, bây giờ anh ở đâu?

Tố Tố vô lực đứng dậy, mặc áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, nhìn đồng hồ trên vách tường phòng khách, vậy mà đã hơn chín giờ tối rồi, cô sửng sốt, lại nghe tiếng dộng trong phòng bếp, cô đoán nhất định anh đang làm cơm tối, cô bước vào phòng bếp liền thấy được bóng dáng của anh.

“Dọn cơm!” Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố đi vào thì chỉ vào những món mình vừa làm, vừa nói vừa bưng món ăn lên.

Ba món cơm một món canh, hai người ngồi trên ghế sofa bắt đầu đụng đũa. Nhưng hai người vừa ăn vừa nghĩ đến một vấn đề, làm sao ngủ trên giường đơn đây, thuê phòng mà mua giường cũng không tiện lắm. ,lqdon)

Tố Tố lặng người, mẹ chồng cô đến đây? Cô vội vàng nói: “Để con ra ngoài.” Nói xong Tố Tố cúp máy rồi vội vàng đi ra ngoài, cô thấy trên tay Triệu Đình Phương đang cầm một túi đồ đợi cô.

Có vẻ tâm tình bà không tệ lắm, “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Con đang định đến gặp người.” Tố Tố lại hỏi: “Mẹ chưa ăn cơm phải không? Trước tiên tìm một nơi ngồi ăn chút gì đã nhé.” “Được.”

Tố Tố tìm một nhà hàng gần đây, dẫn Triệu Đình Phương đi vào, hai người chọn một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, sau khi gọi món xong, Triệu Đình Phương lên tiếng trước: “Con còn gọi ta một tiếng mẹ, ta còn tưởng là giận bà già thì không gọi nữa đấy.”

Mẹ chồng cô quả thật thẳng thắn, cô cười: “Mẹ, không phải mẹ nói người một nhà thì không mang thù sao, mặc kệ xảy ra mâu thuẫn gì, mẹ vẫn là mẹ.”

Sắc mặt Triệu Đình Phương vui mừng: “Đúng rồi, người một nhà không nên mang thù, mấy lời nói của Lăng Xuyên là chính xác, nếu vì muốn tốt cho nó quả thật mẹ không nên làm như vậy.

Lăng Xuyên nói con là người vợ tốt, là cô gái tốt thì ta sẽ tin tưởng nó, chuyện đã qua, ta hy vọng con đừng để ý, đừng nhớ đến nữa. Trước kia là mẹ không tốt, không đủ tôn trọng con, hy vọng con tha thứ cho ta.”

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.” Triệu Đình Phương khiến Tố Tố khó xử, “Thật ra thì con cũng có lỗi, không nói rõ với mẹ, con đã làm không tốt bổn phận của mình, mẹ đừng để trong lòng, xin mẹ tha thứ cho sự tùy hứng của con.”

Triệu Đình Phương đã được như ý, hai người vừa trò chuyện vừa ăn hết sức hài hòa. Hai người còn chủ động gắp thức ăn cho nhau, không khí hòa thuận này chẳng ai nghĩ là ẹm chồng con dâu vừa mới xung đột.

“Mẹ cảm thấy thật xấu hổ, đổi khóa là mẹ không đúng, nhưng con lại không oán trách mẹ, lại còn xin lỗi ta, tối thiểu mẹ nhìn ra được, con làm chuyện này là vì Lăng Xuyên.”

Tố Tố không kịp phản ứng, cô nghi ngờ nhìn về phía Triệu Đình Phương, “Gì ạ? Con nhận lỗi trước?” Triệu Đình Phương nhìn vẻ mặt này của Tố Tố, chân mày nhíu lại:

“Không phải con viết thư cho mẹ nhận lỗi sao?” “Con viết thư?” Lúc nào thì cô làm chuyện này? Tuyệt đối không có, “Mẹ, là mẹ viết nói xin lỗi con, mẹ bảo là mẹ sai trước, nói một nhà không nên mang thù. Con có lỗi gì mà viết?”

Sắc mặt Triệu Đình Phương không tốt, bà có chút kích động, “Cái gì? Ta viết thư xin lỗi con? Con đem phòng cho thuê, lại còn giận dỗi đi thuê phòng ở, đây chính là lỗi của con, giờ viết xong lại không thừa nhận là sao?”

“Rõ ràng là mẹ viết, con không có nói lung tung.” Tố Tố lấy phong thư từ trong túi xách ra, đặt lên bàn, “Mẹ nhìn xem, đây không phải là mẹ viết cho con sao?”

Triệu Đình Phương cầm lên xem, đúng là chữ của bà, nhưng bà đâu có viết, muốn trưởng bối như bà cúi đầu là quá mất mặt, làm sao có thể! Cô vội vang lấy phong thư mà mình nhận được để lên bàn, gõ tay,

“Đây không phải con viết thì là ai, đến giờ lại không chịu thừa nhận?” Tố Tố vội vàng cầm lên xem, trời ạ, căn bản không phải cô viết mà, “Con không viết, đây không phải do con viết.”

Triệu Đình Phương đặt “ba” một tiếng đặt chiếc đũa trên bàn, gương mặt đen lại, bầu không khí hài hòa biến mất trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.