Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 111: Q.0 - Chương 111: Chương 77




Nha đầu vô lương tâm này, thì ra đã sớm có âm mưu, lại còn dám thiết kế anh, anh sắp nổi giận nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ là khuôn mặt xanh mét vì tức giận quá mức.

Tố Tố nhìn khuôn mặt xanh mét kia mà trái tim run lên một chút. Mặc dù cô đã có sự chuẩn bị là Sở Lăng Xuyên sẽ tức giận nhưng vẫn tương đối chột dạ. Dù sao ngôi nhà kia cũng là của anh, cô tự tiện dọn đi thuê nhà khác khẳng định anh sẽ tức giận, nhưng cô cũng không tình nguyện như vậy.

Coi như cô không bỏ được ngôi nhà kia, không để ý đến sự tức giận của anh, coi như da mặt cô dày thì có một số việc không thể không quan tâm.

Nhưng cô cũng có lòng tự trọng và giới hạn của mình, người ta đổi chìa khóa cửa nhà mình mà cô còn phải im hơi lặng tiếng vào ở, kể cả đó là căn biệt thự sang trọng cô cũng không tình nguyện.

Bây giờ phòng nhỏ một chút nhưng lại dùng tiền của cô để thuê, đây là nhà cô, cô không vui thì không ai có thể làm phiền cuộc sống của cô, xâm phạm đời tư của cô hay bị người ta giám thị, tập kích.

Mặc dù cô đã đi luôn nhưng cô không hề thích cảm giác bị người hoài nghi, dòm ngó. Dù sao mọi chuyện cô đều đã làm rồi, giờ làm sao để Sở Lăng Xuyên không giận nữa, dù sao anh cũng không có lỗi, hơn nữa chuyện này cũng phải được giải quyết.

Cô đã chịu uất ức từ trước rồi, bây giờ giả bộ đáng thương khẳng định anh sẽ đau lòng.

Cô dùng đôi mắt tội nghiệp, vừa uất ức vừa đau lòng nhìn anh, cuối cùng lửa giận của anh cũng dần lui đi, anh cau mày vươn tay, Tố Tố theo bản năng lui lại phía sau, cô cho là anh muốn đánh cô.

Sở Lăng Xuyên trừng mắt, “Tới đây.” Anh kéo cô lại gần, hít sâu một hơi rồi mới nói, “Anh hiểu rõ chuyện lần này mẹ anh không đúng, khiến em phải chịu uất ức rồi.

Nhưng dù thế thì phải nghĩ biện pháp giải quyết, sao tự nhiên lại chuyển ra, nhà không cần, chồng em cũng không cần nữa hả. Lại còn cho thuê nhà, lá gan của em cũng lớn quá nhờ.”

Tố Tố uất ức nói: “Anh cho rằng em nguyện ý muốn chuyển ra một căn phòng nhỏ như thế sao, muốn làm anh thương tâm sao

Sao em lại không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng cơ chứ, nhưng hành động của mẹ anh khiến em không thể chấp nhận được, nói tóm lại em sẽ không trở lại căn nhà kia, anh cho rằng em ích kỉ cũng được.

Còn có Sở Lăng Xuyên, anh đừng cho là em không làm phiền anh, không tức giận với anh nghĩa là em không đau lòng, anh có thể hiểu được tâm tình của em khi đi làm về muộn mà không về được nhà của mình không?

Em không dám đảm bảo lần sau sẽ không có mâu thuẫn tương tự xảy ra, còn có thể nói chuyện bình thường được với anh. Chính vì vậy em không muốn nói gì với anh.

Nếu không phải vì anh, em sẽ phải thuê phòng ư, đáng lẽ em sẽ ở nhà mẹ em, bởi vì anh nên em mới thuê phòng, còn tốn tiền nữa, nhưng tiền của chúng ta là để giữ lại mua xe, vì vậy em mới cho thuê phòng bên kia. Ở đây tiền thuê phòng vừa phải, tuy nhỏ một chút nhưng mọi thứ đều đầy đủ.”

“Không ngờ người như em vẫn còn suy nghĩ vì anh cơ hả?” Tố Tố làm cho Sở Lăng Xuyên vừa tức vừa buồn cười, nhưng anh nghe được cô quan tâm anh nên trong lòng rất hưởng thụ.

Tố Tố trừng mắt, nghiêm túc nói: “Đó là đương nhiên, anh là chồng em, cho nên mọi vật dụng của anh em đều mang đến. Thật ra thì bình thường anh không có ở nhà cho nên em ở đâu cũng thế, em ở trong căn nhà lớn như thế chính là để chờ anh trở về. Nhưng đối với anh mà nói, ở đâu có em thì ở đó là nhà có đúng không Lăng Xuyên?”

Thật hết chịu nổi với cô, chuyện xấu cũng bị cô nói thành tốt, không có lý cũng thành có lý, nhưng thần kì là sự tức giận của anh biến mất không ít, anh ngồi trên giường, mặt lạnh không nói lời nào.

Nhìn anh như thế Tố Tố lại ủy khuất nằm xuống, ôm chăn đưa lưng về phía anh, nói nhỏ: “Người ta đã rất đau lòng, rất khó chịu rồi, vậy mà anh trở về một câu an ủi cũng không có, lại còn bày ra bộ dáng đấy cho ai nhìn.

Có phải là muốn tự em dỗ anh vui vẻ còn em vẫn phải nuốt tất cả uất ức vào trong hay không. Khi nói chuyện với mẹ thì dịu dàng ôn tồn, còn nói chuyện với em thì hung dữ, em còn bị anh nói chưa đủ sao? Hừ!”

Thật ra thì tâm địa cô có chút gian xảo mà anh không biết, cô chuyển ra như thế này là tốt nhất, nể tình mẹ anh có lỗi trước nên không so đo chuyện cô cho thuê phòng, Huống chi để cho cô vui vẻ cũng tốn không ít công, tạm tha cho cô lần này.

Anh xoay người tiến đến sát mặt cô: “Còn sức sống đấy!” Tố Tố hừ một tiếng không lên tiếng.

Sở Lăng Xuyên ôm hông Tố Tố, “Được rồi, bảo bối, anh biết em chịu uất ức, anh cũng tức giận, cũng đau lòng, nhưng mọi chuyện dù sao cũng qua rồi, chúng ta đừng để ý nữa, đều không có lợi cho cả hai người.

Bảo bối của anh rất rộng lượng nên sẽ không so đo với mẹ già có đúng hay không? Anh cũng mới từ nhà cha mẹ đến đây, đã nói sai lầm của mẹ rồi, trong lòng mẹ cũng biết là không đúng nhưng có lẽ nhiều tuổi như vậy rồi mà xin lỗi sẽ mất hết mặt mũi. Anh thay mẹ nói lời xin lỗi, vợ, em chấp nhận nhé!”

Tố Tố quay đầu lại nhìn anh: “Hừ, xem thái độ anh thành khẩn như vậy em sẽ khoan hồng độ lượng, miễn cưỡng tiếp nhận một lần, anh phải tu mấy kiếp mới lấy được người vợ thiện lương như em đấy nhá.”

Nha đầu nghịch ngợm này, nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, nếu đổi lại là người phụ nữ khác có lẽ đã sớm làm ầm ĩ rồi, nhưng chuyện này xảy ra như vậy nhưng cô lại chỉ dùng phương pháp này kháng nghị, không hề nói với anh một câu là mẹ anh có lỗi, cũng không phát giận lên anh.

Sở Lăng Xuyên thấy ánh mắt Tố Tố xẹt qua một chút đắc ý, anh giả vờ nặng nề: “Nhưng anh thấy em và mẹ có mâu thuẫn nhưng không thể điều hòa, bây giờ anh quyết định mang em đi cùng, không để em một mình ở đây nữa.”

“À..” Tố Tố trợn tròn mắt nhìn anh, theo anh, không thể nào, ở đây có cha mẹ, tương lai còn sinh bảo bảo, còn đi học lái xe, cô lắc đầu như gõ trống.

“Theo anh, mặc dù em rất muốn, chỉ là có rất nhiều vấn đề anh đã nghĩ chưa, em ở đơn vị xa xôi thì công việc cũng là một vấn đề, không có việc làm một mình anh sẽ khổ cực, tương lai nếu có con thì việc cho nó đi học cũng là một vấn đề.”

Khuôn mặt Sở Lăng Xuyên lại nghiêm túc: “Nhưng trước mắt chỉ có biện pháp này là vẹn cả đôi đường, em chuẩn bị một chút, chuyện tương lai để tương lai, trước tiên phải giải quyết chuyện này đã.”

“Làm sao có thể, dù sao cũng sẽ có thời gian khổ cực.” Tố Tố cười hắc hắc, “Sở Lăng Xuyên, anh nghĩ phương pháp giải quyết như vậy sao, mâu thuẫn của mẹ và em có thể giải quyết, mấu chốt là anh có đủ tự tin để giải quyết hay không, để xem năng lực lãnh đạo của anh dùng trong nhà như thế nào.”

“Biện pháp khác? Có sao?” Sở Lăng Xuyên bất đắc dĩ, anh nắm cằm của Tố Tố, miệng thật ngọt, đến bây giờ vẫn có thể khoe mẽ được.

Nhưng mà anh nhìn ra được, nha đầu này bị Triệu Đình Phương chọc tức. Anh nói: “Ngày mai em chuyển về ở cho anh, chuyện còn lại để anh giải quyết.”

Sở Lăng Xuyên nói xong thì Tố Tố đẩy tay anh ra, tránh khỏi cái ôm trong ngực anh, “Không được, em đã cho thuê rồi.”

Sở Lăng Xuyên nói một cách dứt khoát: “Em bàn bạc lại với khách rồi trả tiền thuê lại cho họ đi.” Tố Tố nhíu mày, mặt khó khăn, “Không được đâu, nửa năm tiền phòng em đều đưa cho mẹ rồi, mà phòng bên này em cũng trả tiền đặt cọc rồi, bây giờ vi phạm hợp đồng phải bồi thường tiền, không hợp lí lắm.

Còn nữa, tiểu khu đó em không dám ở, trước đấy không lâu không biết người nào còn chặn ổ khóa khiến em không mở được, vì vậy em mới đổi khóa, em không nghĩ ra là mình đã đắc tội với ai ngoài cái người được gọi là chị Hoa kia.

Nhưng không có chứng cớ, cho nên em mới chuyển đi nửa năm trước, nếu như những người đó không nhằm vào em thì cũng là anh, chúng ta đều không chuyển thì bọn họ cũng sẽ không đi.”

“Còn có chuyện này?” Sở Lăng Xuyên cau mày, tâm trầm xuống, lo lắng an toàn cho Tố Tố. “Em thấy cũng không có biện pháp khác cho nên quyết định chuyển đến đây ở lâu dài rồi.”

Sắc mặt của Sở Lăng Xuyên không hài lòng, Tố Tố níu cổ áo anh, uy hiếp, “Tiểu Lăng Xuyên, hiện tại chỉ có con đường này, anh cũng phải hiểu.”

Anh nhìn cô cố làm ra vẻ hung ác, đột nhiên đẩy ngã cô lên giường rồi hôn kịch liệt, nụ hôn bày tỏ tất cả sự khát vọng, phát tiết và trừng phạt của anh.

Tố Tố dang tay ôm chặt cổ anh, đáp trả nhiệt tình, hai người giống như xóa bỏ mọi ngăn cách. Hai thân thể ôm lấy nhau mà dây dưa không dứt, “A!” “Bịch...” Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đang dây dưa thì rơi từ trên giường xuống, cô được anh bảo hộ trong ngực.

Đang lúc kích tình thì đột nhiên ngã trên đất khiến Tố Tố có chút kinh hoảng, Sở lăng Xuyên cắn răng nghiến lợi nói: “An Nhược Tố, đây chính là em suy nghĩ thay anh hả?”

Tố Tố cho là anh bị ngã đau nên không dám cử động, cô vừa khẩn trương, vừa lắp bắp nói: “Sao, thế nào?”

Nói xong không thấy anh phản ứng cô đã bị bế lên đặt sấp trên giường, mông bị Sở Lăng Xuyên đánh một cái, “A…. đau, Sở Lăng Xuyên, anh hành hạ em.”

“Vì sao? Là do em thuê phòng cũng không chọn một cái giường dành cho hai người, thật đáng đánh đòn!” Sở Lăng Xuyên gào xong rồi một tay giữ tay cô, một tay lột quần cô xuống, còn người bao phủ lấy cô.

Tố Tố muốn kháng nghị nhưng không có cách nào lật người, bị anh áp chế gắt gao, muốn nói chuyện thì lại bị anh chặn miệng bằng nụ hôn nóng bỏng, triền miên như muốn nuốt trọn lấy cô…

Đối với người chưa được ăn thịt nhiều ngày như Sở Lăng Xuyên mà nói, kết quả Tố Tố có thể tưởng tượng được, anh chính là muốn khiến cô ngày mai không xuống giường được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.