Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 334: Q.0 - Chương 334: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Còn đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ, đột nhiên Triệu Đình Phương đứng lên, ánh mắt yên lặng nhìn phía trước. Bà nâng tay chỉ vào cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười, "Vệ Bình, ông nhìn kìa, là Việt Dương và Xuyên tử tan học đã trở lại..."

Sở Vệ Bình bị Triệu Đình Phương làm cho kinh hãi. Ông vội vàng đứng dậy, nhưng mà thân thể của Triệu Đình Phương lại chậm rãi ngã xuống, "Đình Phương!" Sở Vệ Bình kêu to, cũng vội vã gấp gáp đỡ lấy Triệu Đình Phương, để cho bà dựa vào ở trong ngực. Triệu Đình Phương cũng từ từ nhắm hai mắt lại, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)mất đi tri giác.

Xe cứu thương.

Bệnh viện.

Phòng cấp cứu. Sở Vệ Bình vừa hoảng loạn lại vừa khẩn trương, còn có Sở Việt Dương cùng với vợ cũng đã vội vã chạy tới rồi.

Sốt ruột cùng chờ đợi, hi vọng Triệu Đình Phương ở trong phòng cấp cứu sẽ được bình an vô sự. Thế nhưng lúc này Sở Vệ Bình lại tỉnh táo dị thường, dặn dò con cháu: " Việt Dương, con đi đón con gái đi, nghĩ ra biện pháp gì đó, xem có thể liên lạc được với Xuyên tử hay không, rồi bảo Xuyên tử trở về nhà một chuyến! Tiểu Kha, con về nhà, lấy quần áo của mẹ con mang đến đây để mặc liệm."

"Ba!"

Sở Việt Dương và vợ là tiểu Kha vừa nghe Sở Vệ Bình nói đến lời này đều đỏ mắt lên, "Ba ba, mẹ sẽ không có việc gì đâu..."

"Nghe lời ba đi, nhanh lên."

Sở Việt Dương và vợ khóc đỏ mắt, một người vội vàng trở về đi lấy quần áo, một người vội vàng đi đón đứa nhỏ.

Bọn họ đều cầu nguyện Triệu Đình Phương sẽ không có việc gì.

Nhưng mà cuối cùng kết quả là bác sĩ đã đưa ra một thông báo rằng tình hình của bệnh nhân đã ở tình trạng nguy kịch. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Dặn dò bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt, bệnh nhân sẽ không qua khỏi được… Đây không thể nghi ngờ gì nữa, bác sĩ đã nói để cho người nhà chuẩn bị hậu sự rồi. Vừa nghe tin tức này, người trong nhà đều khóc. Sở Vệ Bình đỏ mắt, khó chịu, nhưng lại không sao khóc được.

Người một nhà vây quanh ở trước giường bệnh Triệu Đình Phương, đè nén tiếng khóc. Triệu Đình Phương mặt xám như tro tàn, nhắm mắt lại, một bàn tay giơ lên phía trước giống như muốn cầm lấy một cái gì đó, miệng hữu khí vô lực đang lẩm bẩm một điều gì.

Sở Vệ Bình nắm giữ lấy tay của Triệu Đình Phương, cúi đầu xuống, lỗ tai ghé sát ở bên cạnh đôi môi của Triệu Đình Phương mới nghe được rõ ràng. Triệu Đình Phương đang gọi tên Sở Lăng Xuyên và Tiểu Bao Tử. Cháu nội đích tôn, cháu nội đích tôn. Cháu nội đích tôn chính là tâm tâm niệm niệm của Triệu Đình Phương.

Ông ngẩng đầu lên nói với Sở Việt Dương nói: "Mau chóng gọi điện thoại cho Tố Tố, mặc kệ thế nào, phải bảo với con bé phải tận lực gấp gáp trở về một chuyến, đừng để cho mẹ con ra đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.