Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 339: Q.0 - Chương 339: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Hai người cứ như vậy lẳng lặng yên tĩnh ôm ấp trong chốc lát, sau đó mới đi ra ngoài ăn cơm chiều. Mọi người đều không ai có khẩu vị gì. Lúc ăn cơm cũng rất yên tĩnh, gần như không có người nói chuyện. Chỉ thỉnh thoảng Tiểu Bao Tử tranh cãi ầm ĩ một câu cùng với con gái của anh cả, thì trong nhà mới không lộ vẻ tĩnh mịch.

Mấy ngày nay, Tiểu Bao Tử cũng đã làm quen với tất cả những người thân của ba ba ở bên này rồi. Nào ông nội, là ba ba của ba ba nhóc, nào là bác cả, là anh trai của ba ba, nào là bác gái, là vợ của bác cả, nào là chị gái, là con gái của bác cả.

Có lẽ là do sự kỳ diệu của mối liên hệ máu mủ thật, cũng có lẽ là vì mọi người đều yêu thương đối với Tiểu Bao Tử, @MeBau*[email protected]@ cho nên Tiểu Bao Tử chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã thân thiết với những người thân của nhà Sở Lăng Xuyên bên này. Trong trái tim nho nhỏ của cậu nhóc đại khái cũng hiểu rõ được, bọn họ là người một nhà. Ông nội, bác cả, bọn họ đều là người thân của nhóc, cho nên cũng không cảm thấy mới lạ chút nào.

Không khí trong bữa cơm chiều rất nặng nề buồn bã. Mọi người chỉ thỉnh thoảng mới tán gẫu với nhau một câu, hoặc là Tiểu Bao Tử tranh cãi ầm ĩ cùng với con gái của anh cả vài câu, thì mới cảm thấy không bị tĩnh mịch một mảnh.

Tiểu Bao Tử ngồi ở trên đùi Sở Lăng Xuyên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn áp sát vào ba ba đã lâu không gặp. Nhóc xúc ăn từng miếng từng miếng cháo một, thỉnh thoảng lại xúc cho ba ba ăn một miếng, xúc cho ông nội ăn một miếng. Mấy người lớn bọn họ bây giờ mỗi khi nhìn đến đứa nhỏ thì trong lòng mới có thể cảm thấy được trấn an một ít.

Sau bữa cơm chiều tất cả mọi người đều ngồi ở lại, không ai nỡ rời đi. Sở Vệ Bình thân là bậc trưởng bối hướng về các con cùng con dâu nói mấy câu. Ông khuyên nhủ các con rằng, người đã chết rồi thì không thể nào sống lại được, tất cả đều phải học được cách bớt đau buồn đi, phải phấn chấn lên.

Chuyện cũ đã qua, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn người sống phải hướng tới tương lai. Cho dù sự đau xót có lớn đến bao nhiêu, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục phát triển. Chậm rãi tiếp nhận người thân yêu nhất đã không còn ở tại bên người, chậm rãi tiếp nhận một sự thực là, người kia sẽ không còn xuất hiện ở trong cuộc sống của bọn họ nữa

Nhưng mà, người đã mất đi kia sẽ vĩnh viễn sống mãi ở trong lòng bọn họ.

...

Sở Lăng Xuyên chỉ có thể về nhà được ba ngày. Mấy ngày này anh đều sống ở trong nhà của cha mẹ mình. Ba ngày này Sở Lăng Xuyên trôi qua trong cảm giác mê mê trầm trầm, dường như bầu trời đã sụp xuống vậy. Có lẽ bởi vì bi thương quá độ, tâm sự quá nặng, áy náy quá sâu, lo lắng cho cha của mình không chịu nổi sự đả kích lớn như vậy, cho nên anh chưa từng có


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.