Editor: Mẹ Bầu
Ở nơi đó, nhất định khối lượng công việc và công tác huấn luyện của Sở Lăng Xuyên cực kỳ lớn. Bằng không anh cũng sẽ không bị gầy đến mức như vậy, bằng không anh sẽ không bị phơi người đến đen cháy ra như vậy. Anh bây giờ lại làm cho Tố Tố nhớ tới lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, người phơi nắng đến mức thật sự đen thui.
Tố Tố nhớ thương anh! Người đàn ông mà cô yêu đang ở trước mắt, thế nhưng cô lại cũng không dám đến gần anh. Ở tận sâu trong đáy lòng cô có một cảm giác nào đó giống như bất an vậy. Nó cứ rục rịch, khiến cho trong lòng của cô trở nên rối loạn, ánh mắt cũng rối loạn theo.
Ngay tại thời điểm Tố Tố vẫn còn đang xuất thần, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn xe ô tô đang chạy đột nhiên quẹo một vòng thật nhanh rồi dừng lại. Lúc này Tố Tố như mới hoàn hồn, mới nhìn đến vị trí xe đang dừng. Không biết từ lúc nào, chiếc xe đã được lái vào trong tiểu khu, hơn nữa còn là tiểu khu của nhà bọn họ, nơi có tổ ấm nhỏ của cô và Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên mở cửa xuống xe, thế nhưng Tố Tố vẫn còn đang thất thần ở trên xe. Sở Lăng Xuyên có chút nóng ruột, đi vòng đến bên kia xe, mở cửa xe phía bên kia ra cho Tố Tố. Sau đó anh giơ tay túm cô từ trên xe đi xuống.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, dieendaanleequuydonn rồi sau đó lôi tay cô, nhanh chóng đi về hướng cửa ra vào của tòa nhà. Anh vội vàng mở cửa, thậm chí cũng không chờ thang máy nữa, cứ thế lôi cô chạy đến lối đi thang bộ để đi lên lầu.
Chuyện này chưa từng bao giờ có như vậy.
Tố Tố có cảm giác bản thân mình giống như trở về cái tuổi nhi đồng vậy. Hai người bạn nhỏ tay nắm tay nhau cùng chạy trốn, cười nói thật hồn nhiên và sáng lạn. Mà giờ khắc này, cô lại không cười, cho dù trong lòng cũng đang kịch liệt cổ động, nhưng tầm mắt của cô vẫn không cách nào dời khỏi được từ trên người Sở Lăng Xuyên sang chỗ khác.
Bước đi của Sở Lăng Xuyên nhanh nhẹn như vậy, lại rất có lực, cứ thoăn thoắt phảng phất giống như một con Báo vậy. @MeBau*[email protected]@ Hai người một trước một sau cùng chạy lên tầng lầu ở phía trên. Cũng không biết đã chạy được bao nhiêu lâu, rốt cuộc Tố Tố đã không còn chút sức lực nào để mà chạy nữa. Cô dừng bước chân đang chạy lại, dựa người vào ở trên tường, há mồm ra thở dốc. Cô nói với Sở Lăng Xuyên mà không kịp thở nữa: "Em... Em không thể nào chạy nổi nữa rồi."
Sở Lăng Xuyên buông tay của Tố Tố ra, cũng mở rộng hai cánh tay của mình ra, người liền bổ nhào tới trước: "Để anh ôm em."
Hai người chưa từng bao giờ có hành động làm càn mà không hề cố kỵ như vậy. Tố Tố nhìn vào lồng ngực của Sở Lăng Xuyên, đứng thẳng người lên, trực tiếp nhảy vào trong lòng anh, dinendian.lơqid]on, gắt gao ôm chặt lấy cổ của Sở Lăng Xuyên. Cô cứ ôm chặt lấy anh như vậy. Cô chân chân thật thật đã có được anh rồi.
Đây chính là một cái