Editor: Mẹ Bầu
"Cô ta mặc một thân quần áo thể thao, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, vóc người cao, đại khái khoảng một mét sáu bảy gì đó (1m67), rất xinh đẹp, chỉ là cũng phải đến sắp ba mươi tuổi rồi. Mái tóc của cô ta rất dài, để tóc mái cũng rất dài, che hết nửa bên mặt, trên mặt hình như là có vết sẹo."
Vết sẹo? Sở Lăng Xuyên càng nghe càng cảm thấy đó chính là Tô Tuệ Vân. Quả thực cô ta có liên quan đến chuyện này... Nhưng mà căn cứ vào những lời mà An Quốc Đống đã nói, đã biết rõ ràng nơi phát tiền ra, nhưng mà sự tình sâu xa thì không có đơn giản như vậy. @MeBau*[email protected]@ Sở Lăng Xuyên lấy từ trong túi áo ra một tấm hình. Đó là tấm ảnh do Hải tử đã chụp Tô Tuệ Vân, hỏi: "Có phải là cô gái này hay không?"
Ông chủ cửa hàng bán trái cây nhìn kỹ: "Đúng rồi, là cô ta, chính là cô ta!"
Sở Lăng Xuyên thu tấm ảnh chụp kia lại: "Những chuyện hai chúng ta đã nói đến trong ngày hôm nay, nhất định không được nói cho bất luận kẻ nào khác hiểu chưa? Bằng không hậu quả như thế nào thì ông cũng đã biết rồi."
"Vâng! Vâng! Dạ, nhất định tôi sẽ giữ bí mật ạ." Ông chủ cửa hàng bán trái cây liên tục gật đầu, miệng vâng dạ đáp lại. Sở Lăng Xuyên xoay người rời đi. Ông chủ cửa hàng bán trái cây bỗng chốc như ngồi liệt ở trên mặt đất rồi. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Có phải là trong lúc vô ý ông ta thực sự đã chọc phải chuyện gì rồi hay không? Không được, ông ta phải đi ra ngoài, trốn đi độ vài ngày...
Ở bên này Sở Lăng Xuyên bắt đầu hành động, nhưng mà Tố Tố lại không hề hay biết gì hết. Cô chỉ có ý nghĩ là, có thể là Sở Lăng Xuyên thông qua quan hệ của mình để hỏi thăm tình hình, hoặc là tìm người để rửa sạch, cởi bỏ tội danh cho cha của mình. Cô cũng không hề hay biết, bây giờ Sở Lăng Xuyên đã tìm được manh mối vô cùng trọng yếu, nên đã đi quan sát theo dõi rồi. Cô lại càng không biết được, vào ban đêm, thời điểm cô ngủ thiếp đi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Sở Lăng Xuyên đã gặp được cha của cô rồi.
Suốt cả một ngày Tố Tố đều cảm thấy không yên lòng, có chút cảm giác giống như không có cửa nào để mà cầu cứu nữa. Tố Tố liền gọi một cuộc điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, hỏi anh xem đã có tin tức gì hay chưa. Cô liền nhận được câu trả lời trở lại, chính sự là an ủi của anh. Sở Lăng Xuyên bảo với cô đừng nóng vội, anh sẽ nghĩ ra biện pháp.
Tố Tố cứ hoảng hoảng hốt hốt cho đến lúc tan việc. Lúc này Sở Lăng Xuyên lại gọi điện thoại tới, nói anh có việc bận không thể tới đón cô được. Anh dặn dò cô hãy tự mình đi về nhà. Tố Tố mơ hồ cảm thấy Sở Lăng Xuyên đang làm một chuyện gì đó, không khỏi hỏi tới: "Ông xã, có phải là anh đang làm chuyện gì đó phải không?"
Sở Lăng Xuyên không thể không nói được. Tố Tố là một người mẫn cảm, mà anh cũng không muốn lừa cô, chẳng qua là anh không kể lại tỉ mỉ cho cô nghe, chỉ nói đơn giản sơ qua cho cô biết: "Bảo bối, anh đang bận lo chuyện của ba ba đây! Em đừng lo lắng."
Trong lòng Tố Tố lập tức căng thẳng. Sở Lăng Xuyên không bao giờ nói hàm hồ. Anh không bao giờ nói bận việc như thế nào, nhưng cô biết chắc đây không phải là tin tức liên quan đơn thuần, liền vội vàng nói với anh: "Em không mong muốn ba ba có chuyện gì, cũng không