Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 246: Q.0 - Chương 246: Video chờ sinh 2




Editor: Uyên Xưn

--- ------ ------ ------ ------ ----

Cô nhìn La Vĩ Khôn, hiểu ra ý của anh ta, muốn cô đi thăm Hàm Hàm sau đó nói cho anh ta biết tình trạng của cô ấy, anh ta sợ Hàm Hàm không thoải mái.

“Hôm nay tôi không rảnh, tôi muốn trở về với con trai.” Mặc dù cô muốn đi thăm Hàm Hàm, nhưng nếu để cô ấy biết cô giúp đỡ La Vĩ Khôn chắc chắn sẽ giết cô mất, cho nên đành tìm cớ qua loa.

“Chị dâu, xin giúp em lần này. Coi như em van chị, được không?” La Vĩ Khôn vô lại không kém Sở Lăng Xuyên, hơn nữa Tố Tố cũng không tiện cự tuyệt, cô bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, chẳng qua tôi phải nói rõ, tôi không đi thay anh.”

“Em biết, em biết….” La Vĩ Khôn rốt cuộc cũng nở nụ cười, hai người ghé qua siêu thị mua túi lớn túi bé, tất cả đều là thực phẩm dinh dưỡng.

Gần hai mươi phút sau, Tố Tố đến nhà Hàm Hàm, mấy ngày không gặp, cô ấy gầy đi trông thấy.

Thấy Tố Tố đến, tâm tình Hàm Hàm tốt lên một chút, cô ấy cười khẽ: “Cậu bận như thế mà vẫn đến đây thăm tớ sao?”

Tố Tố nhớ tới La Vĩ Khôn, cô có chút chột dạ, “Thật ra cuối tuần muốn tới thăm cậu ròi, nhưng có chuyện không đi được. Cậu….. bây giờ thế nào?”

Hàm Hàm thở dài: “Giống như bị lột lớp da làm hai lần vậy, lần trước chia tay La Vĩ Khôn như thế nào, cậu biết rồi đấy, đến bây giờ lại….. thôi, một ngày nào đó mọi chuyện sẽ ổn…..”

Tố Tố xót xa nhìn bạn tốt, “Nhất định rồi, không thể vì tên đàn ông khốn khiếp mà ảnh hưởng đến bản thân được, phải không?”

diendanlqdon_uux

Hàm Hàm nhéo má Tố Tố theo thói quen, “Ừ, phải, người khác không quý trọng chúng ta như vậy, chúng ta không cần, tớ sẽ sống tốt hơn, nhất định.”

“Ừ, đây mới là Hàm Hàm chứ.” Tố Tố đẩy tay Hàm Hàm ra.

“Chờ sức khỏe cậu tốt hơn chúng ta sẽ đi du lịch, ăn cơm dã ngoại, tớ biết một nơi rất đẹp, không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.”

“Thật?”

“Đương nhiên, nhất định phải đi, nếu không hối hận cả đời.” Tố Tố nghĩ đến nơi mà cô và Sở Lăng Xuyên từng đi, quả thực nơ đó vô cùng đẹp.

Lát sau, đột nhiên Hàm Hàm mang tiền đưa cho Tố Tố, cô bối rối hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Hàm Hàm nhét tiền vào tay Tố Tố, trách móc nói: “Cậu mua những thứ đó đã tiêu sạch tiền lương rồi, thật là lãng phí, cậu đừng bạc đãi con nuôi của tớ.”

Tố Tố quẫn, cô không muốn nhận tiền, bởi vì thật ra toàn là La Vĩ Khôn mua.

“À, Hàm Hàm, cậu đừng như vậy, tớ giận thật đấy.”

“Cậu cũng đừng vậy, tớ cũng tức giận.”

Hai người giằng co không xong, Tố Tố đành phải giải thích, “Ặc, Hàm Hàm, tớ thành thật với cậu…. cậu ngàn vạn lần đừng nóng giận, cậu phải tin tưởng tớ, tớ tuyệt đối không cố ý.”

Hàm Hàm nghi ngờ nhìn Tố Tố, “Cái gì vậy? Sao cậu buồn nôn thế, nói đi, có chuyện gì gạt tớ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!”

Tố Tố do dự, đau khổ nói: “Tớ sai rồi Hàm Hàm, thật ra thì những món đồ này…. phần lớn là La Vĩ Khôn mua….anh ta….anh ta đang ở dưới nhà.”

Tố Tố vốn dĩ lo lắng Hàm Hàm sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô ấy vô cùng bình tĩnh, thậm chí bảo cô chuyển lời đến La Vĩ Khôn, cảm ơn ý tốt của anh ta, cô ấy rất tốt, không cần anh ta phí tâm.

Có lẽ La Vĩ Khôn là người cô ấy yêu, nhưng lại không phải chồng của cô ấy.

Tố Tố ở lại nhà Hàm Hàm thêm lúc nữa rồi rời đi, trong nhà có bảo bảo, cô không thể về quá trễ, cô dặn dò Hàm Hàm nghỉ ngơi cho tốt, chào tạm biệt ba mẹ Hàm Hàm rồi mới rời khỏi.

Xuống dưới nhà, La Vĩ Khôn lập tức tiến lên hỏi gấp: “Chị dâu, như thế nào, Hàm Hàm, cô ấy…..”

Tố Tố đi thẳng đến xe, nói với anh ta, “Hàm Hàm rất tốt, chỉ là gầy quá, nhưng thân thể khôi phục rất tốt, tâm trạng có chút khởi sắc. Còn nữa, cô ấy biết anh ở dưới này, nói cảm ơn ý tốt của anh…..anh….còn có cái gì muốn hỏi không?”

La Vĩ Khôn do dự hồi lâu, hình như có rất nhiều chuyện rối rắm, nhưng cuối cùng anh ta chỉ nói: “Không còn, cảm ơn chị dâu.”

Tố Tố nhìn bộ dáng buồn bã của anh ta, không nhịn được an ủi, “Anh cũng đừng nghĩ nhiều, Hàm Hàm sẽ khá hơn, chỉ cần qua một thời gian nữa thôi. Không có chuyện gì thì tôi về nhà đây, hay tôi đưa anh về trước?”

“Không cần, em tự bắt xe về.”

Hai người liền từ biệt nhau như vậy, Tố Tố lái xe về thẳng nhà, vào cửa đổi giày, vào đến phòng khách, cô ngạc nhiên thấy Tiểu Bao đang mặc bộ quần áo bộ đội mà Sở Lăng Xuyên đưa, cu cậu nằm trên đất, lưng đeo súng đồ chơi, hai tay cầm ống nhòm nhìn thẳng vào cô.

Cái khiến cô ngạc nhiên chính là, thế nhưng ba cô cũng nằm rạp trên đất với cùng tư thế, bên cạnh còn có Soái ca tham gia náo nhiệt.

Một người lớn, một trẻ nhỏ, một con chó, khiến Tố Tố không nhịn được cười to, cô vội vàng chạy lại kéo ba dậy, “Ba, ba đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng nghịch cùng tên tiểu tử này như vậy, nhanh dậy nghỉ ngơi chút.”

Ba An đứng dậy, kéo theo Tiểu Bao, cô muốn đưa tay tháo hết đồ trên người Tiểu Bao xuống thì cu cậu ôm ghì lấy để bảo vệ, lắc đầu nói, “mẹ, mẹ!”

Bất đắc dĩ, cô đành từ bỏ, vuốt nhẹ mũi con trai một cái, “Mẹ không phải là không để cho con chơi, chỉ sợ con mệt mỏi, nếu mệt con nhất định phải nói, biết không?”

Tiểu Bao vội vàng gật đầu, ánh mắt lấp lánh, miệng cười toét. Cu cậu rất sợ mẹ thu đồ chơi, ôm chặt chúng như bảo bối, lung lay chạy đến chỗ ba An, hai ông cháu ngồi nghỉ ngơi.

Tố Tố cười khẽ rồi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó cô giúp mẹ An làm cơm tối.

Tiểu Bao quả thật mệt mỏi, cu cậu ghé đầu gối lên đùi ba An, còn thở dài như người lớn, xem ra mệt không ít.

Lúc ăn cơm tối, điện thoại trong nhà vang lên, ba An thuận tay nhấc máy, là Sở Lăng Xuyên gọi tới, Tiểu Bao nghe thấy lập tức có tính thần, lập tức ê a chạy đến giành điện thoại.

Ba An đưa điện thoại cho cu cậu, Tiểu Bao vừa lấy điện thoại liền kêu một tiếng vang dội, “Ba!”

Ba An cũng không biết bên kia Sở Lăng Xuyên nói gì, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Bao thành thật, gật đầu vâng dạ y như người lớn, sau đó thơm gió Sở Lăng Xuyên một cái rất kêu, khiến ba An không nhịn được bật cười.

Tiểu Bao hôn gió xong thì gọi to, “Mẹ!”

Thì ra là Sở Lăng Xuyên bảo Tiểu Bao đưa điện thoại cho mẹ, cu cậu nhanh chân nhảy xuống từ ghế sofa, chạy vào phòng bếp lôi kéo tay Tố Tố, vừa chỉ ra phòng khách, vừa nói, “Ba…...nói, nói….”

Tố Tố hiểu ý con, tuy nhiên nhìn dáng vẻ bị đồ chơi đè ép của Tiểu Bao, cô dặn, “Bảo bảo, con tháo đồ chơi ra lát nữa chơi tiếp được không?”

Tiểu tử đại khái cũng khá mệt mỏi, liền gật đầu đáp ứng, Tố Tố giúp cu cậu tháo đồ chơi ra, sau đó hai mẹ con cùng đi phòng khách nhận điện thoại của Sở Lăng Xuyên.

Tố Tố không biết nói gì, tùy ý nói mấy câu rồi trả lại điện thoại cho Tiểu Bao, tiếp tục đi làm cơm, bên kia Sở Lăng Xuyên buồn bực, tiểu nha đầu, nói nhanh như vậy đã đi rồi?

Sở Lăng Xuyên nói chuyện thêm một lát với con trai rồi cúp máy.

Mỗi người bọn họ đều có cuộc sống riêng, nhưng lại không có cách nào cắt đứt liên lạc.

Thật ra thì, cuộc sống tốt đẹp cứ như vậy bắt đầu, hoặc nói là, một phần nào đó đã trở lại giống như xưa, Sở Lăng Xuyên ở đơn vị, Tố Tố ở nhà, chỉ có ngày cuối tuần gặp nhau, bình thường đều dựa vào điện thoại để giảm bớt nỗi nhớ, bây giờ không giống chính là, họ có thêm một đứa con trai khả ái.

Thời gian trôi qua từng ngày, rốt cuộc cũng đến thứ sáu, hôm nay Sở Lăng Xuyên gọi điện thông báo sẽ trở về, chỉ là không rõ cụ thể là mấy giờ, cho nên trong nhà vẫn để phần cơm tối.

Tiểu Bao rất kích động, nhất định đòi xem hình ngày bé, Tố Tố đành mở laptop ra, tìm video cũ bật lên cho cu cậu xem.

Tiểu Bao nằm trên giường xem cười khanh khách, còn thi thoảng lôi kéo Tố Tố cùng nhìn.

Xem một lát tiểu tử đã buồn ngủ đến díu cả mắt, nhưng vẫn cố chống đỡ đợi ba trở lại. Nhưng Sở Lăng Xuyên gọi đến còn nửa giờ nữa mới về đến nhà, Tố Tố nhìn thời gian đã là chín giờ, dặn dò anh lái xe cẩn thận rồi cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.