Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 247: Q.0 - Chương 247: Video chờ sinh 3




Tiểu Bao vùi trong ngực Tố Tố, ánh mắt mê man nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, quay người ra cửa chỉ, “Mũ mũ…..”

Sao Mũ mũ còn chưa trở lại? Tố Tố liền dỗ Tiểu Bao ngủ: “Bảo bảo, con ngủ nhé, ba gọi điện nói rồi, chờ bảo bảo ngủ rồi ba mới về.”

Mặc dù Tiểu Bao rất muốn chờ, nhưng thật sự buồn ngủ không chịu được, vùi trong ngực Tố Tố không lâu liền ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng đặt con xuống, đắp chăn cho tiểu tử, sau đó ngồi bên máy tính.

Bởi vì còn phải mở cửa cho Sở Lăng Xuyên nên cô còn chưa ngủ, rảnh rỗi nhìn lại toàn bộ ảnh, video ngày xưa, trong đó có một đoạn ngắn em họ của cô quay lúc cô sinh bảo bảo.

Thật ra thì, cô vẫn không có dũng khí xem hết đoạn video này, cô chỉ nhìn cùng ba mẹ một lần đã khóc không thể kiềm chế.

Lúc ấy, cô không biết tại sao mình lại khóc thảm như vậy, có lẽ vì thấy đứa bé ra đời, có kích động, có vui sướng, hoặc có lẽ nghĩ đến sự tuyệt tình của anh rời đi không lời từ biệt.

Từ đó về sau, cô cũng chưa từng xem qua, cô chỉ ngắm những bức ảnh trong quá trình trưởng thành của bảo bảo mà thôi.

Hôm nay, không biết vì sau cô lại đột nhiêm mở ra xem lại, cô một lần nữa thấy hình ảnh bản thân nằm trong phòng chờ sinh, vẻ mặt khổ sở mà kiên cường, bên cạnh có ba mẹ nóng nảy, vì thương cô mà khóc, vì bảo bảo trong bụng mà động viên cô gắng gượng.

Trong khoảnh khắc bảo bảo chào đời kia, cô thấy được sự vui sướng của bản thân, nhìn một chút, nước mắt bất giác rơi xuống, đoạn video ngắn ngủi khiến cô nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi trong quá khứ, tuy đoạn thời gian đó gian nan nhất nhưng cũng là thời gian cô hạnh phúc nhất.

uyenxun,diendan-le-quyydons

Anh ra đi mà không lời từ biệt khiến cô tan nát cõi lòng, thế rồi một ngày kia, cô biết được có một sinh mệnh được dần lớn lên trong cơ thể, bảo bảo chính là nguồn động lực và mục tiêu sống duy nhất mà cô có lúc bấy giờ.

Tố Tố đang khóc không cách nào kiềm chế, đúng lúc này, Sở Lăng Xuyên vừa khéo mới trở về, anh nhẹ nhàng, rón rén vào phòng ngủ, “Bảo bối, anh về rồi.”

Bảo bối, anh về rồi, câu nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn khiến Tố Tố nhất thời hoảng hốt, quá khứ và hiện tại đan xen nhau khiến cô không thể phân biệt được hoàn cảnh lúc này.

Cô dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, một thân quân trang thẳng tắp, rồi cô lại quay sang nhìn con trai, cô rốt cuộc trở lại thực tế, cô không phải là người phụ nữ từng được chồng cưng chiều trong lòng bàn tay nữa, mà là người phụ nữ bị chồng không chào mà đi, đợi chờ những ngày tháng trong vô vọng, dùng đứa bé để duy trì hôn nhân sắp lâm vào tình trạng đổ vỡ.

Sở Lăng Xuyên nhìn tình cảnh này, không khỏi căng thẳng, anh đi thẳng về phía cô, Tố Tố phục hồi tinh thần, vội vàng đóng video, cô nhẹ nhàng gạt nước mắt, cố gắng bình tĩnh hỏi anh: “Anh về rồi à? Chưa ăn cơm tối phải không, để em đi hâm lại.”

Tố Tố xuống giường định đi thẳng ra ngoài thì bị Sở Lăng Xuyên kéo lại, anh nhíu mày, nhìn đôi mắt hồng hồng của cô hỏi, “Nói cho anh biết, thế nào? Tại sao khóc?”

“Không có, không có gì, chỉ là do xem phim cảm động quá thôi.” Tố Tố rút khỏi tay anh, nhanh chóng chạy ra phòng ngủ.

Sở Lăng Xuyên nhìn bóng lưng cô, anh thoáng đau lòng, anh ý thức được, giờ phút này, tâm sự của cô không bao giờ nguyện ý chia sẻ cùng anh nữa, bởi vì, anh chỉ là một người chồng trên danh nghĩa chứ không phải người cô nguyện ý tin tưởng.

Anh đang thử, đang nỗ lực để hai người gần nhau hơn, tuy nhiên hiện tại anh phát hiện, trái tim cô xa xôi khó nắm bắt đến chừng nào.

Sở Lăng Xuyên nhìn con trai đang ngồi say rồi lại nhìn sang máy tính, anh có một ý niệm mãnh liệt muốn biết, trong máy tính có thứ gì khiến cô rơi lệ? Gì mà cảm động vì phim, anh tin mới là chuyện lạ!

Ba mẹ An cũng biết Sở Lăng Xuyên trở lại, hai ông bà dặn dò anh ăn cơm tối rồi nghỉ sớm, sau đó lại trở về ngủ tiếp.

Thức ăn sau khi đã hâm nóng xong xuôi, Tố Tố liền gọi Sở Lăng Xuyên ra ăn cơm, không khí im lặng, một lúc sau anh hỏi cô, “Tiểu Bao sao đã ngủ rồi, anh còn chưa chơi cùng thằng bé đâu, tiểu tử này.”

Tố Tố giúp anh múc canh, sau đó giải thích, “Tiểu Bao vẫn luôn chờ anh trở lại, nhưng buồn ngủ không chống đỡ được đó thôi, anh cứ để cho con ngủ, ngày mai hai ba con thoải mái chơi.”

Sở Lăng Xuyên uống một ngụm canh, “Nghe bảo bối.”

Lúc mới đầu, vì lâu ngày xa cách, anh không dám gọi cô một cách thân mật như vậy, cũng sợ những thứ quen thuộc này sẽ khiến cô không thoải mái. Gọi từ tên, rồi gọi đến vợ, bây giờ gọi là bảo bối, cô hình như cũng không chán ghét, mà anh dần dần được voi đòi tiên.

Ăn cơm tối xong, Tố Tố tìm áo ngủ cho anh, Sở Lăng Xuyên liền đi rửa mặt. Nếu không để ý kĩ, có lẽ cách chung đụng của hai người giống như đôi vợ chồng già, nhưng thật ra thì không giống.

Sở Lăng Xuyên đi ra từ nhà vệ sinh, Tố Tố đã nghỉ ngơi, anh cũng không còn ngủ trên ghế sofa, mà là một thân nhẹ nhàng khoan khoái chui vào trong chăn ôm lấy Tiểu Bao, bên kia là Tố Tố.

Anh thấy cô lên giường cũng không có ý kiến gì làm anh yên lòng, anh hôn nhẹ lên mặt con trai rồi quay sang nói với cô, “Bảo bối, không còn sớm, ngủ đi.”

“Ừ, ngủ ngon.” Tố Tố nói xong liền tắt đèn ngủ ở đầu giường, căn phòng bỗng chốc tối sầm lại, cô khẽ nhắm mắt, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Sở Lăng Xuyên an phậm ôm con trai chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tiểu Bao tỉnh lại, cu cậu duỗi eo theo thói quen, mở mắt ra, đầu tiên là nhìn trần nhà, sau đó nhìn sang bên cạnh, cu cậu phát hiện ra Mũ mũ đã nằm bên cạnh mình từ lúc nào.

Tiểu tử cho rằng Tố Tố không biết Mũ mũ trở về từ lúc nào, liền bò đến bên cạnh rồi đè lên người cô, ghé miệng nhỏ vào tai cô thì thầm, “Mẹ…..mũ mũ……..”

Tố Tố bị Tiểu Bao làm cho giật mình, cô đưa tay ôm con vào ngực, tiểu tử xoay người chỉ vào Sở Lăng Xuyên, “Mũ mũ…..”

“Đúng rồi Tiểu Bao, ba đã về rồi đó.” Tố Tố nói.

Tiểu Bao thoát khỏi ngực Tố Tố, cu cậu lại bò đến bên cjanh Sở Lăng Xuyên, khẽ lay cánh tay anh.

Sở Lăng Xuyên không nhúc nhíc! Tiểu Bao không buông tha, lại vỗ nhẹ lên mặt anh, vẫn không có phản ứng, chỉ đành phải kéo mí mắt của anh nhưng anh vẫn không tỉnh.

“Ba!” Tiểu Bao gọi nóng nảy, Tố Tố ở bên đã sớm cười đến nghẹn, cô dĩ nhiên biết anh đã sớm tỉnh, đây là đang cố ý đùa Tiểu Bao.

Tiểu Bao giày vò nửa ngày cũng không khiến Sở Lăng Xuyên tỉnh lại, cuối cùng đứng lên, cưỡi trên bụng anh nhún nhảy, như vậy còn không tỉnh lại?

Thật sự không tỉnh lại? Tiểu Bao dừng động tác, quay sang nhìn Tố Tố, tại sao ba không tỉnh? Cu cậu hì hục leo xuống, cầm tay Tố Tố để nhờ cô giúp.

Tố Tố khẽ dịch người, nhắm chuẩn xác cái mũi của Sở Lăng Xuyên mà bịt lại, Tiểu Bao ở bên cạnh cười khanh khách, cu cậu phối hợp bịt lấy miệng anh.

Sở Lăng Xuyên đột nhiên mở mắt ra, bất thình lình ôm chầm lấy Tiểu Bao ném lên cao, sau đó tiếp vào lòng làm cu cậu cười không khép được miệng.

Tố Tố để hai ba con tùy ý chơi đùa, cô rời giường, nhìn cái mông trần của Tiểu Bao đang nằm trên bụng Sở Lăng Xuyên chơi đùa, nói, “Anh chơi với con để em đi làm điểm tâm nhé.”

“Không thành vấn đề.” Sở Lăng Xuyên dứt khoát nói xong, Tố Tố cũng ra khỏi phòng ngủ. Anh đứng dậy tìm quần cho Tiểu Bao, nhưng cu cậu còn không chịu dậy, bò qua bò lại, chạy tới chạy lui, còn náo loạn đòi mở máy tính, cu cậu muốn ba xem máy tính…

Sở Lăng Xuyên không thuận theo, cu cậu liền lăn đùng ra ăn vạ, còn đạp loạn hai chân nhỏ, làm bộ khóc thút thít, Sở Lăng Xuyên biết con đang làm trò nhưng vẫn chạy lại ôm vào ngực dỗ dành. Anh vén chăn lên, mở máy tính ra, Sở Lăng Xuyên hỏi con, “Con trai, có phải muốn chơi cái này?”

Tiểu Bao gật mạnh, sau đó lại chỉ vào mình, “Bảo bảo.”

Sở Lăng Xuyên đoán trong máy tính có lẽ có hình đồ vật mà trẻ con thích, anh gấp gáp mở ra xem, rốt cuộc thấy được file “Nhật kí trưởng thành của An Địch.”

Sở Lăng Xuyên sững sờ không nhúc nhích, vội vàng mở xem, hình ảnh từ lúc Tiểu Bao hãy còn nằm trong tã lót cho đến khi biết bò, biết đi.

Thì ra con trai của anh lớn lên như vậy đấy, anh thật sự là một người ba thiếu sót, xem hết mọi thứ, có một video ở cuối cùng, anh mở ra, bên trong không có hình của Tiểu Bao.

“Mẹ.” Tiểu Bao chỉ vào máy tính, Sở Lăng Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình, đúng, là Tố Tố, đây là hình ảnh lúc cô chờ sinh, anh không khỏi trợn mắt, anh lần đầu thấy hình ảnh cô mang thai trở nên như vậy, trong lòng không khống chế được đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.