Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 245: Q.0 - Chương 245: Video chờ sinh




Editor: Uyên Xưn

--- ------ ------ ------ ------ ----

Nghe thấy tiếng con trai, Tố Tố gấp đến nỗi đập thẳng vào vai Sở Lăng Xuyên, mặt cô đỏ bừng, Sở Lăng Xuyên cũng vội vàng buông lỏng cô ra.

Cô hấp tấp đứng dậy, luống cuống kéo quần áo của mình, chạy ra khỏi phòng ngủ nhanh như một làn khói.

Sở Lăng Xuyên ngồi trên giường cười khúc khích, bảo bối nhà anh vừa nãy đỏ mặt, hơn nữa lòng bàn tay anh cảm nhận được tiếng tim đập nhanh của cô.

Bộ dáng hốt hoảng của cô khiến anh nhớ đến thời điểm bọn họ vừa mới kết hôn cũng y hệt như vậy.

Nhưng mà, rốt cuộc là bởi vì bảo bảo ở đây hay là do sự tổn thương trong quá khứ khiến cô cự tuyệt anh? Anh thật sự rối rắm, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Buổi sáng bận rộn bắt đầu, Tiểu Bao không ngoan ngoãn rời giường, Sở Lăng Xuyên thế nhưng lại ngủ nướng cùng con trai, sau khi hai ba con dậy còn ở lì trên giường.

Tố Tố cảm thấy Sở Lăng Xuyên quá cưng chiều con, thậm chí để con cưỡi lên lưng, có lẽ anh thấy mình có lỗi vì không thể chăm sóc con trai trong thời gian dài, hoặc có lẽ Tiểu Bao quá đáng yêu, nhưng dù sao anh rất ra dáng người làm ba, vừa uy nghiêm, vừa săn sóc.

Hai ông tướng chơi với nhau đến tận lúc ăn điểm tâm mới thôi.

Sau điểm tâm, Sở Lăng Xuyên đi làm việc, Tố Tố mang quần áo bẩn của anh đi giặt, xong xuôi, cô mang theo Tiểu Bao cùng vài người phụ nữ đi dạo trong doanh trại.

Sở Lăng Xuyên trở về ăn cơm trưa với hai mẹ con, sau đó, Tố Tố bắt đầu thu xếp đồ đạc, khoảng hai giờ chiều sẽ trở về nhà.

Trong khi cô thu xếp đồ, Tiểu Bao yên tĩnh vùi trong ngực Sở Lăng Xuyên, không lộn xộn, hình như cu cậu rất rõ mình sẽ xa cách ba rất lâu, cho nên muốn tạm biệt ba, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người lớn đau lòng.

Sở Lăng Xuyên vừa nhìn động tác gấp quần áo của Tố Tố, vừa hôn nhẹ lên mặt con trai.

“Ba.” Tiểu tử ngẩng đầu, chỉ vào Tố Tố, rồi lại tiếp tục vùi vào ngực anh, không muốn xa rời, cu cậu không hiểu vì sao ba mình không thể về nhà mỗi ngày, vì sao lại phải làm ở một nơi xa như vậy.

Sổ Lăng Xuyên vốn định an ủi con trai rằng tuần sau anh sẽ về, nhưng sợ có biến cố, nên đành lựa chọn trầm mặc.

Tiểu Bao không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, tay nhỏ níu chặt lấy áo anh, nhìn dáng vẻ an tĩnh này thật không tưởng tượng ra được lại là một tiểu quỷ nghịch ngợm.

Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng đặt Tiểu Bao xuống giường, nói với Tố Tố một tiếng rồi đi ra ngoài, khi anh trở lại, Tố Tố đã dọn xong, đang trong phòng khách xem ti vi.

Sợ quấy rầy đứa bé, âm thanh rất thấp, cô nhìn thấy Sở Lăng Xuyên mang về hai hộp, nhìn là biết mua cho Tiểu Bao, cô không nhịn được oán trách anh: “Ở nhà đồ chơi đã chất thành núi rồi, hơn nữa đều bị con làm hư, về sau đừng mua những thứ này thì hơn.”

“Không sao.” Sở Lăng Xuyên cười khẽ, để đồ vào túi xách, anh nhét thêm một chai rượu vào, hôn nhẹ con trai đang ngủ, sau đó đi ra ngoài.

leqd,uyenuyennnn

Sở Lăng Xuyên đặt mông ngồi cạnh Tố Tố, tự nhiên ôm cô vào lòng, cằm gối lên đỉnh đầu cô, cầm tay cô xoa nhẹ: “Phải đi nhanh như vậy rồi, sao anh cảm giác em và con trai vừa mới đến được vài giờ nhỉ.”

“Ừ, thời gian trôi qua thực vui vẻ. Em lo là chiều nay đi, con trai có khóc như lần trước hay không. Lần trước anh đi, con trai nằm trong lòng em rơi nước mắt, em nhìn thật sự không đành lòng. Cái đó, em đi vệ sinh….”

Tố Tố nói xong đứng dậy, anh chỉ có thể buông cô ra, cô thật sự muốn đi vệ sinh hay đang trốn tránh thân mật cùng anh đây?

Lát sau, Tố Tố ra ngoài, cô không ra phòng khách mà đi phòng ngủ. Sở Lăng Xuyên ngồi bên ngoài hút thuốc xong cũng vào phòng ngủ, thấy cô đang ngồi bên giường ngẩn người.

Anh đi tới, ngồi xổm bên giường, nhìn con trai nói khẽ: “Con chúng ta là tiểu quỷ tinh nghịch.”

“Em cũng cảm thấy như vậy, anh biết không, thứ sáu em tan làm về nhà, mọi nơi đều bị con lật tung hết cả lên, không biết đang làm gì.

Sau lại thấy con muốn gọi cho anh, muốn đi thăm anh, lúc đó em mới hiểu, tiểu quỷ này đang tự mình thu dọn đồ, chờ em dẫn tới chỗ, nhưng đáng tiếc không biết cách biểu đạt. Nhìn nhỏ tuổi nhưng kì thực cái gì cũng hiểu.”

Sở Lăng Xuyên cảm thấy con trai thật sự quá đáng yêu, anh thật sự không tưởng tượng được con trai lại nhớ lời anh đến thế.

Tố Tố dừng một lúc rồi nói: “Lúc đó ba cố ý nói không cho Tiểu Bao đi thăm anh, anh đoán thế nào?”

Sở Lăng Xuyên nhướn mày nóng nảy, “Phản ứng gì? Con nói gì?”

Tố Tố nhẹ nhàng cười: “Không hề nói gì, chỉ dùng sức hôn ba, buổi tối còn đút cơm cho ba. Tên tiểu tử này, em thật hoài nghi có phải đây là đứa bé một tuổi hay không nữa.”

Sở Lăng Xuyên không nhịn được kiêu ngạo nói: “Đúng là tiểu quỷ.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, Tiểu Bao cũng nhanh chóng tỉnh lại, biết là phải đi về rồi. Sở Lăng Xuyên lại bắt đầu thương lượng với cu cậu, nếu nhớ ba có thể bảo mẹ dẫn đến gặp ba.

Tiểu tử gật đầu đồng ý, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng không vui, không muốn tách khỏi Sở Lăng Xuyên, không khóc, không nháo mà thôi.

Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, cô và Tiểu Bao chào từ biệt hàng xóm xung quanh trước khi về.

Trước khi lên xe, Tiểu Bao lưu luyến nằm trong ngực Sở Lăng Xuyên, tham luyến cái ôm của anh, Sở Lăng Xuyên vỗ nhẹ vào lưng cu cậu: “Được rồi, con trai, nên về nhà, đến nơi gọi điện cho ba.”

Anh đặt Tiểu Bao xuống ghế, giúp con thắt dây an toàn, khi Sở Lăng Xuyên định đóng cửa xe, cu cậu gọi: “Ba!”

“Hả? Sao vậy con trai?”

Tiểu Bao lấy một thanh kẹp toffe từ túi quần mình, đây là kẹo cu cậu lấy từ nhà chính ủy vẫn chưa ăn, để dành đưa đến trước mặt anh: “Ba…..(cho)”

Hốc mắt Sở Lăng Xuyên nóng lên, tiếp nhận kẹo của con trai, anh hôn nhẹ lên mặt con, “Con trai ngoan, ba yêu con.”

Anh đứng dậy, nhìn về phía Tố Tố, định cho cô một cái ôm, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Đến nhà thì gọi cho anh. Trên đường lái xe cẩn thận, còn nữa, thay anh hỏi thăm ba mẹ.”

Tố Tố gật đầu, đưa tay gạt mái tóc rối tung, nhìn động tác lơ đãng, Sở Lăng Xuyên cảm giác hơi xa lạ.

Cô nhìn anh một cái nói: “Được, anh….. cũng tự chăm sóc bản thân cho tốt, mọi người trong nhà và bảo bảo anh đừng lo, làm xong công việc của anh đi, rảnh rỗi thì gọi về nhà, nếu không Tiểu Bao sẽ tức giận.”

“Ừ, anh nhớ rồi.” Sở Lăng Xuyên đồng ý, trong lòng nghĩ nếu em tức giận sẽ tốt hơn, em có quan tâm anh về nhà hay không, quan tâm anh có gọi điện hay không, em… liệu có để ý hay không?

“Được rồi, phải đi thôi, hẹn gặp lại.” Tố Tố lên xe, đóng cửa.

Sở Lăng Xuyên nói tạm biệt với Tố Tố và Tiểu Bao, cu cậu vung tay tạm biệt anh, trong đôi mắt ngấn lệ, lưu luyến không rời, nhưng cố nén khóc, bộ dáng khiến người ta đau lòng.

Tố Tố không nhịn được xoa mặt con, an ủi vài câu, nổ máy, cho xe rời đi.

Sở Lăng Xuyên nhìn theo hướng xe rời đi, tim anh có chút trốn trải, chỉ là, nếu không có gì bất ngờ, cuối tuần sau có thể gặp lại.

Lúc hai mẹ con về đến nhà đã là năm giờ, Tiểu Bao ngủ suốt chặng đường, Tố Tố gọi cho Sở Lăng Xuyên báo bình an.

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Bao phát hiện ra trong túi có đồ chơi, có súng và ống nhòm, cu cậu tự giác cho rằng tất cả là của mình.

Tiểu Bao nhìn đồ chơi mới trong tay, kích động muốn biểu diễn trước mặt ông bà ngoại chiến lợi phẩm của mình, bộ dáng vô cùng hả hê.

Một tuần lễ cứ thế trôi qua, dĩ nhiên người vui vẻ nhất là Tiểu Bao rồi.

Thứ hai, Tố Tố phải lên trường, bận rộn một ngày, sau khi tan việc, cô định đi thăm Hàm Hàm thì La Vĩ Khôn gọi tới, nói anh ta đợi cô ở cổng trường.

Không cần nghĩ cũng biết nhất định là vì Hàm Hàm, từ trường học đi ra, cô thấy La Vĩ Khôn đợi ở ven đường.

Xe cô dừng lại, La Vĩ Khôn không khách khí lên luôn, Tố Tố vừa cho xe chạy vừa hỏi: “La đại thiếu, đột nhiên tìm tôi có chuyện gì?”

Mặt anh ta đầy mây đen, nhưng vẫn cười lấy lòng, “Chị dâu, chị đã hỏi em cũng nói thẳng, lần này đúng là em muốn xin chị giúp một tay.”

Tố Tố quay lại trừng mắt với cậu ta: “Nếu là về Hàm Hàm thì miễn đi.”

Vốn là vì chuyện của Hàm Hàm mà tới, anh ta liền nóng nảy, “Đừng mà chị dâu, chị xem mặt mũi anh Xuyên, giúp em một lần này thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, đảm bảo không ảnh hưởng đến tình cảm chị em của chị.”

Tố Tố cảnh cáo anh ta, “Vĩ Khôn, anh là bằng hữu của Lăng Xuyên, anh gọi tôi một tiếng chị dâu, vậy chúng ta không phải người ngoài, vậy tôi cũng nói thẳng.”

“Chị dâu, chị nói đi.”

Hàm Hàm và La Vĩ Khôn ở bên nhau là không thể nào, Tố Tố cũng đã sớm biết, cô nghĩ một chút rồi mở miệng: “Tôi không hy vọng Hàm Hàm bị thương tổn, nếu như anh lấy thái độ trước kia, trong lòng có người khác, tôi hy vọng anh đừng quấy rầy cô ấy, Hàm Hàm đã không chịu nổi bất kì đả kích nào khác, anh hiểu chưa?”

“Em hiểu, chị dâu, e biết phải làm thế nào.” La Vĩ Khôn cào tóc, khổ sở nói, “Em muốn đi thăm cô ấy một chút, nhưng em biết cô ấy không muốn gặp em, chị dâu, thật ra cũng không có gì, hôm nay chị có thể thăm Hàm Hàm được không, khẳng định cô ấy rất nhớ chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.