“...Cho nên tôi chính là muốn cùng chị kết hợp chia rẽ họ, chị thấy sao?”
Hóa ra là lời đề nghị kinh điển đã sớm đoán trước nhưng vẫn bị người kia
làm cho choáng váng, con ngươi đen tuyền lần lượt chuyển động, Choi Da
Eun nhanh lấy lại sự bình tĩnh của mình bằng cách uống ngụm Americano đá rồi cười khẩy.
Rõ ràng trước mặt cô là một nữ sinh tóc
thẳng dài, trang điểm nhẹ nhàng không quá cầu kì, mặc thêm một chiếc váy trắng tinh khiết kéo dài xuống đôi giày slip on, nhìn sơ qua cũng đủ
biết con gái nhà gia giáo hiền lành đi, nhưng tiếp xúc rồi mới hay thế
nào. Giống như ma quỷ để đạt được mục đích, đến Thánh Kinh cũng có thể
thuộc lòng. Những người thích đùa với mèo, thì phải chuẩn bị tâm lý bị
mèo cắn, Choi Da Eun chính là không thích mèo, huống hồ con mèo trước
mặt có đưa cá tươi càng không hứng thú. Nhưng một con mèo lạc đường lại
rất muốn dạy dỗ.
”Thật tình” – Choi Da Eun vờ lắc đầu:“Song Nayeon, tôi nghĩ cô cũng là một người thông minh nhưng sao lại đi
đưa loại đề nghị ngu ngốc như vậy? Cô xem, giả xử sau khi chúng ta chia
rẽ được họ rồi, lúc này đến phiên tôi và cô chém giết nhau sao?”
Không trả lời. Choi Da Eun khóe mắt cong ý cười, cô biết đứa con nít trước mặt đã quá vội vàng cho kế hoạch của
mình, tham lam muốn chiếm đoạt thứ gì thật nhanh nhưng lại không quá
chuẩn bị kĩ càng cho nó, người gấp gáp sẽ chết rất nhanh, bản tính xấu
xa còn quá non nớt để trở thành một phản diện tuyệt vời. Muốn người khác tôn trọng, trước hết mình phải đủ mạnh đi.
Choi Da Eun thở dài hai cái: “Thứ hai,
tôi nghĩ cô đã dùng từ sai khi nói Jeon Jungkook cướp lấy vị hôn thê của cô, chẳng phải ngay từ đầu cô đã vứt bỏ sao? Jeon Jungkook lại thay cô
chịu lấy, cậu ta không ghét cô thì đến cô cũng không có tư cách ghét
Jungkook”
Lần này đến lượt Nayeon bị làm cho ngạc nhiên, nheo mày hỏi: “Làm...làm sao chị biết?”
”Làm sao ư? Một buổi trò chuyện với
Taehyung, ngày hôm qua trọng tâm của cuộc gặp gỡ chính là muốn hỏi vì
sao Taehyung lại đi cưới nam nhân thôi, chứ cô nghĩ tôi là hạng người
gì?” – Choi Da Eun khuấy khuấy mấy viên đá trong ly, chẹp miệng:“Nayeon, tôi không giống cô, tôi 23 tuổi và đủ trưởng thành để có thể
biết được cái gì đúng cái gì sai, suy nghĩ của tôi và cô căn bản rất
khác nhau. Và điều cuối, tôi còn tình cảm với cậu ấy nhưng không phải vì thế mà đi chia rẽ hạnh phúc người khác, chính tôi tự đánh mất Taehyung
cũng như tôi tự mình bỏ lỡ cậu ta, bây giờ có người thật lòng yêu cậu ấy thì chúng ta càng không có lí do gì để chia rẽ” -Làm một việc khó hay
không khó không quan trọng, quan trọng là nó có đáng làm hay không.
Nhưng Song Nayeon dường như không thể
hiểu được, mà chỉ có người ngu và người chết mới không thay đổi ý kiến.
Người trồng bụi cây gai, sẽ không có được hoa hồng, trong khi đó, Song
Nayeon lại lầm tưởng rằng bụi cây gai của mình chính là những mầm hồng
xinh đẹp.
”Như vậy chị từ chối đề nghị của tôi” –
Tay siết chặt tấm khăn trải bàn, Nayeon vẫn cố tỏ ra là một người hiểu
biết sâu rộng, thông minh, hít một hơi nói tiếp: “Cô đúng là đồ ngu
xuẩn, trong cái thế giới không công bằng này, cái chúng ta cần làm không phải là truy cầu sự công bằng, mà là trong sự không công bằng đó giành
được thắng lợi. Jeon Jungkook mới là kẻ cướp Taehyung của tôi, dựa vào
cái gì cũng đổ vỡ hoặc không trả giá, tôi sẽ tự dựa vào bản thân mình là tốt nhất!”