Sau ngày hôm đó, Jeon Jungkook và Kim Taehyung như trở về khoảng thời gian trước kia, khoảng thời gian mà cả hai đều xem đối phương không tồn tại, hoặc thậm chí có thể cho là tệ hơn rất nhiều, cả hai lại còn bận
việc riêng của mình đến mức căn nhà người kia về người nọ liền đứng dậy
rời khỏi, dù cố tình hay vô tình, Jeon Jungkook chấp nhận không muốn
nhìn mặt anh.
Hôm nay cũng vậy, Taehyung nghĩ rằng có
lẽ cậu cần khoảng thời gian để trở lại bình thường nên anh không ép buộc hay làm phiền bất cứ thứ gì đến cậu, dậy thật sớm và rời khỏi nhà đến
công ty, trước khi đi vẫn dặn cô giúp việc chuẩn bị điểm tâm sáng cho
cậu, dặn dò vài thứ rồi mới an tâm mà đi.
Jungkook dạo gần đây vì
không có Taehyung đánh thức nên thời gian bị xáo trộn, mãi tận nửa tiếng sau khi Taehyung đi cậu mới thức dậy rời khỏi phòng. Cô giúp việc thấy
cậu liền vội vàng hâm nóng lại mấy món ăn, nhưng dù nhìn chúng ngon đến
mức nào cũng không lay động được cậu, lướt ngang qua mà chán nản, tuy
vậy vẫn phải miễn cưỡng ăn một chén để sống.
Chính vì gặp chuyện khó trôi mà ngày càng cáu gắt, Jungkook lầm lầm lì lì ngồi ở góc cùng trong lớp học như tách
biệt với tất cả mọi người, duy chỉ một mình thằng Hoseok cả gan ngồi
cạnh cậu, còn huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nghe đến
nhức đầu muốn nhịn cũng nhịn không được mới quát nó một làm dọa người.
Sau cùng thấy mình hành xử giống như giận cá chém thớt nên tan học mời
nó đi ăn bánh gạo cay.
”Mày dạo này cũng không đi đánh liên minh với tao, SA cũng bỏ tuốt, mày không định luyện nữa à?”
Jungkook thở dài, chọc chọc mấy cái bánh gạo: “Không có tâm trạng”
Hoseok nghe vậy cười một tiếng: “Thằng
này thật tình. Sao? Lại gặp chuyện gì phải không? Tao cũng tính hỏi sớm
mà sợ bị mày quát như ban nãy, bây giờ xem ra tình hình không ổn, tao
nhất quyết cạy miệng mày”
Jungkook ngước mặt lên nhìn nó: “Bị chồng bỏ rơi, nói ra như vậy nhục nhã mày vừa lòng chưa? Một thằng con trai
như tao, tuổi xuân còn phơi phới, lại vì cái chuyện tình cảm mà cảm thấy chán sống đó”
”A a, đừng có tự tử, cái gì cũng có cách tính”
”Tao chán sống chứ không phải thèm chết.
Bỏ thằng này mình lấy đứa khác cũng không muộn. Chẳng qua không có đứa
khác mà thôi, hay mày yêu tao đi”
”Yêu mày tao thà tự tử. Xin lỗi, ông
không gay” - Hoseok dè chừng còn đặt tay hình chéo lên ngực mình, cứ như sợ sắp bị thịt đến nơi.
Jungkook thấy vậy không khỏi cười lớn, dí miếng bánh gạo vào mặt nó đùa đùa: “Mày cứ yên tâm, nói vậy cũng tin
thật. Tao mà yêu mày chắc tao cũng thà lấy chó còn hơn”
”Mày cười rồi kìa. Cảm thấy đỡ hơn chưa?” - Hoseok cong cong khóe môi, ngậm lấy miếng bánh gạo.
Jungkook chực khựng lại, nãy giờ cười đến mỏi cả cơ hàm, đúng thật trò chuyện với tên này có phần thoải mái hơn
nhiều rồi. Cả hai tiếp tục nhâm nhi đồ ăn, kêu thêm một phần cơm cuộn và chả cá xiên, vừa ăn vừa thay đổi chủ đề chuyển sang bàn về game. Giữa
chừng đang ăn vô tình lơ đãng làm sao mà nhìn ra bên ngoài, Jungkook
chạm mắt với “phiên bản nữ” của mình, không khỏi hốt hoảng la lên: