Jeon Jungkook trống rỗng trở về sau khi hoàn thành vụ cá cược với
Nayeon, sau cùng thấy điều đó thật ngu xuẩn nhưng cũng không thể rút lại được, nói đã nói rồi, thỏa thuận cũng đã thỏa thuận xong rồi, cơm nấu
chín đâu thể hóa thành gạo, bây giờ chỉ có mong chờ cho đến ngày hôm đó
xem kết quả ra sao.
Cậu thở dài, cái chuyện sự thật kia bị
bại lộ thì không sợ, bởi vì có thắng hay thua đều sẽ không bị Nayeon nói ra, chỉ có bỏ cuộc mới bị Nayeon nói, coi như mình bị người ta đe dọa.
Còn trọng tâm đáng sợ ở đây chính là cậu 50% có thể sẽ phải rời khỏi
Taehyung, thay vào đó nhìn cảnh Nayeon quyến rũ anh ta, trong lòng vừa
bức bối vừa rối rắm.
Hiện tại cũng đã gần 11 giờ đêm, Jungkook lắc đầu xua bỏ mấy ý nghĩ xấu xa, vỗ vỗ hai má mình cho phấn chấn hơn
rồi bước nhanh trở về nhà. Trên đường đi tiện tay lấy điện thoại ra dò
xét, không ngờ từ 31 cuộc giờ đã lên đến 64, cộng thêm tin nhắn lặt vặt, Yoongi với Jimin thì không có gì, cậu cảm thấy giống như gọi Yoongi
mong gián tiếp chuyển lời cho Taehyung mà hình như không phải rồi, nghe
xong thông báo cho “bạn gái” anh ta biết rồi im bặt luôn, mà “bạn gái”
anh ta cũng chơi trò con bò với anh ta. Thật tình muốn đấm hai cái người này. ( *bợn gái* ở đây là Mều đấy nhá :') đừng hiểu lầm nha mấy bạn).
Cuối cùng kéo ngang số điện thoại của
Taehyung, cậu hít một ngụm khí thật sâu đặt điện thoại lên tai nghe. Rất nhanh chưa kịp thấy tiếng bíp đã có người bắt máy, giọng nói trầm thấp
lo lo lắng lắng vọng vào tai cậu cảm thấy rất xót.
Jungkook biết mình làm chuyện hơi quá
đáng để người kia lo sốt vó như vậy cũng không nên, đầu tiên trấn tĩnh
lại Taehyung, Jungkook nói: “Em không sao, đang ở ngoài phố sắp về đến
nhà rồi. Lúc nãy ra về cùng Hoseok đi ăn mà quên thông báo anh nghe, đến lúc chực nhớ ra thì điện thoại hết pin vừa ghé vào một quán cà phê xin
sạc nên đừng lo lắng”
”Em thực sự không sao?”
”Uhm, xin lỗi vì để lo lắng, em sẽ về ngay đây”
Taehyung nghe vậy vẫn thấy không an tâm: “Em ở đâu, anh sẽ trực tiếp ra đón”
Jungkook chỉ cười khì: “Sắp về đến rồi đưa đón làm gì, 15 phút nữa có mặt!”
Đột nhiên thấy được giọng cười của cậu, Taehyung mới thở phào nhẹ nhõm, anh đáp: “Ráng về sớm” – Rồi cúp máy.
Jungkook đầu dây bên này vẫn còn ôm khư
khư máy điện thoại, cái tiếng “cạch” truyền qua ống loa làm tim cậu co
thắt lại trong phút chốc, thanh âm trầm thấp của anh vừa còn vương trong tai cậu đã vì cái tiếng “cạch” lạnh lẽo đó làm cho hoàn hồn, không khỏi tự cười mỉa.
”Thôi được rồi, nhanh chân về nào Jeon Jungkook!”
Cậu tự động viên bản thân, môi vẽ một nụ cười tự nhiên bước thẳng trên con
phố. Chợt ngang qua một cửa tiệm bán mấy món đồ linh ta linh tinh, trông lấp lánh nhỏ nhắt rất dễ thương, tuy là đồ giả giá rẻ bèo nhưng lại thu hút mắt người nhìn một cách lạ thường. Jungkook liền ghé vào coi ngó.
Sau khi lượn vài vòng, Jungkook phát hiện ra một thứ rất thú vị. Từ trước đến giờ cậu không quan tâm đến chuyện
nhẫn nhùa, bởi lúc làm đám cưới với Taehyung xong đã vứt nó sang một xó, còn bên Taehyung giấu đi đâu cậu cũng không dò hỏi. Bây giờ nghĩ lại
hai người ngay cả nhẫn đôi còn không có, mà mua nhẫn thì rất lố bịch,
thế là không nghĩ ngợi nhiều chọn hai sợi dây chuyền nhưng cùng có mặt
giống nhau, một nốt nhạc bằng bạc, nhỏ nhỏ xinh xinh, đem làm đồ đôi của nhau.