Choi Da Eun vươn mình ra khỏi tấm chăn tìm lấy chút ánh sáng mặt
trời, chợt cô thấy bên cạnh mình có vật gì đó rất nặng tì lên phía mép
giường, đến lúc bừng tỉnh hẳn mới rõ đó là Kim Taehyung đang ngủ gật
trên giường mình, cô không khỏi hoảng hốt lay lay người kia dậy.
”Taehyung! Taehyung! Sao lại ở đây?!”
Kim Taehyung bị gọi đến tối tăm mặt mày, vật vờ ngước mặt lên nhìn Choi Da Eun : “...Chào buổi sáng, khỏe chưa?”
Lúc này Choi Da Eun mới ôm đầu mình nhớ
lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật sự mà nói thì quá đột ngột.
Nhưng đó cũng không phải là trọng tâm đi, hiện tại bây giờ tại sao
Taehyung còn chưa về mới là chuyện cần nói, cô không phải không biết
người đêm qua bồng mình về chính là Taehyung, nhưng bởi chóng mặt đến
kiệt sức nên không còn hơi đâu mà bận tâm, lúc này thấy anh chưa đi về
thì lo lắng.
Lo ở đây chính là lo cho Jungkook, cô đẩy mạnh anh ra khỏi cửa: “Khỏe...khỏe rồi, mau đi về đi. Đáng lí ra đêm
qua bồng được em về rồi thì phải về ngay chứ, à không, anh có thể đưa em cho bạn cũng được mà”
Taehyung ngoảnh mặt lại: “Người khác anh không an tâm, trực tiếp đưa em về mới...”
”Thôi được rồi ông tướng! Anh không về ngay bây giờ thì em mới là người trực tiếp đi giải thích với Jungkook đó đi đi mau.”
Hôm qua lúc mình mơ màng được Taehyung
bồng, cô nhớ rõ mồn một giọng nói của Jungkook níu anh lại nhưng vì tình trạng sức khỏe bản thân lúc đó căn bản còn không động nổi một ngón tay
huống hồ chi từ chối cho xuống, đành phải nằm vật ra như chết rồi tất cả đoạn sau đó thì không còn nhớ gì nữa.
Kim Taehyung cũng không chần chừ thêm
giây nào, lập tức chào tạm biệt rồi chạy đi lấy xe mình về nhà. Trên
đường về anh có gọi điện cho Jungkook nhưng cậu không nhấc máy, còn gọi
cho nhà thì quản gia hay người giúp việc cũng không nhấc luôn, cảm giác
giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy. Nhớ lại hôm qua Jungkook có níu
mình lại nói chuyện quan trọng gì đó mà lại sợ Choi Da Eun nên không
tiện ở lại, rốt cuộc không biết Jungkook nói cái gì nhưng có vẻ rất quan trọng đi, cần phải về sớm mới được.
Vừa cất xe vào garage liền chạy vọt vào
trong nhà, hấp ta hấp tấp gọi lớn tên cậu nhưng chẳng có ai đáp trả. Thế nên lên phòng tìm cậu xem có phải ngủ quá giờ trong phòng hay không,
thông thường thì con sâu ngủ này không ai gọi vẫn là như vậy, nhưng lại
nhận tiếp sự thất vọng tràn trề khi thấy căn phòng trống không. Kim
Taehyung chau mày khó hiểu bước xuống cầu thang thì thấy cả đám người,
bác quán gia, cô giúp việc và chú tài xế đứng bên dưới xếp thành hàng
ngang, mặt mày tối sầm nhìn anh như sắp thông báo chuyện trịnh trọng.
Mà đúng thật, khi vừa dứt câu hỏi xong,
bác quản gia đứng ra thở dài nói: “Cậu Jungkook từ tối hôm qua đã dọn đồ đạc rời khỏi nơi này rồi, trước khi đi có để lại món đồ này bảo đưa cho cậu chủ” – Nói xong trên tay cầm một túi giấy đưa ra trước mặt
Taehyung, nhìn nó rất quen.
Kim Taehyung cầm lấy mới phát hiện ra đó
chính là bản hợp đồng hôn nhân mà lúc đầu anh đưa cho cậu, mở ra bên
trong vẫn không có gì thay đổi hay thứ gì cho vào trong cũng không có,
điển hình như thư viết tay chẳng hạn. Bắt đầu nhận thấy có chuyện không
hay xảy ra, Taehyung nôn nóng hỏi: “Jeon Jungkook bây giờ đang ở đâu?”