Nếu sai lầm không thể sữa chữa, vậy thì đầu tẩy trên cây bút chì hẳn
là thứ thừa thải. Nếu thua không thể chơi lại, nhà sản xuất cũng chẳng
cho thêm nút “Replay“.
...
Vừa về đến nhà đã thấy bên trong ồn ào
hẳn, trong lòng thầm nghĩ có khách mà không lẽ là tên Kim Taehyung mặt
dày kia mò đến đây, cậu nhanh chóng tháo giày đi vào xem chân tướng rốt
cuộc kẻ kia là ai, đến khi biết rồi thì có chút hụt hẫng trong người,
hóa ra là Yoongi.
Yoongi thấy cậu thì tỏ vẻ thân quen, chạy lại ôm hôn mấy cái mùi mẫn bị cậu làm bộ dạng buồn nôn đẩy ra, sau đó
cùng nhau kéo lên phòng cậu nói chuyện. Đoạn đi lên lầu, cậu len lén
liếc nhìn bà nội, thông thường cậu mà dắt bạn về thì bà ta khó chịu cằn
nhằn ra mặt, nhưng hôm nay đặc biệt có tổng giám đốc Big Hit đến đây tìm cậu thì im thin thít, còn làm bộ kêu cô giúp việc chuẩn bị bánh nước
cho bạn Jungkook, nghe mà chói lỗ tai. Nói không chừng thử Yoongi đến
đây tìm Jimin thì xem bà ta đối xử với cậu như thế nào, may mà Yoongi
tìm cậu, bà ta mới không dám đụng vào, kiêng nệ cho qua. Cô giúp việc
mang bánh nước lên mời mọi người sau đó nhanh chóng rời đi.
Jeon Jungkook nằm phịch xuống giường mình gắp lấy một bánh cho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: “Yoongi, anh đến đây
làm gì vậy? Còn nữa, Park Jimin, đừng nói em cũng chung một đội với anh
ta?”
Nghe hỏi, Jimin ựm ừ gật đầu một tiếng,
sau đó nấp nấp phía sau Yoongi vì sợ ăn đánh. Yoongi di chuyển đến bên
cạnh giường, lấy một ghế ngồi xuống rồi khoanh tay nói: “Anh muốn bàn
chuyện của em và Kim Taehyung”
Đến lúc này Jungkook đã hiểu lí do vì sao thằng em trai của mình lại trốn chui trốn lủi thế kia, liền túm lấy một gối phang vào người nó, xoay lưng lạnh nhạt đáp: “Không có gì để nói
đâu, anh về đi chứ ở đây chỉ tổ tốn thời gian của anh thôi”
Nhưng Yoongi cứng đầu, kiên quyết ngồi lì ở đây hỏi: “Jeon Jungkook, có phải vì Taehyung hôm đó bảo vệ Choi Da
Eun mà em hành động kì lạ như vậy?”
Jungkook ngước mặt nhìn Yoongi, biết chắc bây giờ mà có đuổi thì tên này cũng không chịu đi, huống hồ bên cạnh
anh ta còn có quân phản nhà giúp đỡ, cho nên cậu càng không có đường
lui, đành phải thở dài hai tiếng giải quyết nhanh gọn chuyện này.
Jungkook nói: “Uhm, bởi vì bọn họ yêu
nhau, em căn bản không có chỗ chen vào. Anh thử nghĩ xem, Kim Taehyung
không yêu em, hoặc nếu có chút cảm tình cũng vì em giống Choi Da Eun mà
thôi. Không phải ngay từ đầu gặp nhau, anh cũng mỉa mai rằng lí do
Taehyung chọn em không phải vì em giống người đó sao?”
Yoongi thừa nhận đúng là mình có mỉa mai
như vậy, đúng là Jungkook có phần rất giống Choi Da Eun nhưng chắc chắn
cái chuyện Kim Taehyung còn yêu Choi Da Eun là phi lí, anh nhíu mày: “Đó là chuyện của quá khứ rồi, em còn nghĩ ngợi cái gì nữa?”
”Anh sai rồi” – Jungkook lập tức phản
bác: “Đó không phải chuyện của quá khứ mà là chuyện của hiện tại và cho
đến sau này, Taehyung yêu cô ta, được chưa?” – Cậu thay đổi tư thế ngồi, chợt cười một tiếng: “Vả lại, có vẻ em và Taehyung diễn quá đạt đi, tất cả đều là vở kịch nên anh mới là người đừng nghĩ ngợi sâu xa, hoàn toàn không có gì là thật trong chuyện này cả”