Hàn Đam cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Tại sao người đàn ông đó mới ngày hôm qua còn đuổi theo chém cô N đao vậy
mà hôm nay lại chào hỏi cô rất thân thiện, hơn nữa còn cẩn thận dẫn bọn
họ đi cày phó bản?
Chỉ trong một đêm, hai người từ “Quan hệ vợ
chồng” đơn giản biến thành “Quan hệ đòi nợ” phức tạp, vốn tưởng rằng sau này gặp mặt sẽ không thể thiếu một trận múa môi khẩu chiến rồi tan rã
trong không vui, cái khó ló cái khôn ngay cả lời lẽ ứng đối cô cũng
chuẩn bị xong rồi, nhưng lại thấy đối phương nhẹ nhàng thốt ra một câu:“Liên Cơ, em cũng ở đây à!“.
Quả thật là câu đối thoại này nằm
ngoài dự liệu của cô, điều này khiến cô lập tức sững sờ không biết phải tiếp chiêu như thế nào.
Đối với Sở Vân Phi cấp 112 mà nói, hạ
phó bản Thiên Đô cấp 80 cũng không thể nào nhận được kinh nghiệm. Vốn
tưởng rằng hai người đàn ông này có giao tình không cạn, nhưng kỳ quái
là ngoại trừ một câu nói “Hạ ba lượt” của Mặc Thiên Ẩn ra thì hai người
bọn họ cũng không nói thêm bất kỳ lời nào với nhau trên kênh Tổ đội.
Tốc độ quần quái của Sở Vân Phi rất nhanh, Liên Cơ và Mặc Thiên Ẩn đi theo
phía sau anh ta cố giữ khoảng cách không xa để cày kinh nghiệm. Khung
đối thoại hoàn toàn yên tĩnh.
Tình huống này khiến Hàn Đan cảm thấy rất là khó chịu.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Chồng trước đại nhân! Hôm nay anh không có ý định giết tôi sao?
Trong sơn cốc, động tác phóng kỹ năng cuối cùng của Sở Vân Phi hơi chậm lại,
sau đó ngừng lại ngay giữa trung tâm bầy quái, may mà những tiểu quái
này này cũng không hề tạo thành nguy hiểm đối với anh ta.
Chốc lát sau anh ta hỏi.
[ Tổ đội ] Sở Vân Phi: Anh từng giết em?
Cô tức giận.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Xem ra hai ngày trước tôi bị ai đó chém ngã N lần, bị ai đó dẫn người tới nằm vùng truy bắt ở cửa Ma Thành, bị ai đó đòi lại
100 vạn nguyên bảo đều chỉ là ảo giác nhỉ? Vậy làm phiền anh nói với GM* một tiếng để GM bù lại phần kinh nghiệm bị mất cho tôi.
* GM = Game Matter: người quản lý game
Im lặng trong chốc lát.
[ Tổ đội ] Sở Vân Phi: Tuần này anh không hề lên mạng, hôm nay là lần đầu tiên.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Dựa vào năng lực của tôi thì cũng không thể trả thù được, anh cần gì phải chối cãi quanh co chứ.
[ Tổ đội ] Sở Vân Phi: Anh nghĩ anh cũng đã biết đại khái là có chuyện gì xảy ra. Người giết em không phải là anh, nhưng dù sao thì nguyên nhân
của chuyện này cũng là do anh gây ra, thật sự rất xin lỗi.
Cô cau mày. Quả thật là câu trả lời này rất có phong độ đàn ông, làm cho người ta không thể nào chỉ trích được. Lúc này, một người đồng đội khác vẫn
im lặng nãy giờ chợt mở miệng.
[ Tổ đội ] Mặc Thiên Ẩn: Như vậy coi như xong?
Hàn Đan sững sờ.
Anh ta đang giúp mình à? Thậm chí giọng điệu còn có chút mùi vị hùng hổ dọa người. Không ngờ Sở Vân Phi không tức giận mà còn nhanh chóng đáp lại:“Hai ngày nay anh đều lên mạng, để anh dẫn hai người đi thăng cấp.” Vừa
dứt lời đã lập tức dấn thân vào nghiệp lớn đánh quái.
Đối phương
lấy lễ nhún nhường của quân tử để đối xử, nếu cô còn để ý không tha thứ
cho người ta thì cũng có vẻ mất khí độ. Hàn Đan thở dài, cô không tìm
được lý do nào khiến anh ta phải nói láo với mình. Lấy hiểu biết trước
đây về Sở Vân Phi thì xem ra phẩm chất của người đàn ông này cũng không
xấu. Chỉ có một khả năng duy nhất là —— dưới tình huống anh ta không
biết chuyện, có người đã dùng acc của anh ta để làm chuyện này. Thường
ngày bản thân cô vốn cũng không thường lui lại với người khác, chứ đừng
nói tới kết thù. Hiển nhiên Sở Vân Phi cũng không muốn nói nhiều về
chuyện này, ngược lại còn một mực gánh trách nhiệm chủ động xin lỗi, như vậy thì người chân chính ra tay tất nhiên là người rất thân thiết với
anh ta. Đáp án đã sáng tỏ, ăn chua uống dấm tìm mình kiếm chuyện chính
là người vợ mới cưới của anh ta.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Không cần,
tôi chỉ hi vọng sau này không xảy ra mấy chuyện như vậy nữa, dù sao thì
mùi vị bị người người ta đuổi giết cũng không hề dễ chịu.
[ Tổ đội ] Sở Vân Phi: Sẽ không như vậy nữa. Anh bảo đảm.
Ra khỏi phó bản, Hàn Đan từ chối lời đề nghị “Anh dẫn bọn em đi thăng cấp
sẽ nhanh hơn” của Sở Vân Phi, kiên trì tự mình chạy nhiệm vụ. Mặc Thiên
Ẩn trưng ra dáng vẻ thờ ơ với tiến độ, tiếp tục đi theo Tiểu Mao Lư của
Liên Cơ qua lại như con thoi giữa các bản đồ.
Dọc đường đi, đột nhiên Hàn Đan nhận được một mật ngữ.
[ Mật ngữ ] Sở Vân Phi: Em và cậu ta đang qua lại với nhau sao?
Đó là bị ép buộc. . . . . . Nhớ tới Hà Xử Phong Lưu cô lại nhức đầu. Nhưng mà giải thích thì quá phiền toái, vậy nên cô dứt khoát thừa nhận.
[ Mật ngữ ] Liên Cơ: Ừ.
[ Mật ngữ ] Sở Vân Phi: Cậu ta chưa nói với em cậu ta là. . . . . .
[ Mật ngữ ] Liên Cơ: Là gì?
[ Mật ngữ ] Sở Vân Phi: Ha ha, không có gì. Chuyện xảy ra trước đây, thật rất xin lỗi.
Hàn Đan bị câu nói lấp lửng muốn nói lại thôi của anh ta biến thành tâm trạng mê man mờ mịt.
[ Mật ngữ ] Liên Cơ: Không sao, đều đã qua rồi.
[ Mật ngữ ] Sở Vân Phi: Thực lực của Mặc vượt xa anh, ở bên cạnh cậu ta em sẽ rất an toàn.
Đầu Hàn Đan đầy vạch đen.
Nói nửa ngày, thì ra là ông nói gà bà nói vịt. Cô đang muốn giải thích thì
lại phát hiện {Kênh đội ngũ} nhảy ra một câu “Cô muốn tự sát à?” Giương
mắt nhìn, Liên Cơ đang đặt mình vào giữa ba con quái vật, cột máu đột
ngột giảm nhanh, thật may là còn có vú em Mặc Thiên Ẩn ở đây. Cô vội
vàng điều khiển nhân vật lui về góc phía sau, lấy tảng đá làm lá chắn,
tách bọn quái vật ra rồi lần lượt tiêu diệt chúng nó.
”Tôi không chú ý. . . . . .” Hàn Đan gửi một icon le lưỡi.
”Sao vậy, người tình cũ khiến cho tâm trạng cô có chút không yên à?” Giọng điệu của anh lộ vẻ hài hước.
”Có người loạn ghép uyên ương (gán ghép uyên ương lung tung), nhìn nhầm tôi với anh thành một đôi.”
”Ồ.” Người đàn ông nào đó cười nhạt: “Vậy cũng không tệ.”
“. . . . . .” Sau khi thoát khỏi nguy hiểm Hàn Đan tiếp tục vào kênh mật
ngữ lần nữa, nhưng Sở Vân Phi lại không hề đáp lời. Lời đã nói tới một
nửa cũng theo đó mà đành bỏ đi.
”Sau khi làm xong nhiệm vụ này cô tính đi đâu?” Mặc Thiên Ẩn hỏi.
”Không biết, không còn nhiệm vụ để làm nữa, phó bản thì đánh không lại.” Biểu tình của cô giống như đưa đám.
”Gia nhập bang phái sẽ có nhiệm vụ bang phái.”
”Với cấp bậc và nghề nghiệp này của tôi có thể được vào tổ đội đã giống như
cây vạn tuế nở hoa rồi, có bang phái nào lại chịu thu nhận chứ.”
Mặc dù ở khu “Phượng Hoàng” của cô còn chưa có người chơi nào đặt max level cấp 150, nhưng phần lớn đều có cấp bậc trên một trăm. Thỉnh thoảng có
bang phái thu nhận người chơi vào bang thì cũng ghi rõ phải đạt cấp 120
trở lên, bỏ qua yếu thế nghề nghiệp là Hoa Yêu không nói, cái cấp bậc
xấu hổ này của cô cũng không thể làm cho người thích được.
”Muốn gia nhập không?”
”Cái gì?”
”Bang phái.”
”Không phải chính anh cũng không gia nhập sao?” Cô tra xét tài liệu nhân vật của anh, cột bang phái trống không.
”Đợi tôi một lát.” Nói xong người này bèn hóa thành một đường ánh sáng bạc
biến mất khỏi chỗ cũ. Hàn Đan còn đang mê man thì lại thấy trên màn hình nhảy ra một hộp thoại.
[ Hệ thống ] Bang chủ Mặc Thiên Ẩn muốn mời ngài gia nhập bang phái “Một bước tương tư” .
Cô dùng lực vịn tường. . . . . . Không ngờ vị này lại là phái hành động hàng thật giá thật.
Thành lập bang phái chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện, một là người chơi đạt cấp 60 trở lên, hai là nộp một khoản chi phí. Đối với Hàn Đan, bình thường
ngay cả lúc mua thuốc cũng hận không thể đánh ngất xỉu gã NPC lòng dạ
hiểm độc kia mà nói thì mấy số lẻ liên tiếp ở phía sau của khoản chi phí lập bang cũng đủ khiến cho cô trực tiếp loại bỏ ý nghĩ này ngay từ
trong đầu hơn nữa còn gắn mấy dòng chữ “Không liên quan đến bản thân”
lên việc này. Giờ phút này cái vị nào đó chỉ bởi vì “Hai người đều không có bang phái” mà nhanh chóng lập bang, quả thật là làm cho người ta mở
rộng tầm mắt.
”Thật lãng phí tiền, kỹ năng bang phái gì đó cũng
phải căn cứ vào quy mô bang phái lớn nhỏ thế nào để nâng cao, bang phái
ít thành viên thì tiền vốn đầu tư và lợi nhuận hoàn toàn không hề tỉ lệ
thuận với nhau. . . . . .” Trong lòng cô thầm mắng người này đúng là tên phá của.
”Càu nhàu nhiều sẽ biến thành bà già.” Người nào đó lơ đễnh nhạo báng.
“. . . . . .”
Sau khi chọn “Gia nhập” Hàn Đan nhìn danh sách thành viên trống rỗng mà
không biết nên hình dung tâm tình của mình vào giờ phút này như thế nào. Mặc dù hành động của người này có vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn thấy dòng chữ “Nương tử của Sở Vân Phi” trên đỉnh đầu Liên
Cơ kể từ sau khi biến mất thì vẫn để trống danh hiệu nay đã được bổ sung bằng dòng chữ “Phó bang chủ Một bước tương tư”, trong lòng cô chợt có
một loại trung thành nhàn nhạt.
Bang chủ và Phó bang chủ. Bang phái chỉ có hai người, nhưng cũng coi như là có nhà để quay về.
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ: Này, Bang chủ đại nhân! Có cần tôi lên kênh thế giới kêu mấy tiếng để triệu tập vài người vào bang không?
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Ẩn: Cô có loa à?
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ: Làm nhiệm vụ tân thủ được phát năm cái, vẫn chưa sử dụng.
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Ẩn: Được rồi.
Dù gì người ta cũng đã chứa chấp mình, bỏ thêm chút sức lực cũng là điều
nên làm. Cô đứng bên cạnh kho hàng ở Thành Thiên Hương, đoan đoan chính
chính liên tục xoát câu nói “Bang phái cấp 1 - [ Một bước tương tư ] thu người, cấp bậc không giới hạn, nam nữ đều được, nhanh chóng gia nhập
nào!” năm lần.
Lúc này là chín giờ sáng, đa số người chơi online
vẫn còn đang treo máy. Hàn Đan nhìn tin tức mình vừa phát ra đã lập tức
bị mấy đoạn trò chuyện qua lại và tiếng la hét mua bán đè xuống, biến
thành đá chìm xuống biển như trong dự liệu bèn lên tinh thần đi làm
nhiệm vụ bang phái. Trong lúc cô đang buồn rầu lo lắng vì không biết đi
đâu thu thập tám viên Minh Linh thì trên màn hình bỗng nhảy ra một hộp
thoại.
[ Hệ thống ] Người chơi Hà Xử Phong Lưu gửi yêu cầu muốn ôm ấp yêu thương với ngài.
Liên Cơ: “Sao anh hay xuất quỷ nhập thần vậy?”
Hà Xử Phong Lưu vỗ cánh ôm cô bay về hướng Ma Thành: “Vi phu vừa lên mạng
đã lập tức trèo non lội suối chạy đến đây vậy mà phu nhân lại lạnh nhạt
như thế, thật đúng là làm cho người ta đau lòng.” Nhìn thấy danh hiệu
trên đỉnh đầu cô thì anh dừng một chút: “Bang chủ của em là ma tộc à?”
Liên Cơ: “Nhân tộc. Sao vậy?”
”Ồ.” Người đàn ông nào đó phát ra một tiếng cười khẽ không rõ chân tướng,“Bang phái chỉ có hai người thật quá lạnh lẽo buồn tẻ, không bằng đến
bên cạnh anh đi.”
”Miễn đi, tôi không muốn vào trong bang của anh để bị người ta xem thường.”
Bang “Ám các” của Hà Xử Phong Lưu có thực lực rất mạnh, là nơi tụ tập của
một đám thợ săn tiền thương. Cô không có Kim Cương Toản, cũng không dám
đứng bên phía nghề đồ gốm (Yu: Không hiểu tác giả nói gì luôn @_@).
”Thoát tổ đội đi, anh dẫn em đi thăng cấp.” Anh cũng không cưỡng cầu.
Hàn Đan đã nhiệm vụ cả một buổi sáng, cũng cảm nhận được đầy đủ khổ cực của việc tự mình đánh quái, giờ phút này lại bị dụ dỗ nên rất không có khí
phách đáp một tiếng ‘’Được’’. Chợt nhớ tới Bang chủ đại nhân vất vả, bèn hỏi.
Liên Cơ: “Có thể mang thêm một người không?”
Hà Xử Phong Lưu: “Giống đực thì không cần bàn nữa.”
Liên Cơ: “Vậy coi như xong, tôi vẫn nên tự mình đánh quái thì hơn.”
Hà Xử Phong Lưu: “Anh nhớ hình như có ai đó còn thiếu anh 100 câu.”
Liên Cơ: “Chắc anh sẽ không thật sự muốn tôi kêu một trăm lần ‘ tôi là heo ’ ở trên kênh thế giới đấy chứ?”
Hà Xử Phong Lưu: “Có chơi có chịu. Chẳng qua nếu như đổi thành một câu
khác thì có thể anh sẽ suy nghĩ để cho em chỉ kêu một lần.”
Liên Cơ: “Đổi thành câu gì?”
Hà Xử Phong Lưu: “Chính là câu em đã từng nói lúc thổ lộ.”
Liên Cơ: “Làm phiền anh cho thêm những lựa chọn khác.”
Hà Xử Phong Lưu: “Theo anh đi luyện cấp.”
Liên Cơ: “Tôi có đi theo thì hoàn toàn cũng chỉ là cọ kinh nghiệm, ngược lại sẽ kéo các anh thụt lùi.”
Đối phương dừng một chút rồi đáp lại.
”Trọng điểm của câu nói kia không phải là ở hai chữ phía sau.”