Bắc Hàn Tuyết bên
ngoài Ma Thành là bình nguyên đóng băng ngàn dặm, núi băng liền nhau
mênh mông nhấp nhô, một nhánh sông như chiếc áo màu bạc bao bọc bình
nguyên.
Gió cuốn bụi tuyết bay lả tả trên không trung, dường như
có thể cảm giác được hơi lạnh xông tới mặt. Từ không trung cúi mắt nhìn
xuống, chỉ thấy mọi thứ giống như một mộng cảnh màu trắng bạc.
Đối với Liên Cơ bị người nào đó “Uy hiếp” đến đây mà nói, vì bỏ lại đồng
đội một mình chạy tới đây cọ kinh nghiệm nên từ đầu đến cuối trong lòng
đều cảm thấy có chút đau lòng. Mặc Thiên Ẩn ngay cả một câu cũng không
hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng “Được” rồi giải tán đội ngũ.
Cảnh
tượng duy mỹ* được game thiết lập mặc định khiến Hàn Đan rất là say mê,
nhưng lại phát hiện người nào đó đang ôm mình vẫn vỗ cánh dừng ở giữa
không trung, không hề có ý hạ xuống.
*Duy mỹ: Vẻ đẹp có một không hai.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Đây là đang làm gì vậy?
[ Tổ đội ] Hà Xử Phong Lưu: Bồi dưỡng độ thân mật.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Mời nói tiếng người.
[ Tổ đội ] Hà Xử Phong Lưu: Chờ mấy người nhóm Thất.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Xuống mặt đất chờ không được sao?
[ Tổ đội ] Hà Xử Phong Lưu: Em đã từng thấy cá mập giành thức ăn chưa?
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Suy nghĩ của anh nhảy vọt nhanh thật.
Đôi cánh màu u lam trượt đi một đoạn, người đàn ông nào đó bèn giải trừ trạng thái ôm nhau.
Liên Cơ rơi xuống từ tầng trời thấp, chân vừa mới chạm đất, chỉ thấy lớp
băng bề mặt ở chung quanh đột nhiên vỡ toang, vài trận gió tuyết chui ra từ dưới đất. Từng trận gió xoáy từ từ tạo thành hình người, từ trong
suốt trở nên cụ thể, cuối cùng trở thành một cô gái tóc dài phiêu dật
con ngươi trong suốt, trên đầu là hai chữ “Tuyết Nữ” màu đỏ tươi rất bắt mắt.
Nếu dõi mắt nhìn xuống từ bầu trời, thì có thể tinh tường
nhìn thấy toàn bộ Tuyết Nữ vừa mới thành hình ở quanh đấy đều đang nhanh chóng xúm lại bao vây Liên Cơ, dùng móng vuốt vừa nhọn vừa dài của bọn
họ phát động công kích.
Tất cả xảy ra rất nhanh, ngón tay của cô
vẫn còn dừng trên con chuột chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì Liên Cơ
trên màn hình đã ngã xuống đất. Trong khoảnh khắc cô ngã xuống, đám
Tuyết Yêu kia lập tức rối rít xoay người một cách đẹp đẽ và rực rỡ, sau
đó biến mất trên bình nguyên đóng băng rộng mênh mông.
Ngoại trừ việc trên mặt đất có thêm một cái thi thể màu đỏ tươi ra thì phong cảnh vẫn đẹp như mới vừa rồi.
—— Đã từng thấy cá mập giành thức ăn chưa?
Lần này chẳng những đã thấy, mà còn tự mình thể nghiệm quá trình làm thức ăn của cá nữa.
”Thú vị không?” Người nào đó vẫy cánh dừng ở giữa không trung, nhìn cô từ trên cao.
”Anh dám ném tôi xuống!” Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.
”Vi phu chỉ đang thỏa mãn cái nguyện vọng ‘muốn rơi xuống đất’ của phu nhân mà thôi.” Anh tỏ vẻ giống như vô tội.
Cô gõ một hàng icon phun lửa: “Hiện tại tôi tương đối muốn thực hiện nguyện vọng ‘Anh đi chết đi’.”
”Tiểu yêu tinh, trên mặt đất lạnh đấy.” Tuyết Nha chạy đến đầu tiên, giọng
nói hài hước, hoàn toàn không có chút tấm lòng đồng cảm nào cả.
”Trời băng đất tuyết, đại hiệp còn cầm cây quạt chuyên nghiệp như thế, khiến
cho tôi cảm thấy thật ra thì trên mặt đất vẫn không thể tính là quá
lạnh.” Cô nhanh chóng hoàn trả, cho anh biết tay.
”Ha ha.” Thất cười một tràng dài, rất phối hợp: “Quả là một cô nhóc thú vị.”
Thú vị cái rắm. Hàn Đan vô cùng căm phẫn liếc mắt xem thường.
Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ thong dong tới trễ, sau lưng còn có một con Phi Ưng bay lượn đi theo.
Thất thốt ra một câu: “Ồ ồ, có náo nhiệt để xem rồi!” Nói xong bèn đáp xuống đi trước là gương, mấy kỹ năng quần công nổ tung, quét ngã đám Tuyết Nữ đang rối rít chui ra ngoài. Tiếp đó Tuyết Nha và Hà Xử Phong Lưu cũng
đáp xuống một nơi gần đó, mọi người đứng cùng một chỗ, treo máy đánh
quái. Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ vừa hồi sinh cho mọi người vừa
bảo vệ Liên Cơ, đồng thời sử dụng Trượng Chiêu Hồn nhìn giống như cái
xẻng của anh đánh Tuyết Nữ. Bốn người vừa vặn đứng thành một hình
vuông, đặt Liên Cơ trong khu vực an toàn, ngay chính giữa đội hình này.
Cô gái mặc váy trắng nhảy từ trên lưng chim ưng xuống khẽ gọi một tiếng“Phong lưu ca ca”, sau đó lại tiến lên vài bước, đứng ở bên cạnh Hà Xử
Phong Lưu, giương cung bắn tên, giúp anh giết quái.
Thì ra là Hồ Điệp Lan.
[ Tổ đội ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: Là do cô ấy tự theo tới. Tại cậu nói tiểu yêu tinh mất mạng bảo tôi chạy tới đây nhanh một chút, nếu không tôi đã dẫn cô ấy đến những địa phương khác hóng gió rồi, cái này
không thể trách tôi.
[ Tổ đội ] Tuyết Nha: Tôi đoán. . . . . .
Nếu không phải tại vì cần bốn người dụ quái bảo đảm vị trí chính giữa an toàn thì cậu đã sớm bị cậu ta giết chết rồi.
Hàn Đan chỉnh góc
nhìn hướng về phía Hồ Điệp Lan. Có lẽ những cô gái trong Võng Du phải
nên như thế, tạo hình tươi đẹp, váy trắng như hoa lan, dịu dàng như
nước, khéo hiểu lòng người. Hai người họ đứng cùng một chỗ giống như
Dương Quá và Tiểu Long Nữ, một đôi phu thế tài đức song toàn. Mà Liên Cơ trên màn hình thì lại hoàn toàn không có chút phong cách ngọc nữ nào
cả, trang sức có hoa văn đỏ tươi như dấu Chu Sa điểm trên trán, váy đỏ
khát máu, đôi mắt quyến rũ như tơ, lại có thêm vài phần phong trần chua
ngoa, ngược lại càng giống như là Kim Tương Ngọc trong Khách Sạn Long
Môn.
Hạn mức tối đa của một tổ đội là năm người, bình thường nếu
như tổ đội đã đầy, thì người thừa thãi sẽ biết điều rời đi, Hồ Điệp Lan
lại một mực lựa chọn đáp xuống bên cạnh Hà Xử Phong Lưu. Rõ ràng cho
thấy là cô ta đang chờ người đàn ông kia đáp lại.
Theo Hàn Đan
thấy, hoặc là Hà Xử Phong Lưu sẽ đuổi mình khỏi đội để thêm cô ta vào
chỗ, hoặc là mở miệng mời cô ta rời đi. Vậy mà cô đợi một lúc, thế nhưng anh lại không hề làm gì cả. Vì vậy cô không mặn không nhạt hỏi một câu.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Hiện tại là tình huống gì vậy, tôi có phải là người thừa không?
Hà Xử Phong Lưu vẫn không có phản ứng gì.
Cô bĩu bĩu môi, thoát khỏi đội sau đó hóa thành một đường sáng quay về thành.
[ Tổ đội ] Tuyết Nha: Đi rồi ư?
[ Tổ đội ] Thất: Nói cho cùng cũng là lỗi của Dạ, do cậu ta dẫn cô gái kia tới.
[ Tổ đội ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: Để tôi đi tìm tiểu yêu tinh về.
Vừa dứt lời thì anh lập tức giương cánh, nhưng lại bị Tuyết Nha gọi lại.
[ Tổ đội ] Tuyết Nha: Sau khi lấy được đáp án hài lòng, đương nhiên vẫn là tự mình dọn dẹp tàn cuộc thì tốt hơn.
[ Tổ đội ] Thất: Đáp án hài lòng?
[ Tổ đội ] Tuyết Nha: Nói thí dụ như “Ồ, hóa ra cô ấy thật sự sẽ vì sự xuất hiện của cô gái khác mà tức giận” ....
”Quá thông minh sẽ không đáng yêu.” Hà Xử Phong Lưu nãy giờ vẫn không mở
miệng đột nhiên vẫy cánh, nhất phi trùng thiên (một bước lên trời).
”Cám ơn đã khen.” Gai bạc trong chiếc quạt giấy của công tử mặc áo trắng lóe sáng, đánh ngã Tuyết Nữ đang đến gần.
[ Tổ đội ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: Mẹ kiếp, tài tán gái của người này vậy mà còn giỏi hơn cả tôi.
[ Tổ đội ] Thất: Cho nên cậu luyện lâu như vậy còn không bằng một kẻ mới vào nghề sao?
[ Tổ đội ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: . . . . . .
Một vở tuồng theo đuổi động lòng người đang tốt đẹp, vậy mà vai nam chính
đột nhiên biến mất không dấu vết, lưu lại nữ chính Hồ Điệp Lan đứng
nguyên tại chỗ cực kỳ lúng túng.
Hàn Đan đang định bày quầy trong Thành Thiên Hương để bán vài tài liệu dư nhặt được khi làm nhiệm vụ,
một lúc sau, khi cô đổi góc nhìn thì mới phát hiện người đàn ông nào đó
đang đứng ở bên cạnh cô.
Đây được tính là gì? Mới vừa rồi còn giữ yên lặng ngầm thừa nhận tôi là kẻ dư thừa, bây giờ thì lại đứng lỳ ở
đây giống như cây cột điện.
Cô đổi tên của con lừa Tiểu Mao đi
theo phía sau mình thành “Nhường đường một chút, đừng cản trở chủ nhân
làm ăn”, tiếp đó bèn sửa sang lại túi đồ. Chốc lát sau giương mắt nhìn
thì thấy tên của con chim trên vai người nào đó đã từ “Minh Hỏa” biến
thành “Ghen”, trán cô lập tức đầy vạch đen. Vì vậy cô lại tiếp tục đổi
tên con lừa thành “Bệnh hoàn hảo của hoàng tử không bị lây” .
Chim tên ——”Tại sao chạy”
Con lừa tên ——”Không muốn làm bóng đèn”
Chim tên ——”Ai nói em là bóng đèn”
Con lừa tên ——”Tôi tự mình biết rõ”
Chim tên ——”Anh không hề có hứng thú với cô ta”
Lúc này, đầu người trong chợ ở Thành Thiên Hương phồn vinh lập tức trở nên
nhốn nháo, Hà Xử Phong Lưu toàn thân mặc quân phục màu sắc lộng lẫy đứng giữa đám người Yêu Tộc trông có vẻ cực kỳ bắt mắt, cộng thêm “Tiếng
xấu” vang dội đã dẫn tới vô số người vây xem, đoàn người chen lấn chật
kín khu chợ khiến nước chảy không lọt. Đoàn ký giả “Đường Nhân Nhai”
chuyên nghiệp lại tiếp sóng tình hình thực tế lần nữa, làm gợn lên cơn
sóng bát quái, kênh thế giới cực kỳ náo nhiệt.
Cô thở dài.
Lúc ban đầu trêu chọc anh là vì bảo vệ tính mạng, anh thuận nước đẩy thuyền mượn cô để cản hoa đào, lại ba phen mấy bận cứu cô thoát khỏi cảnh khốn đốn. Chỉ mấy ngày ngắn ngủn, thế giới của cô đã bởi vì anh mà bị lật
nghiêng, người khởi xướng cũng là mình. Ai có thể phân rõ những chuyện
kia là ai đúng ai sai. Ngay cả cô cũng không muốn thừa nhận, những lúc
online đều sẽ theo bản năng nhìn xem anh có ở đây hay không, trong lúc
vô vọng sẽ không tự chủ nhớ tới anh. Cái này chắc có thể coi như là một
loại lệ thuộc.
Vậy thì bắt đầu từ lúc nào loại lệ thuộc này đã bất tri bất giác trở nên lớn hơn?
Anh từng nói muốn kết hôn với cô, mà cô thì lại không muốn làm thật. Dù sao thì một đại thần bên cạnh không thiếu giai nhân làm bạn, cùng với một
Hoa yêu nho nhỏ hai bàn tay trắng không hề có sở trưởng nào chỉ có thể
cọ kinh nghiệm, thật sự là rất không tương xứng. Cho nên, cuộc gặp gỡ
như vậy, cô tình nguyện tránh ra thật xa.
Hàn Đan nhìn con chim
nào đó được đặt tên là “Em nên thử tin tưởng anh”, cô thở dài một hơi,
đổi tên của con lừa thành “Tại sao tới đây“.
Ước chừng qua nửa
phút, vốn dĩ kênh thế giới còn đang huyên náo nay bỗng nhiên bị che phủ
bới những câu nói giống nhau không ngừng phớt qua.
[ Thế giới ]
Ám Các Thanh Bình Biệt Hiệu 001: [ Ám Các ] Xin yên lặng trong ba phút,
mời những người qua đường trong kênh thế giới tránh ra, nếu không tên
của ngài sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của chúng tôi.
[ Thế
giới ] Ám Các Thanh Bình Biệt Hiệu 002: [ Ám Các ] Xin yên lặng trong ba phút, mời những người qua đường trong kênh thế giới tránh ra, nếu không tên của ngài sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của chúng tôi.
[
Thế giới ] Ám Các Thanh Bình Biệt Hiệu 003: [ Ám Các ] Xin yên lặng
trong ba phút, mời những người qua đường trong kênh thế giới tránh ra,
nếu không tên của ngài sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của chúng tôi.
[ Thật là khí phách. . . . . . ] . . . . . .
Chờ tới lúc xoát đến biệt hiệu 050, vạn vật yên tĩnh.
Mấy câu nói xin yên tĩnh dừng lại. Kênh thế giới trống không khơi dậy lòng
hiếu kỳ của tất cả mọi người. Mọi người trông mong ngóng chờ, không biết Ám Các gần đây luôn luôn khiêm tốn nay lại tạo thanh thế cực kỳ lớn như vậy là sắp xảy ra chuyện lớn gì.
Trong tổ đội yên tĩnh quan sát sự phát triển của tình hình có ba người đang tán gẫu.
”Mẹ nó, bắt tôi mở 50 cái acc để xoát mấy câu xin yên tĩnh, mệt chết đi được.” Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ oán trách.
”Chắc cậu ta sẽ không dùng tiết mục ngắn … ‘Chim của anh yêu con lừa của em’ đấy chứ?” Thất thốt ra một câu cực kỳ xem thường.
Tuyết Nha cười nói: “Chắc là không. Dù sao thì loại phương thức biểu đạt
‘chim của anh’ cũng quá thẳng thắn, không phù hợp với bản chất sầu muộn
tao nhã của cậu ta.”
Thất: “. . . . . .”
Lúc này Hàn Đan
cảm thấy có chút hối hận, đối với cái người bị bệnh hoàng tử hoàn toàn
không hiểu khiêm tốn là gì, cô lại nói tới cái vấn đề này thì thật sự là không sáng suốt chút nào. Nếu như vị phát ngôn này hướng về phía quần
chúng nhẹ nhàng đáp một câu “Thấy Hoa yêu như em có khí lực lớn như vậy, quyến rũ cả anh nên anh mới tới”, như vậy thì cô thật muốn trợn ngược
hai mắt buông bỏ nhân gian rồi. Ngay tại thời điểm cô và mọi người đều
trừng lớn mắt nhìn chằm chằm kênh thế giới, trên màn hình bỗng xuất hiện một dòng chữ màu vàng.
[ Thế giới ] Hà Xử Phong Lưu: Anh tới là
để sáng tạo cơ hội, để cho em giữ anh lại bên cạnh. Vì gia tăng tin
tưởng giữa chúng ta và trói buộc lẫn nhau, chúng ta kết hôn đi.
Tốc độ tia sét này hạ xuống còn nhanh hơn tốc độ đại não phản ứng của mọi
người. Khi mọi người kịp phản ứng lại, loại đối đáp cầu hôn tựa như bộ
ngoại giao đang đàm phán hòa bình này khiến những người mạo hiểm vì bát
quái xôn xao nhiệt tình xông lên kênh thế giới đào móc tư liệu sống, rất nhiều người đào móc tò mò dáng dấp sau màn hình của nhân vật Hoa yêu
tên Liên Cơ kia.
Người này trước sau như một, phong cách thật đúng là quỷ dị.
Sau khi hít sâu ba lần, cô nàng Hàn Đan bị sét đánh cháy khét đã khôi phục
lại sự bình tĩnh, nhìn câu tuyên ngôn cầu hôn không dính dáng tới sự
lãng mạn, cô lục lọi túi đồ nhiều lần, sau đó mỉm cười.
Mọi người ngẩng đầu mong ngóng nhà gái hồi lâu vẫn không thấy đáp lại, suy đoán rối rít.
Lúc này Hà Xử Phong Lưu nhận được một cái mật ngữ.
[ Mật ngữ ] Liên Cơ: Mặc dù tôi rất muốn đồng ý, nhưng mà tôi lại không mua nổi loa.