Tiêu Nam Hiên lạnh lùng cười nói: “Bổn vương chỉ trừng
phạt những người phạm sai lầm, nếu ngươi không có phạm sai lầm, bổn
vương vì cái gì phải trừng phạt ngươi? Bọn họ đáng chết, là vì bọn họ
không có không hoàn thành nhiệm vụ của mình, vậy còn ngươi, bổn vương có lý do gì trừng phạt ngươi?”
“Vương gia tha mạng.” Thị vệ ở cửa không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Còn chưa động thủ, còn muốn bổn vương nói đến lần thứ hai sao?” Tiêu
Nam Hiên mâu quang lạnh lùng, nhìn thẳng đến một tên thị vệ, một tên thị vệ khác chạy nhanh đến bên cạch tên thị về đang khởi quỳ trên mặt đất,
tha đi ra ngoài.
“Vương gia tha mạng, ty chức oan uổng.” Thị vệ một đám ai hô, trong
vương phủ rõ ràng đều không có thích khách, tại sao lại nói bọn họ thất
trách.
“Chờ một chút.” Vân Phi Tuyết rốt cục nhịn không được, đám thị vệ ở cửa đều ngừng lại, nàng xoay người sang chỗ khác, nhìn hắn ngữ khí gần như
ra lệnh nói: “Thả bọn họ, ngươi không phải là muốn bức ta chính mình
thừa nhận sao? Hảo, ta thừa nhận, không có thích khách, là ta muốn chạy
trốn đi, còn có, Tiểu Đào không có liên quan tâm, ngươi hẳn là biết, ta
là chủ nhân, nàng chính là nghe lệnh làm việc.”
Tiểu Đào ở bên cạnh nghe được nàng nói như vậy, trong lòng cảm động rơi lệ, tiểu thư đã suy nghĩ cho nàng.
“Tốt lắm, nếu như vậy, bổn vương quả thật không có lý do gì trừng phạt
bọn họ.” Tiêu Nam Hiên vung tay lên, ý bảo thả đám thị vệ.
“Cám ơn Vương gia, cám ơn Vương gia. ” Bọn thị vệ tìm được đường sống
trong chỗ chết nhanh chóng cúi đầu, sau đó lui đi ra ngoài.
“Ngươi nói bổn vương như thế nào trừng phạt ngươi?” Tiêu Nam Hiên đột
nhiên lấy tay hung hăng nắm lấy cằm của nàng, khóe miệng gợi lên một
chút tàn nhẫn.
“Ngươi không phải sớm đã nghĩ tốt lắm sao?” Dưới cằm truyền đến một trận đau đớn, làm cho Vân Phi Tuyết nhịn không được nhíu mày một chút, nhưng là miệng nàng vẫn như gợi lên một tia cười mà như không cười.
“Vốn chưa bao bổn vương lại thú một Vương phi dũng cảm như thế này, vậy
đừng trách bổn vương sẽ không thương hoa tiếc ngọc rồi, người tới, đưa
nàng đến cho Tề Mặc Mặc, dạy dỗ cho Vương phi biết quy củ của vương
phủ.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên buông tay, giương giọng mệnh lệnh nói.
“Vâng, Vương gia.” Một cái thị vệ đi tới, đối Vân Phi Tuyết đến: “Vương phi, thỉnh.”
Vân Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, không them liếc nhìn hắn, đi theo thị
vệ rời đi, trước kia nàng bị người ta chĩa sung vào đầu mà còn không sợ, huống chi đây chỉ là một cái vương phủ nho nhỏ, cho dù Tề Mặc Mặc kia
so với Dung ma ma trong phim Hoàn Châu Cách Cách đáng sợ thập bội, nàng
cũng sẽ không sợ hãi.
“Tiểu thư.” Bên cạnh Tiểu Đào đột nhiên kéo tay nàng đến: “Tiểu thư,
ngươi đừng bỏ Tiểu Đào, Tiểu Đào sẽ đi theo ngươi.” Trong vương phủ,
nàng không có biết một người nào, đi theo tiểu thư cho dù là chịu khổ,
tối thiểu nàng cũng có cái để dựa vào, trong lòng có chút an ủi.
Vân Phi Tuyết nhìn trong mắt nàng đich cầu xin cùng sợ hãi, biết nàng là sợ hãi, bản không nghĩ liên lụy nàng, nhưng là một mình nàng ở lại
vương phủ, cũng không có ai để dựa vào, khẳng định nàng sẽ phải chịu khi dễ, bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi.”
Thị vệ mang theo nàng đi quá vài cái sân, rồi dừng lại tại một nơikhông
xem như là rất lớn, nhưng cũng không giống nơi ở bình thường của hạ
nhân.
“Vương phi, mời ngươi chính mình đi vào, nơi này, ty chức là không thể
đi vào.” Thị vệ dừng tại cửa thái độ coi như cung kính nói đến.
Vân Phi Tuyết gật gật đầu, cũng không muốn làm khó hắn, nói với Tiểu Đào : “Chúng ta đi vào.”