“Tiểu thư.” Tiểu Đào cảm động kêu một tiếng, nàng biết tiểu thư là vì nàng.
“Tiểu Đào, ngươi không cần cảm kích, ta không phải vì rồi ngươi, ta là
vì Vân gia.” Vân Phi Tuyết thuận miệng đáp, nếu bị Quỷ Vương trừng phạt, nàng không nghĩ sẽ làm cho Tiểu Đào thấy áy náy, sau đó lại nhìn đến
Long Phi nói: “Vừa rồi thực xin lỗi, còn mong ngươi thứ lỗi.”
“Vương phi suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Long Phi như trước mỉm cười, làm cho người ta nhìn không ra nội tâm hắn có ý gì.
“Chi” một tiếng, mở ra cửa phòng, Vân Phi Tuyết mang theo Tiểu Đào đi ra ngoài, lập tức đã bị thị vệ ở vương phủ đang tìm kiếm nàng dẫn theo
tiền thính trung.
Quỷ vương Tiêu Nam Hiên ngồi ở chủ vị thượng, màu bạc trên mặt nạ làm
cho người ta nhìn không ra biểu tình biểu tình trên mặt hắn, chính là
mâu quang sắc bén âm trầm quang mang, ngữ khí âm lãnh.
“Vân Phi Tuyết, bổn vương đã cảnh cáo ngươi tốt nhất nên thành thật,
ngươi hẳn là biết cãi lời bổn vương sẽ có cái dạng gì hậu quả?”
Tiểu Đào đứng bên cạnh Vân Phi Tuyết, vừa nghe thấy hắn nói như vậy, lập tức bị dọa đến thân thể mềm nhũn, gắt gao lôi kéo góc áo của nàng, cúi
đầu không dám nâng lên.
Vân Phi Tuyết không chút nào sợ hãi nhìn hắn, lạnh lùng đich nói: “Trốn? Ta nghĩ Vương gia ngươi là lầm rồi, ta không có muốn chạy trốn, ta chỉ
là xuất môn lạc đường rồi, mà lại bên ngoài trời quá tối, ta cũng không
biết chính mình đi đến làm sao?”
“Phải không? Ngươi lạc đường sao, kia thị vệ vì cái gì không có thấy
ngươi? Không cần nói cho bổn vương là ngươi muốn trốn đi nhưng lại lạc
đường.” Tiêu Nam Hiên khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, như vậy trăm
ngàn chỗ hở, của nàng là nói dối.
“Của ta thật là trốn đi, bởi vì ta nghe được có người kêu có thích
khách, nhất thời sợ hãi, cho nên trốn đi, cho nên hiện tại mới đi ra.”
Vân Phi Tuyết giải thích tựa hồ hợp tình hợp lý, nàng cũng không phải là ngươi gặp phải vấn đề mà chân tay trở lên hỗn loạn, nàng phỉa bình tĩnh đến cùng.
“Ha ha.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên phát ra một trận cuồng tiếu, sau đó đi
bước một hướng đến chỗ nàng, đứng ở trước mặt nàng lạnh lùng nói: “Nếu,
bổn vương nhớ không lầm, người kêu có thích khách chính là nha đầu của
ngươi, mà lại trong vương phủ cũng không có phát hiện thích khách, này
ngươi như thế nào giải thích?” Mâu quang đột nhiên bắn đến bên Tiểu Đào.
Oạch, Tiểu Đào bị dọa, lập tức quỳ gối xuống, thân thể run run không thôi, tựa như một cái chờ đợi Lăng Trì.
Vân Phi Tuyết không chút hoang mang, khóe miệng gợi một tia cười lạnh
nói: “Vương gia, Tiểu Đào quả thật thấy được thích khách, về phần vì cái gì không có phát hiện thích khách, ta đây sẽ không rõ ràng rồi, có lẽ
là thích khách có công phu rất cao rồi, cho nên thị vệ của ngươi không
có phát hiện.”
Này nữ nhân là ám chỉ thị vệ của hắn không còn dùng được sao? Muốn cùng
hắn ngoạn, nàng còn quá non rồi, bàn tay đột nhiên vung lên quát: “Người tới, đem tất cả những ai hôm nay trực đêm ở vương phủ kéo ra ngoài
chém.”
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.” Cửa một loạt thị vệ lập tức quỳ xuống, dập đầu tha mạng.
Vân Phi Tuyết lại cả kinh cả giận nói:“Ngươi làm gì? Ngươi dựa vào cái gì muốn giết bọn họ?”
“Ngay cả thích khách xông tới, bọn họ đều không chút nào phát hiện, bổn
vương còn dưỡng bọn họ làm gì? Trừ phi căn bản là chưa thích khách tới.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng uy hiếp đến, giấu ở phía dưới mặt nạ khóe môi
tà ác đich cười.
Vân Phi Tuyết giận trừng mắt nhìn hắn, quá vô sỉ, rất ti bỉ rồi, cư
nhiên lấy mạng của đám thị vệ đến uy hiếp nàng, là bức nàng thừa nhận
chính mình đào tẩu, nhìn đám thị vệ quỳ gối kia, nàng không thể coi
thường sinh mệnh của bọn họ, cắn răng oán hận đến: “Ngươi không phải là
muốn trừng phạt sao? Ngươi không cần phải lấy cớ như vậy? Muốn giết tùy
ngươi, không cần lấy người khác tới uy hiếp ta.”