“Tỷ tỷ. Vết thương của tỷ ra sao rồi? Thấy tỷ không có
việc gì là tốt rồi.” Nam Cung Vấn Thiên nhẹ nhõm trong lòng, mắt nhắm
tít xoè tay ôm lấy cánh tay của nàng.
“Tiểu tử, ta không sao, lần trước làm phiền ngươi, tỷ tỷ còn chưa cảm ơn ngươi.” Vân Phi Tuyết có chút cảm động, biết hắn không ngại nguy hiểm
đến thăm nàng.
“Tỷ tỷ muốn đáp tạ thế nào đây? Hay là cho đệ thân mật một chút?” Nam
Cung Vấn Thiên cánh tay bậy bạ để ở thắt lưng của nàng, vẻ mặt cười đầy
ái muội.
“Nghĩ hay nhỉ.” Vân Phi Tuyết liếc mắt trừng hắn một cái, lại gõ nhẹ lên đầu hắn, lần nào cũng cố ý ăn đậu hũ của nàng cả.
“Đệ nghĩ rằng rất hay đó chứ.” Nam Cung Vấn Thiên nhanh chóng đánh lén
trên mặt nàng, không đợi nàng phát tiết đã rời nàng ra nói:“Tỷ tỷ, đệ
không rảnh nữa rồi, đệ đi đây, vài ngày nữa lại đến thăm tỷ.”
“Được.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, không có giữ lại, nhìn hắn rời đi.
Tiêu Nam Hiên vừa hoàn tất công sự, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, muốn
đi thăm Triệt nhi, chợt thấy Dĩnh nhi từ phía đối diện đi đến, hắn lập
tức nhớ đến lời nói của thị vệ, rốt cục hắn cũng có thể khẳng định nàng
đang giả điên, lại là một nữ nhân có tâm kế, nhưng hắn sẽ không cho nàng được toại nguyện.
Thời điểm Dĩnh nhi thấy hắn vốn định né tránh, nhưng cảm thấy hắn luôn
chằm chằm nhìn nàng, cuống quit né tránh ngược lại càng làm hắn thêm
hoài nghi, đành kiên trì đón nhận đi đến cúi đầu xoay người nói:“Nô tỳ
tham kiến Vương gia.” Sau đó định lui ra ngoài.
“Đứng lại.” Tiêu Nam Hiên lập tức gọi nàng lại.
Thân thể của Dĩnh nhi lập tức cứng đờ, trong tâm lập tức trở nên rất
khẩn trương, một lần nữa xoay người lại, cúi đầu thật thấp nói:“Vương
gia có gì phân phó?”
“Ngẩng đầu lên.” Mệnh lệnh của Tiêu nam Hiên lạnh như băng lại không khỏi mang theo hoài nghi.
“Dạ, Vương gia.” Thân thể Dĩnh nhi khẩn trương run run nhè nhẹ, không
biết hắn muốn làm gì? Tuy rằng đáp, nhưng rất chậm chạp không dám ngẩng
đầu lên.
“Ngươi đang phân vân cái gì ? Lời nói của bổn vương ngươi nghe không rõ
sao? Ngẩng đầu lên, đừng để bổn vương nói đến lần thứ ba.” Ngữ khí của
Tiêu Nam Hiên có chút âm lãnh.
“Dạ, Vương gia, nô tỳ đã nghe rõ.” Dĩnh nhi khẩn trương đến mức trong
lòng bàn tay toàn là mồ hôi, thanh âm đều đều, biết trốn không khỏiđành
chậm rãi ngẩng đầu, nhưng chỉ trong nháy mắt lại cúi đầu xuống thật
thấp.
“Ngươi đang trốn cái gì?” Tiêu Nam Hiên lấy tay giữ chặt cằm của nàng,
bắt buộc nàng ngẩng đầu lên, khóe môi gợi lên một chút ý cười mơ hồ:“Quả nhiên là một quốc sắc thiên hương. Nô tỳ? Nếu bổn vương không có nhớ
lầm, ngươi hẳn là Vương phi của bổn vương.”
“Không, Vương gia nhớ lầm rồi, nô tỳ chỉ là một nô tỳ hèn mọn.” Dĩnh nhi quá sợ hãi, trong đôi mắt đẹp tràn ngập hoảng sợ, cuống quít phủ nhận,
hắn sẽ không phải là muốn nàng chứ……
“Phải không? Vậy ngay đêm nay ngươi đi thị tẩm, bổn vương cho ngươi làm
nữ nhân của bổn vương, ngươi sẽ không là nô tỳ hèn mọn rồi.” Trong mắt
Tiêu Nam Hiên mang theo tia tàn nhẫn, vì tránh né hắn, nàng ta lại giả
điên lâu như thế, nhưng chung quy nàng ta vẫn sẽ không trốn thoát.
Vân Phi Tuyết từ rất xa đã thấy Tiêu Nam Hiên ở chỗ kia lấy tay nâng mặt của một nô tỳ lên, nhìn thân ảnh hình như là Dĩnh nhi, trong lòng cả
kinh, thầm kêu lên một tiếng không tốt, vội vàng uyển chuyển đi qua đó,
vừa lúc nghe được những lời này của hắn.
Nghe được hắn nói như vậy, sắc mặt của Dĩnh nhi thoáng chốc trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Dĩnh nhi, thì ra ngươi ở trong này, hèn gì ta không làm sao tìm thấy
ngươi được. Thuốc của ta vẫn còn chưa có, còn không mau đi.” Vân Phi
Tuyết lớn tiếng nói, sai khiến một câu, sau đó dùng tay gỡ bàn tay đang
giữ chặt cằm của nàng ta ra, cho nàng ấy cơ hội thoát đi.
“Dạ, Vương phi, nô tỳ đi ngay.” Thấy nàng giúp bản thân giải vây, Dĩnh nhi rời đi mà giống như đang chạy trối chết.
“Tiêu Nam Hiên, ngươi có ý gì? Đừng quên nàng ấy là ngươi cho ta, nàng
ấy hiện tại là người của ta, ngươi không có quyền muốn nàng ấy.” Vân Phi Tuyết tức giận trừng mắt với hắn, lập tức bỏ tay hắn ra.
“Bổn vương có ý gì? Vân Phi Tuyết, bổn vương muốn hỏi ngươi có ý gì thì
đúng hơn? Mặc kệ nói thế nào nàng ấy cũng là nữ nhân của bổn vương, lại
dám cùng nam nhân khác hẹn hò sau lưng bổn vương, bổn vương sẽ không để
nàng ta bảo trụ trong sạch vì nam nhân khác.” Trong mắt Tiêu Nam Hiên
tràn đầy lãnh khốc.
“Tiêu Nam Hiên, ngươi là đồ biến thái, nữ nhân của ngươi? Nữ nhân của
ngươi đầy ắp, nếu là hồng hạnh xuất tường, thay đổi thất thường, ngươi
đương nhiên có thể làm như vậy. Nhưng ngươi đừng quên, các nàng đều là
do ngươi ép cưới, vả lại vốn dĩ ngươi cũng không yêu, đơn giản là muốn
tra tấn các nàng, chẳng lẽ nhìn người khác thống khổ, ngươi thật sự sẽ
khoái hoạt sao? Sao ngươi không thể thành toàn cho bọn họ?” Vân Phi
Tuyết cao giọng chỉ trích hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ức đến đỏ bừng.
“Bổn vương vì cái gì phải thành toàn cho bọn họ? Ngươi đã nói đúng một
câu. Nhìn người khác thống khổ, bổn vương sẽ khoái hoạt, về nàng ta, bổn vương đã quyết rồi.” Tiêu Nam Hiên cũng hung hăng buông những lời này.
Vân Phi Tuyết nổi giận đùng đùng trừng mắt với hắn, nàng không thể để
hắn làm thế ! Nàng không thể để hắn huỷ hoại hạnh phúc của Dĩnh nhi !
Nàng càng không thể để Dĩnh nhi hận nàng.
“Nghe thấy bổn vương sủng hạnh người khác ngươi đã tức giận như vậy sao? Bộ dạng này của người làm bổn vương nghĩ rằng ngươi đang ghen tỵ đấy.”
Ngón tay của Tiêu Nam Hiên xẹt qua khuôn mặt tức giận của nàng, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng.
Vân Phi Tuyết vẫn không nhúc nhích, mâu quang hung hăng theo dõi hắn,
thật muốn tát cho hắn một cái, nếu là nàng, có ra sao nàng cũng không để ý, nhưng nàng không thể hại cả đời Dĩnh nhi được, nàng chỉ có thể nhịn
mà thôi.
Hít thở thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng hỏi:“Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha nàng ấy.”
Nhìn nàng, ngón tay của Tiêu Nam Hiên di chuyển ái muội lên trên môi
nàng, đột nhiên khống chế phần dưới của khuôn mặt nàng, trong tàn khốc
có một chút ý cười lạnh lùng nói:“Vân Phi Tuyết, ngươi cho là ngươi thật sự có quyền cùng bổn vương trao đổi điều kiện sao? Bổn vương muốn thế
nào? Để bổn vương nói cho ngươi, đó là bổn vương không thể buông tha cho nàng ta.”
“Tiêu Nam Hiên, ngươi quả nhiên quá vô sỉ.” Bàn tay của Vân Phi Tuyết
nắm lại thật chặt, đột nhiên xuất thủ đánh vào mặt hắn, nàng thật muốn
hung hăng giáo huấn tên biến thái này.
Tiêu Nam Hiên lập tức chụp được nắm đấm nàng đang đánh tới, dùng sức
nhanh nhẹn nói:“Vân Phi Tuyết, ngươi tốt nhất đừng để bổn vương nhìn
thấy ngươi động thủ, nếu không đừng trách bổn vương đối với ngươi không
khách khí.” Nói xong, hất tay nàng ra, xoay người rời đi.